Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Editor: mèomỡ

Cầu Mộ Quân nghĩ đến thái độ của Đoàn Chính Trung mấy ngày nay, nếu chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, vậy hắn đối với nàng vẫn có chút lưu tình. Dù là nể mặt cha hay có nguyên nhân nào khác, có lẽ nàng vẫn có năng lực bảo vệ Tiểu Nhụy.

Huống hồ lúc này nàng thật sự muốn có tỷ muội bên người.

Nghĩ vậy, nàng liền gật đầu.

Sắc trời dần tối, Cầu Vĩ rời đi, Tiểu Nhụy lưu lại Đoàn phủ.

Thừa dịp Đoàn Chính Trung đi tắm Cầu Mộ Quân nhanh chóng đi tới phòng Cố Dật Lâu nằm. Còn chưa vào cửa, đã nghe được tiếng Cận Nhi nói chuyện trong phòng.

Cầu Mộ Quân cùng Tiểu Nhụy lập tức đẩy cửa vào, đã thấy Cố Dật Lâu đang ôm ngực muốn xuống giường, Cận Nhi đang ra sức ngăn hắn. Thấy nàng tiến vào, Cận Nhi lập tức nói:“Phu nhân, rốt cục người đã đến, vị công tử này vừa tỉnh đã nói muốn đi, nô tỳ ngăn thế nào cũng không được.”

“Cận Nhi, em lui xuống trước đi.” Cầu Mộ Quân nói.

“Dạ, phu nhân.”


Thấy Cận Nhi đi ra ngoài, Tiểu Nhụy cũng đi theo, trong phòng chỉ còn hai người.

“Là ngươi cầu xin Đoàn Chính Trung cứu ta sao?” Cố Dật Lâu hỏi.

“Nếu hắn thật sự muốn giết ngươi, ai cầu xin cũng vô dụng.” Cầu Mộ Quân nói.

Cố Dật Lâu nhìn nàng, đáy mắt ẩn ẩn xuất hiện đau lòng, sau đó nói:“Thật ra cho dù hắn muốn cứu ta cũng không cứu được, không ai cứu được ta.”

Cầu Mộ Quân giật mình nói:“Ngươi làm sao vậy? Vì sao không cứu được?”

Cố Dật Lâu chậm rãi nói:“Ta trúng độc, là dùng bốn mươi chín loại độc trùng luyện thành. Ngoại trừ người chế độc, không ai biết cách giải bốn mươi chín loại độc trùng này. Đoàn Chính Trung chỉ dùng thuốc quý kéo dài mạng của ta, không lâu nữa, ta vẫn sẽ chết.”

“Cái gì?” Sắc mặt Cầu Mộ Quân trắng nhợt, gấp đến độ giữ chặt cánh tay hắn nói:“Vậy...... Vậy người chế độc đâu? Sao ngươi lại trúng độc, đi tìm người chế độc được không?”

Cố Dật Lâu lắc đầu.


Cầu Mộ Quân nhìn hắn nói:“Không được sao? Sẽ không giải được sao? Không có cách nào khác sao?”

Cố Dật Lâu khẽ cười một chút:“Nếu có cách khác, ta sao có thể ăn cả ngã về không, đến phủ Tư Không ám sát”?

Môi Cầu Mộ Quân run run, tay cũng run run, túm chặt áo hắn khóc.

“Cầu tiểu thư......”

Cố Dật Lâu chỉ gọi một tiếng, cũng không nói gì.

“Ta không muốn ngươi chết...... Ngươi không được chết......” Mắt Cầu Mộ Quân đã bắt đầu ươn ướt.

Cố Dật Lâu nhắm mắt lại, trong chốc lát mới nói:“Cầu tiểu thư, ngươi bảo trọng.” Sau đó chậm rãi dường như dùng hết sức lực toàn thân đẩy tay nàng ra, từ trên giường đi xuống

“Cố công tử......”

Cầu Mộ Quân không biết có thể nói cái gì, chỉ túm chặt lấy hắn.

“Ngươi yên tâm, hắn không đi được.”

Cửa bị đẩy ra, tiếng nói không nhanh không chậm, lại có chút lạnh lẽo truyền đến. Hai người nghiêng đầu nhìn lại, thấy Đoàn Chính Trung mang theo người đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui