Edit: Bất Niệm
Thời điểm lâm triều, Diên Đế bất thình lình ngã xuống.
Lúc ấy, văn võ bá quan đang mải mê đấu võ mồm vì chuyện lập Thái Tử, đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi, lúc mọi người ngẩng đầu lên, liền chứng kiến cảnh Diên Đế phun ra một búng máu tươi, sau đó ngất đi, mấy ngày tiếp theo đều không lâm triều.
Vì thế, đoàn người đều kinh hoảng, tâm tư bắt đầu rục rịch, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ đều im lặng chờ đợi tin tức trong cung.
Sau khi hôn mê, Diên Đế được đưa về tẩm điện, sau đó tin tức hoàn toàn bị phong tỏa, đừng nói văn võ bá quan không thấy được long nhan, mà ngay cả hoàng thân quốc thích, Quý phi Hoàng tử cũng không được đi vào. Không ai biết tình huống trong điện ra sao, cũng không ai biết bệnh tình của Diên Đế là nặng hay nhẹ, mỗi ngày ngoại trừ vài vị ngự y ra, không một ai được phép tiến vào bên trong nửa bước.
Bất quá, từ lời nói và vẻ mặt thận trọng của mấy vị thái y, ai cũng nhìn ra được tình huống bên trong có điểm không ổn! Lại liên tưởng đến tình trạng sức khỏe lúc trước của Diên Đế, kẻ gan lớn bắt đầu âm thầm tính toán! Không biết ở nơi nào nhảy ra một câu “không còn mấy ngày nữa”, cục diện giằng co mấy ngày liền lập tức nhấc lên sóng to gió lớn!
Diên Đế không còn mấy ngày? Vậy chuyện Thái Tử phải làm sao bây giờ? Ai mới là người đứng ra kế nhiệm đất nước đây!!
Bọn họ chờ Diên Đế truyền thánh chỉ, nhưng đợi mấy ngày, vẫn không có một đạo thánh chỉ nào được ban xuống! Điều này càng làm cho mọi người thêm lo lắng!
Cũng may, hai ngày sau, cửa điện luôn đóng chặt rốt cục cũng mở ra.
Thanh âm của Diên Đế truyền ra, bắt đầu triệu kiến các đại thần quan trọng và các nhân sĩ hoàng tộc có thân phận đặc thù. Nhưng vì sao lại chỉ triệu kiến những người này? Bên ngoài lại bắt đầu phỏng đoán… Chỉ sợ, Diên Đế trong lúc hấp hối muốn hỏi ý kiến của mọi người!
Bất quá như vậy cũng tốt, định ra người cuối cùng được chọn rồi, về sau bọn họ có thể an tâm ở nhà!
Nhưng khi những người kia một đám đi vào, lại nguyên một đám đi ra, bọn họ phát hiện, trên mặt mỗi người đều có vẻ rất kỳ lạ.
Rốt cuộc là Diên Đế đã nói gì với họ?
Chuyện này nhanh chóng trở thành ẩn số đối với những người quan tâm.
….
Tẩm cung của Mục quý phi.
Bùi Chương trừng to mắt, vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn thẳng vào tên thái giám đang quỳ phía dưới, quát lên: “Ngươi nói Phụ hoàng đã lập thánh chỉ, trên đó viết lập Hiền Vương làm Thái Tử!?!”
Thái giám kia trầm giọng nói: “Dương đại nhân tận mắt nhìn thấy, sau đó cố ý lệnh cho nô tài đến thông báo!”
Dương đại nhân, Lễ bộ Thượng thư, trong lúc hai Vương tranh chấp nhìn như thuộc phe trung lập, nhưng thực ra lại nghiêng về phe Thất vương, đồng thời cũng là một trong số những người mà Diên Đế triệu kiến! Khi nhìn thoáng qua nội dung trong thánh chỉ, trong lòng lập tức hoảng hốt, sau đó liền tìm nội gián trong cung của mình báo lại với Mục quý phi.
“Dương đại nhân còn nói gì không?” Bùi Chương đã đứng ngồi khó khăn.
“Dương đại nhân nói, Bệ hạ thần dung tiều tụy, nói chuyện cũng có điểm vô lực! Dương đại nhân còn nói thêm, ngài ấy thấy thuốc của Bệ hạ, đều là vật kéo dài tính mệnh!”
“Vật kéo dài tính mệnh?” Nghe vậy, Mục quý phi lập tức biến sắc. Thời điểm phải dùng thuốc này thì cách cái chết không còn bao xa nữa!
Bệ hạ thật sự muốn đi sao? Nhận ra điều này, Mục quý phi có chút hoảng hốt.
