Editor: mèomỡ
Nhưng hắn...... nói chuyện yêu đương với hắn, có phải rất buồn cười hay không?
“Không giải độc toàn thân sẽ thối rữa mà chết, ngươi thật sự muốn chết sao?” Đoàn Chính Trung lại hỏi.
Cầu Mộ Quân cắn cắn môi, chuẩn bị chống người ngồi dậy, khi chăn rơi xuống khỏi bả vai, nàng lại thấy ngực mình lộ ra bên ngoài.
Cuống quít nằm xuống, nàng đỏ mặt, sững sờ nhìn hắn.
“Bức độc châm phải cởi quần áo.” Đoàn Chính Trung lạnh nhạt nói.
Lúc này Cầu Mộ Quân mới cảm thấy hình như cả người không có một mảnh vải che thân, để xác định nàng sờ xuống thắt lưng, không có quần áo, lại sờ xuống chân -- cũng không có.
Mà ngay cả trên đùi cũng không có quần áo!
Bây giờ thật sự không có một mảnh vải nào trên người sao!
Hắn cởi?
Hắn nhìn?
Hẳn là hắn cởi, chắc chắn hắn cũng nhìn.
Mặt càng ngày càng nóng, nàng cúi mắt xuống không dám nhìn hắn, tay không tự chủ được quấn chặt chăn.
Hắn cúi người, hai tay đặt ở trên vai nàng, ôm cả chăn lẫn nàng bế xuống giường.
“Mau uống, bằng không toàn thân sẽ thối rữa mà chết.”
Nàng nghe hắn nói mà run lên, lập tức nhìn về phía cái chén chứa thuốc.
Hắn bưng cái chén lên, đưa tới bên môi nàng. Tay nàng dùng sức ôm chăn, không buông được, chỉ có thể đưa môi tới gần miệng chén, để hắn bón.
Hắn chậm rãi nghiêng cái chén, thuốc giải trong chén đổ vào miệng nàng.
Nhớ tới hôm bọn họ động phòng, hắn ép nàng uống ba ly rượu, làm cho nàng uống đến chết khiếp. Nàng lại yêu nam nhân như vậy.
Uống xong thuốc giải, nàng lập tức muốn nằm lại trên giường, lại bị hắn dùng tay giữ lại.
“Đợi chút, còn có.”
Tay hắn dời khỏi tấm lưng trần của nàng, làm cho nàng cúi thấp đầu.
Hắn lại lấy ra một cái bình sứ, đổ chút thuốc vào chén, sau đó lại thả một viên thuốc màu đỏ, lắc lắc một chút, mới đưa tới bên miệng nàng.
Nước trong chén có màu đỏ như máu, sủi lên giống như thuốc độc.
Cầu Mộ Quân gian nan uống xong chén thuốc giải lại giống thuốc độc kia.
Cảm giác lạnh lẽo từ trong miệng, qua yết hầu đi vào trong bụng, nàng đang muốn cảm thán sao thuốc này lại lạnh như vậy, lại lập tức cảm thấy càng ngày càng khó chịu rét lạnh đến tận xương.
“A......” Rét lạnh khiến nàng không chịu nổi, nàng cảm thấy rõ ràng nó đang lan ra toàn thân, cả người căng lên, thống khổ rên rỉ.
Hắn buông chén, ôm nàng vào trong lòng, kéo chăn trước ngực nàng ra.
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân phản xạ có điều kiện ngăn tay hắn lại.
“Không giúp ngươi vận khí, ngươi sẽ không chịu nổi.” Hắn nói xong, kéo chăn trước ngực nàng ra tạo thành một chỗ trống, đưa tay vào, dán sát vào ngực nàng.
Chuyện xấu hổ nhất trên thế giới này không phải mình xấu hổ, tim đập nhanh vì một ai đó; mà là tay người kia đặt trên ngực mình, cảm nhận rõ ràng được nhịp tim của mình.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...