Editor: mèomỡ
Nghe câu đó, Đoàn Chính Trung nâng tay lên, Cầu Mộ Quân rõ ràng thấy giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn mang theo mấy cây ngân châm.
Không tốt!
“Cố công tử cẩn thận!”
Nàng không chút suy nghĩ đứng lên, lui về phía đang đánh nhau, ngân châm trên tay Đoàn Chính Trung đã sớm bắn ra.
Trên ngực lạnh lẽo, trong một cái chớp mắt kia, hai mắt đẫm lệ mơ hồ chỉ nhìn thấy khuôn mặt trước mắt tràn đầy khiếp sợ cùng phẫn hận.
“Mộ Quân!” Nhìn Cầu Mộ Quân ngã xuống, Cố Dật Lâu thất thanh hét to một tiếng, chỉ hoảng hốt trong chớp mắt, liền bị thị vệ dùng đao chắn trước ngực.
“Ngươi họ Cố?” Đoàn Chính Trung coi như không thấy Cầu Mộ Quân nằm trên mặt đất, thản nhiên hỏi.
Cố Dật Lâu lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta chính là Cố Dật Lâu con trai của người bị oan năm đó - Cố Thiệu Chương!”
Đoàn Chính Trung khẽ hừ một tiếng, đi lên phía trước điểm mấy chỗ trên người Cầu Mộ Quân, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đứng lên nói:“Dẫn đi.” Sau đó xoay người, ôm Cầu Mộ Quân ra khỏi phòng.
Đến phòng ngủ, Đoàn Chính Trung ôm Cầu Mộ Quân đặt lên giường, cởi quần áo của nàng, để cho nàng ngồi xếp bằng đưa lưng về phía mình, sau đó dùng nội công bức độc châm ra khỏi người nàng.
Sau nửa canh giờ, độc châm bị bức ra, hắn thu tay, nàng liền ngã vào trong lòng hắn.
Lúc Cầu Mộ Quân tỉnh lại, Đoàn Chính Trung đang ngồi bên giường đùa nghịch bình sứ nhỏ trên bàn, lúc này cảm giác lạnh như băng trên mặt hắn đã không còn, không biết là thật sự không còn, hay là bị ánh sáng ấm áp mờ nhạt của ngọn nến che mất.
Hắn quay đầu nhìn nàng tỉnh, lấy một cái bình sứ trên bàn, đổ một ít vào trong chén, sau đó lại rót non nửa chén nước, đưa cho nàng.
“Giải độc, không muốn chết thì uống đi.”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên liền ươn ướt, nghiêng đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
“Hắn không chết.” Thấy bộ dáng của nàng, Đoàn Chính Trung nói.
“Vì sao phải phí sức như vậy, ta chết cũng là do ta gieo gió gặt bảo, còn về phần cha ta, ngươi hoàn toàn có thể chối sạch trách nhiệm.”
Đoàn Chính Trung buông cốc nước nói:“Không ai có thể dùng cái chết để uy hiếp ta, nếu ta muốn ai chết, hắn chắc chắn phải chết, nếu ta không muốn để hắn chết, hắn cũng không có cách nào chết trước mặt ta.”
“Nói như vậy ngươi muốn tra tấn ta, không thả ta, cũng không để cho ta chết.”
“Ý của ngươi là, sống mà nhìn thấy ta, là tra tấn với ngươi sao?”
“Phải nói nhìn thấy ta, mới là tra tấn đối với ngươi.”
“Ta không chịu tra tấn, cũng không muốn tra tấn ngươi.” Hắn nhìn nàng trả lời.
Cầu Mộ Quân nghiêng đầu cười khổ.
Nàng muốn nói cho hắn, bị chính người mình yêu đối xử vô tình, đó cũng là một loại tra tấn.
Từng nghĩ rằng mình dám yêu dám hận, yêu một người dám nói ra, nhưng nhìn đến lạnh nhạt trên mặt hắn, nàng lại không dám mở miệng nói “Ta yêu ngươi.”
Nàng chỉ đắm chìm trong tình yêu của mình, lại không nghĩ rằng tình yêu cũng không phải do một người. Nàng không có khả năng có thể phóng khoáng nói “Dù ngươi có yêu hay không yêu ta, chỉ cần ta yêu ngươi là đủ rồi”, nàng sẽ để ý, người nàng yêu có tình cảm giống như nàng hay không.
Nhưng hắn...... nói chuyện yêu đương với hắn, có phải rất buồn cười hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...