Nhưng Bùi Chương lại không nghĩ đến những thứ này, đợi sau khi tên thái giám kia lui ra, hắn lạnh lùng nói: “Mẫu phi! Hiện tại chúng ta nên làm gì? Không phải Mẫu phi nói Phụ hoàng chắc chắn sẽ không cho lão Cửu ngồi lên vị trí đó sao?”
Mục quý phi đang tâm phiền ý loạn, nghe được tiếng con trai chất vấn, sắc mặt trầm xuống, nói: “Phụ hoàng con tâm tư khó lường, ta làm sao có thể đoán chính xác được! Huống chi, lời này cũng là nói trước khi xảy ra chuyện Điền thị! Hiện tại, con vừa không có con nối dõi, lại vừa không được Phụ hoàng yêu thích, Phụ hoàng con đổi ý cũng là hợp tình hợp lý!”
Bùi Chương thấy Mẫu phi có chút tức giận thì chấn động, lại vô lực cãi lại, chỉ có thể đè lửa giận xuống, nhưng càng nghĩ, hắn càng không cam lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cãi lại: “Vậy chẳng lẽ chúng ta sẽ phải trơ mắt nhìn lão Cửu ngồi lên vị trí kia sao?’
Lúc này, Mục quý phi cũng tỉnh táo lại, nghe lời này, liền lạnh lùng nhìn Bùi Chương, nói: “Phụ hoàng con viết thánh chỉ nhưng chưa tuyên cáo thiên hạ, đây là vì ông ấy vẫn còn do dự…”
“Nhưng Phụ hoàng đã lập thánh chỉ rồi, vậy chẳng phải là Phụ hoàng đã có quyết định rồi sao! Huống chi, hiện tại Phụ hoàng chưa tuyên cáo, không có nghĩa là sau này cũng không tuyên cáo! Một khi thánh chỉ được ban ra, chuyện lão Cửu ngồi lên vị trí kia chính là ván đã đóng thuyền!” Bùi Chương lên tiếng ngắt lời.
“Vậy con định làm gì? Lập tức chạy đến trước mặt Phụ hoàng con đoạt lấy thánh chỉ, xé đi rồi viết lại sao? Vậy thà con dứt khoát triệu tập thế lực, chuẩn bị bức vua thoái vị còn hơn! Xong hết mọi chuyện!” Thấy Bùi Chương gặp chuyện thì rối loạn, Mục quý phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nổi giận nói.
Nhưng một câu cả giận của Mục quý phi, vào trong tai Bùi Chương, lại giống như một kế sách hay!
“Mẫu phi!” Bùi Chương mừng rỡ gọi.
Mục quý phi nhíu mày.
Ánh mắt Bùi Chương nóng rực, “Mẫu phi nói rất đúng!”
“Con muốn làm gì?” Thấy vẻ mặt Bùi Chương không đúng, Mục quý phi cảnh giác hỏi.
“Mẫu phi, nếu như Phụ hoàng ban đạo thánh chỉ kia, như vậy hết thảy đều đã muộn! Chi bằng chúng ta liền thừa dịp thánh chỉ chưa được ban xuống, xông vào cung!”
“Hồ đồ!” Mục quý phi quát lên.
Bùi Chương bác bỏ: “Có gì hồ đồ? Những năm này chúng ta đã nuôi dưỡng đầy đủ thế lực, ở trong cung cũng có nhiều người của chúng ta! Chúng ta đêm khuya xông vào cung là chuyện quá dễ dàng! Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần ép Phụ hoàng viết lại thánh chỉ là được!”
“Vậy nếu như Bệ hạ không thuận theo, chẳng lẽ con định giết cha đoạt vị sao?” Thấy Bùi Chương cuồng nhiệt như bị ma nhập, Mục quý phi run rẩy cả người!
Bùi Chương chưa phát giác ra, nghe nói như thế, ánh mắt chợt lóe, tràn đầy ác ý: “Nếu như Phụ hoàng thà chết không theo, như vậy, nhi thần tất nhiên sẽ toại nguyện tâm ý của người!”
Nghe vậy, toàn thân Mục quý phi lạnh như băng.
Bùi Chương lại nói tiếp: “Mẫu phi! Chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn thành quả chúng ta khổ tâm nhiều năm trôi theo dòng nước sao! Thử nghĩ một chút xem, nếu như lão Cửu lên ngôi, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đám lão gia kia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Thay vì đến lúc đó trở thành thịt cá mặc người chém giết, chẳng bằng hiện tại đọ sức vật lộn một phen! Hiện tại, tin tức phong tỏa, con leo lên vị trí kia chính là danh chính ngôn thuận! Mà một khi lão Cửu leo lên vị trí kia rồi, chúng ta mới dùng đến sức mạnh, chính là tội danh mưu phản! Đến lúc đó, danh bất chính, ngôn bất thuận, đại cục liền thất bại!”
