Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Editor: mèomỡ

Dưới tình huống khẩn cấp như vậy, không ai chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi đến gần bên giường, đứng rất lâu, mới mở miệng hỏi:“Làm sao vậy?”

Đại phu trả lời:“Đại nhân, phu nhân quả thật phát sốt, nếu thuận lợi trước bình minh là có thể hạ sốt.”

Đoàn Chính Trung nhìn mồ hôi trên đầu đại phu, nắm chặt tay, không nói gì nữa, nhìn Cầu Mộ Quân trên giường một cái, ngồi ở trên ghế bên cạnh.

“Hô hấp thế nào?” Đại phu đang thi châm hỏi.

Một vị đại phu khác dò xét hơi thở Cầu Mộ Quân, trả lời:“Mỏng manh.”

Giọng đại phu tuy nhỏ lại khiến Tiểu Nhụy đang hầu hạ bên cạnh nghe được, chỉ thấy thân thể nàng mềm nhũn, té xỉu trên đất.

Đoàn Chính Trung ngồi ở ghế trên nhắm hai mắt, dường như đang thừa nhận chuyện gì khó có thể thừa nhận.

Tiểu Nhụy được nâng ra khỏi phòng, đại phu tiếp tục khẩn cấp cứu chữa cho Cầu Mộ Quân. Đoàn Chính Trung ngẫu nhiên cũng nghiêng đầu xem tình huống trước giường, sau đó lại quay đầu đi.


Cũng may, hai canh giờ sau, khi trên trời xuất hiện tia sáng đầu tiên, vị đại phu lớn tuổi nhất thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:“Đại nhân, phu nhân hạ sốt.”

Thật lâu sau Đoàn Chính Trung mới “ừ” một tiếng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên giường.

Màu đỏ không bình thường trên mặt Cầu Mộ Quân đã biến mất, chỉ có chút tái nhợt.

Nàng luôn làm cho người ta cảm thấy nàng thật kiên cường, nhưng lúc này lại nhu nhược chỉ sợ nhíu mày một cái sẽ hương tiêu ngọc vẫn ¹.

[1] hương tàn ngọc nát: chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh

Sinh mệnh, đôi khi yếu ớt như vậy.

Đoàn Chính Trung vẫn ngồi ở bên giường chưa từng rời đi, cũng không chợp mắt, chỉ nhìn nàng không chớp mắt. Thường thường còn sờ trán của nàng xem có lại phát sốt hay không.

Đến tận lúc mặt trời lên thật cao, Cầu Mộ Quân mới tỉnh lại, mở to mắt thật lâu nhưng không nói chuyện.

Không ngờ lúc nàng mở mắt ra lại nhìn thấy Đoàn Chính Trung, hình như tay cũng bị hắn cầm.


Nàng đang nằm mơ sao?

Không phải, cảm giác này rất rõ ràng, nàng còn nhìn rõ cả sợi tóc trên đầu Đoàn Chính Trung.

Đoàn Chính Trung thấy nàng nãy giờ không nói gì, mở miệng hỏi nói:“Ngươi...... Không sao chứ?”

Nghe nói sốt cao, đầu óc dễ có vấn đề.

Cầu Mộ Quân im lặng một lát mới nói:“Đầu thực mơ hồ.” Khi tỉnh lại tinh thần còn không bằng ngày hôm qua, nói chuyện cũng hụt hơi, suy yếu làm cho người ta không đành lòng bắt nàng nói thêm câu nào.

Đoàn Chính Trung khẽ vuốt khuôn mặt nàng, nói:“Đêm qua ngươi phát sốt, buổi sáng vừa mới hạ sốt.”

Hắn lại dịu dàng!

Cầu Mộ Quân thật sự muốn nói cho hắn, hắn âm tình bất định, tâm tư khó dò như vậy thật sự làm cho nàng buồn rầu. Hắn có biết, bây giờ hắn dịu dàng như vậy sẽ lại khiến cho nàng nghĩ nhiều, sẽ làm cho nàng cảm thấy mình còn có chút sức quyến rũ, có thể khiến cho đại tổng quản nhìn qua dầu muối không vào này cũng thoáng động tình.

Đáng giận! Đáng giận!

“Đầu rất đau sao? Có thể ngồi dậy không? Phải uống thuốc.” Đoàn Chính Trung nói.

Cầu Mộ Quân suy yếu nhắm hai mắt lại.

Chỉ nghe hắn nói với nha hoàn:“Đợi lát nữa mang đến.” Sau đó liền quay đầu nói với nàng:“Đau thì ngủ một lát đi, đợi đến lúc có thể uống thuốc lại uống.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui