Mấy ngày sau lúc ăn cơm hắn nhắc đến “Phản loạn Thiếu Dương”, nàng đột nhiên kích động xen lời hắn:“Cái gì mà ‘Phản loạn Thiếu Dương’! Chuyện đó không đến lượt hắn nói!”
Phản ứng này của nàng nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, nàng lại giống như trốn tránh vội vàng nói:“Thực xin lỗi, ta...... đầu ta hơi đau, ta về phòng nghỉ trước đây.” Nói xong liền vội vàng rời đi.
Đoàn Chính Trung nhìn bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.
Nàng dường như rất ghét Thích Tĩnh, thậm chí là hận, dường như cực kỳ mẫn cảm với “Phản loạn Thiếu Dương” Giống… giống hắn nhiều năm về trước.
Chẳng lẽ nàng còn nhớ tới Cố gia? Đoàn Chính Trung đoán trong lòng.
Đúng vậy, hẳn nàng sẽ nhớ rõ. Có nữ nhân nào lại không nhớ rõ người từng là hôn phu của mình?
Vị hôn phu...... Bọn họ, hắn cùng nàng từng có quan hệ như vậy. Hắn suýt chút nữa đã quên.
Trở về phòng, hắn vốn không định tiếp tục chủ đề đó, nhưng nàng lại nói:“Chuyện buổi tối, ta xin lỗi.”
Lời này của nàng làm cho hắn thật sự không kìm chế được.
Đoàn Chính Trung thực sự cũng sẽ không bỏ qua một vấn đề như vậy, hắn tự nói với mình.
Hắn giả vờ như tùy ý, nói:“Ta nghe nói trước khi Cố gia mưu phản là thông gia với Cầu gia.”
Nàng yên lặng một lát rồi nói:“Sau lại từ hôn.”
Đương nhiên phải từ hôn, đó là một kế hoạch, Cầu Vĩ cũng sẽ không đem cả nhà mình chôn theo kế hoạch đó. Chuyện đó lại hiện lên trong lòng.
“Vận khí Cầu gia thật tốt, vừa từ hôn Cố gia mưu phản đã bị phát hiện.” Đoàn Chính Trung nói xong ngẩng đầu nhìn phản ứng của nàng.
Nàng cúi đầu, im lặng không nói cái gì.
“Tuy hôn sự đã hủy, nhưng trong lòng Cầu đại tiểu thư ngươi vẫn nhớ đến vị phu quân đã chết kia?” Hắn nắm cằm của nàng hỏi.
Hắn biết, làm vậy với nàng thì nàng sẽ tức giận. Nàng vốn không biết nói dối, khi nóng giận lại càng không nói dối. Hắn đang chờ đáp án của nàng. Hắn tự nói với mình đây là thái độ Đoàn Chính Trung thực sự nên có, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng.
Nàng quả nhiên tức giận, lớn tiếng nói: “Ta nhớ rõ, người thay đổi là ngươi. Mấy ngày hôm trước ta đã suýt chết, ngươi không nhớ rõ sao?”
Biểu tình của Cầu Mộ Quân lúc này rất hùng hồn nhưng có chút đau xót. Lý do nàng đưa ra thực đương nhiên, nhưng vẫn thể hiện rõ địa vị của người kia trong lòng nàng.
Cố Dật Lâu ở trong lòng nàng vẫn còn chiếm vị trí rất quan trọng sao?
Nàng ghét Đoàn Chính Trung hiện tại, lại thầm nhớ tới Cố Dật Lâu trước kia. Nếu nàng ngốc này biết hai người thật ra là một thì sẽ thế nào? Đoàn Chính Trung không khỏi nghĩ thầm.
Hắn cho rằng khi hắn xé quần áo của nàng, nàng sẽ la hét né tránh, cuộc nói chuyện của họ cũng sẽ chấm dứt. Không ngờ nàng lại trừng mắt nhìn hắn, mặc hắn khinh bạc, tranh hơn thua với hắn.
Trong lòng hắn lại muốn cười.
Nữ nhân ngốc này, nàng nghĩ nàng là ai? Nữ tử phong nguyệt trải qua vô số người sao, làm sao có thể đấu với hắn?
Vì thế hắn đột nhiên đưa tay luồn vào giữa hai chân nàng.
“A” Quả nhiên, sau một tiếng thét hoảng sợ, nàng giống như nhìn thấy quỷ lùi vào góc giường.
Chạm được, hắn thật sự chạm vào...... nơi mềm mại của nàng.
Trong lòng có chút náo loạn, nói đúng hơn là xao động.
Nhàm chán, hắn thật sự rất nhàm chán. Chơi đùa với nàng như vậy có ý nghĩa sao?
Nhưng mà, nhìn nàng sợ hãi dùng chăn bọc lấy người, còn giả bộ không sợ trời không sợ đất, thật sự rất buồn cười.
Mang theo ý vui đùa, hắn cởi quần áo của mình.
Nàng quả nhiên bị dọa đến run rẩy, cả người co lại, trên mặt xuất hiện đủ loại biểu tình: Sợ hãi, hối hận, khẩn trương......
Thật sự là ngốc, hắn có thể làm gì nàng? Thái giám không được, không phải thái giám lại càng không được, nàng sợ hãi làm gì.
Dọa nàng đủ rồi, chính mình cũng cởi xong quần áo rồi, hắn liền kéo chăn nằm xuống.
Cầu Mộ Quân vừa sợ vừa hoài nghi nhìn hắn, hắn tắt đèn nhắm hai mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...