Trong cơn điên khùng, Bùi Chương càng phân tích càng thấy có lý! Mục quý phi nghe mà cũng kinh tâm động phách, sau đó dần dần cũng nghe lọt!
Đúng là thế cục bây giờ có chút bất lợi, nhưng thế lực trong tay bọn họ cũng không nhỏ, ngoại trừ thế lực bên ngoài, còn có cả nội gián trong cung, bọn họ đều đã an bài ổn thỏa! Nếu như hiện tại động thủ, mặc dù mạo hiểm, nhưng phần thắng rất lớn! Nhưng một khi lão Cửu leo lên vị trí kia, hết thảy sẽ bị tẩy trừ, như vậy thế lực trong tay bọn họ ít nhiều cũng sẽ bị tổn hại! Hơn nữa, cho dù lúc đó có đoạt vị thành công, cũng không tránh được lưu vết nhơ thiên cổ! Chẳng bằng hiện tại, thần không biết quỷ không hay mượn danh hộ giá tiến vào cung, viết lại thánh chỉ!
Đến lúc đó, Diên Đế là đèn cạn dầu đi đời nhà ma, Thất vương thương tâm muốn chết, nhưng vì đại nghiệp thiên hạ liền miễn cưỡng đăng cơ… Về phần những người không hợp tác, liền để cho nguyên một đám trung thần tự nguyện tuẫn táng theo Tiên Đế đi!
Mục quý phi càng nghĩ càng kinh tâm, nắm thật chặt đấm tay. Bùi Chương thấy Mẫu phi im lặng tính kế thì vui mừng ra mặt, hắn biết rõ, một khi Mẫu phi lộ ra vẻ mặt này, chính là trong lòng đã có tính toán!
“Mẫu phi...”
“Đợi chút!”
Bùi Chương vừa muốn nói chuyện, lại bị Mục quý phi cắt đứt, bởi đột nhiên bà nghĩ tới một chuyện.
Lần trước Đổng thái y nói Diên Đế còn bốn, năm năm tuổi thọ, sao thoáng cái liền thành không còn mấy ngày nữa rồi?
Mục quý phi nheo hai mắt lại, lập tức nhận ra vấn đề trong đó. Trầm ngâm một lát, mới nói với Bùi Chương: “Con ngàn vạn không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta xác nhận xong việc này đã rồi nói tiếp.”
“Chuyện gì?” Thấy sắc mặt Mẫu phi âm trầm, Bùi Chương nhíu mày hỏi.
Mục quý phi mấp máy môi dưới, sau đó nói: “Ta muốn đi gặp Đổng thái y một lát.”
…
Ngay đêm đó, nguyệt hắc phong cao. Ngoài cổng Cẩm Tú cung đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khoác áo choàng đen, nghe thấy bên kia không có gì bất thường mới bắt đầu đập cửa.
Đổng Bình, thái y trẻ tuổi nhất Thái Y Viện, tối nay phải trực đêm, sau khi nghe được mật ngữ từ Cẩm Tú cung, liền tìm lúc không có ai để ý chạy đến đây.
Trên cửa lộ ra một lỗ nhỏ, Đổng Bình giương mắt nhìn, liền thấy một nữ nhân đã đứng sẵn ở đó.
“Ta có một chuyện hỏi ngươi.”
“Vâng.”
“Bệ hạ rốt cuộc như thế nào?”
“Còn hai năm.”
“Thật không?”
“Thật ra là còn bốn, năm năm, nhưng lúc tang lễ của Thái Tử và Hoàng Hậu lại nôn ra máu, đả thương đến nguyên khí, sau đó thì không tốt lên được.”
“Vậy chuyện không còn mấy ngày nữa là sao?”
Bên kia cánh cửa thật lâu không có động tĩnh, Mục quý phi ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn lại, nhìn qua, trong bóng đêm, khuôn mặt kia hơi có vẻ mông lung.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm Mục quý phi rối loạn, cuống quýt quay đầu, sau đó thanh thanh cổ họng, nói: “Vì sao không nói lời nào?”
Một hồi lâu sau, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: “Bệ hạ đang thiết kế một ván cờ.”
Diên Đế trù hoạch một ván cờ, cố ý phun máu ngất đi ngay tại thời điểm lâm triều, mọi người vội vàng không kịp ứng phó, thiên hạ hỗn loạn khiếp sợ, cái Diên Đế muốn, chính là phản ứng này. Sau đó Diên Đế được người đưa về tẩm cung, ra lệnh cho Thái y, “Chuyện bên trong không được phép truyền ra ngoài! Nếu tiết lộ… Giết chết không tha!”
