Editor: mèomỡ
Trong đầu Cầu Mộ Quân vẫn nghĩ đến gương mặt của thiếu niên cùng tuổi nàng lại hay đỏ mặt kia, hắn luôn cung kính gọi nàng ‘mẫu thân’, bộ dáng luôn ngượng ngùng, nhưng lại to gan giúp nàng, hắn như vậy, bị đánh gãy hai chân, ném vào bóng đêm.
Hai vết máu trên mặt đất khiến người ta chấn động kia, khiến nàng không ngừng nhớ lại, nhắm mắt không nổi.
Bình minh đến rồi lại đi, trời đã tối, cơm đưa qua cái khe đã được thay đổi hai ba lần, đến lần thứ tư đã là ba món ăn mặn, Cầu Mộ Quân không để ý đến -- từ đầu đến cuối, nàng cũng không nhìn qua bên kia.
Trời tối, nàng không thắp nến, trong phòng tối đen, không biết chỗ nào lại vang lên âm thanh giống tiếng nữ nhân khóc, ô ô ô, giống như tùy lúc sẽ bay tới bên tai.
Trong đầu Cầu Mộ Quân từ bộ dáng Đoàn Tử Thông, đến vết máu khủng bố, sau lại vô cùng hỗn độn, cuối cùng trước lúc ngã xuống trong đầu nàng trống rỗng.
Người đưa cơm nói với quản gia tin Cầu Mộ Quân một ngày hai đêm chưa động vào đồ ăn, quản gia liền đi tới Tây lâu, đứng ngoài cửa gọi hai tiếng không có người đáp, mở cửa tiến vào mới phát hiện nàng sốt cao hôn mê.
Sau khi được Đoàn Chính Trung cho phép, giữa trưa ngày hôm sau Cầu Mộ Quân được đưa ra khỏi Tây lâu.
Ăn cháo, uống thuốc, nàng vẫn bất tỉnh, cũng không hạ sốt.
Đoàn Chính Trung đi tới trước giường nàng, đưa tay sờ trán nàng sau đó khẽ nhíu mày, nói:“Đổi đại phu.”
Lập tức lại có đại phu được đưa đến, sau đó cúi đầu, run giọng nói:“Đại nhân, chỉ sợ...... Chỉ sợ chỉ có thể châm cứu.”
Đoàn Chính Trung không nói một câu nhìn hắn, khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán đại phu.
Trị không hết bệnh cho Đoàn phu nhân, chỉ sợ không ra nổi khỏi cửa, dùng châm cứu, lại càng đắc tội hắn.
“Người đâu --” Đoàn Chính Trung kêu lên.
Cận Nhi cùng một nha hoàn đi đến trước mặt hắn.
“Giúp phu nhân cởi áo.” Đoàn Chính Trung nói.
Đại phu đi ra ngoài cửa, nha hoàn cởi áo cho Cầu Mộ Quân, sau đó lật người nàng lại, chỉ chừa lưng ở bên ngoài.
Đại phu lại đi vào, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn nữ nhân trên giường, tấm lưng lõa lồ trơn bóng, run run mở bao châm ra. Muốn thi châm nhưng khi tay đặt ở trên lưng vẫn run, không thể đâm xuống.
Đoàn Chính Trung yên lặng rời khỏi cửa.
Đại phu thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên đầu, chậm rãi đâm châm vào huyệt vị của Cầu Mộ Quân.
May mắn cho đại phu là Đoàn Chính Trung cũng không nói gì, để cho người ta thanh toán bạc rồi đưa hắn ra cửa. Tuy rằng thân mình Đoàn phu nhân hắn không có gan nhìn cũng không có tâm trí đâu mà nhìn, nhưng nghĩ đến bộ dáng bình tĩnh không nói lời nào của Đoàn Chính Trung lại làm cho hắn sợ đến mức tự muốn mua cho mình một cái quan tài.
Khi Cầu Mộ Quân tỉnh lại thấy Đoàn Chính Trung đứng ở đầu giường, hắn cũng nhìn nàng, mặt không chút thay đổi, sau đó xoay người rời đi. Cầu Mộ Quân cũng quay đầu vào bên trong.
Cầu Mộ Quân vừa tỉnh, Cận Nhi liền bưng cháo tới. Nàng lắc đầu, nói:“Ăn không vào.” Giọng nhỏ mà khàn khàn, giống người bệnh nặng.
Cận Nhi sốt ruột nói:“Phu nhân, không thể không ăn, không ăn thì không thể uống thuốc.”
Cầu Mộ Quân không lên tiếng, cũng không có sức lên tiếng.
“Phu nhân......” Cận Nhi còn nói thêm:“Cận Nhi xin người, đây là lão gia đặc biệt giao phó.”
Nghe thế, Cầu Mộ Quân nghiêng đầu.
Đúng vậy, lão gia giao phó. Có lẽ không ăn cơm không uống thuốc, phu nhân Đoàn phủ, thiên kim Hầu gia là nàng đây sẽ không chết, mà người mất mạng lại là các hạ nhân. Nàng dựa vào cái gì tùy ý liên lụy nhiều người như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...