Chúng Thái y không biết chân tướng, nhưng Thánh ý khó dò, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo! Vì vậy, mọi người tuân theo phân phó của Diên Đế, mỗi một lời nói, việc làm hay ánh mắt đều phải ra vẻ trầm trọng! Sau đó lại có một người theo lệnh, âm thầm truyền ra tin đồn Bệ hạ không còn mấy ngày nữa!
Vì thế, bên ngoài càng thêm hỗn loạn!
Đợi đến thời cơ không sai biệt lắm, Diên Đế lại mở cửa điện, bắt đầu triệu kiến đại thần trọng yếu. Sau đó, bắt đầu bàn bạc chọn ra người ngồi lên ghế Thái Tử, hữu ý vô ý mà để cho mọi người nhìn thấy thánh chỉ kia.
Thánh chỉ, tổng cộng có hai phần!
“Hai phần?!” Sau khi nghe được chân tướng, Mục quý phi không khỏi kinh tâm.
Đổng Bình gật đầu: “Mặc dù vi thần chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của những người vào trong, phỏng đoán nhất định là có hai phần thánh chỉ! Bệ hạ triệu kiến người, bên ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ ngang bằng, một nửa là người ủng hộ Thất vương, nửa còn lại là người ủng hộ Cửu vương. Nếu như vi thần đoán không sai, kỳ thực Bệ hạ đã sớm biết những người đã kiên định đứng im trong trận doanh, nhưng lại tỏ ra là không biết. Bệ hạ triệu kiến bọn họ, ngoài mặt là muốn nghe ý kiến của đại thần, nhưng thực chất là muốn thông qua những người này, truyền tin tức tới tai những người còn lại. Mà tin tức này lại hoàn toàn không giống nhau. Chính là, người của Thất vương nhìn qua thánh chỉ chính là Bệ hạ muốn truyền vị cho Cửu vương, còn bên Cửu vương lại nhìn thánh chỉ chính là Bệ hạ muốn truyền vị cho Thất vương! Thử nghĩ một chút, nếu như chỉ có một phần thánh chỉ, giống như Dương đại nhân nhìn thấy, như vậy phe Cửu vương nhìn thấy chắc chắn sẽ vui mừng, nhưng vi thần quan sát thấy tất cả bọn họ đều cau mày, tâm sự nặng nề!”
“Vì sao Bệ hạ phải làm như vậy?” Trong đêm khuya, Mục quý phi nghe Đổng Bình nói xong, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
“Là thử dò xét!” Đổng Bình trầm giọng nói, “Bệ hạ cố ý tạo ra tin đồn tính mạng của mình không còn bao lâu nữa, chôn kíp nổ vào hai phe, Bệ hạ muốn xem, ai cử động trước, sau đó sẽ cho nổ tung người này!”
“Nổ tung? Tức là người đó phải chết!” Mục quý phi run giọng hỏi.
Đổng Bình vẫn trầm ổn: “Đúng vậy, cho nên, nương nương, mong người yên lặng theo dõi kỳ biến.”
“Được.” Mục quý phi lẩm bẩm đáp ứng, tâm lại kích động không thôi, thật may là bà nổi lên nghi ngờ, thật may là bà đi hỏi, nếu không, nếu như bà và Bùi Chương cùng thiếu kiên nhẫn mà động thủ trước, như vậy chỉ sợ, bọn họ sẽ lập tức chết không có chỗ chôn!
Thật may! Thật may!
Sau khi vất vả ổn định lại tâm thần, Mục quý phi đột nhiên nhớ tới một sự kiện, liền quay đầu hỏi nam nhân đối diện: “Chuyện này quan trọng như vậy, sao ngươi không tìm ta báo trước?”
Ánh mắt Đổng Bình chợt lóe, cúi đầu nói: “Nương nương thông minh từ nhỏ, sao có thể không nhìn thấu huyền cơ này được.”
Nghe vậy, tim Mục quý phi đập mạnh, con mắt trầm xuống, sau khi nói “Cáo từ” liền xoay người rời đi.
Đổng Bình nhìn bóng dáng mơ hồ kia biến mất, ngầm thở dài, ánh mắt chìm trong bóng đêm mê ly:
…Chẳng qua là đang chờ nàng đến tìm ta mà thôi.
…
Mục quý phi từ chỗ Đổng Bình biết được bí mật kinh thiên, liền lập tức trở về tính toán an bài mọi chuyện. Ở một nơi khác trong cung, Vương Phúc Niên nhìn Diên Đế đang khêu đèn xem tấu chương, mồ hôi ướt đẫm hai lòng bàn tay.
Mấy ngày nay, hắn liên tục canh giữ bên cạnh Diên Đế, nửa bước không rời, cho nên bí mật này, hắn không có cách nào truyền đi được!
Cửu Vương gia! Cửu Vương gia! Đây là một ván cờ, ngài nhất định phải cẩn thận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...