Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Edit: Bất Niệm

Mồng một tháng mười một, gió lạnh cuối thu.

Trong thâm cung, nam tử mặc lam bào, cúi đầu ba lạy chín vái, thần sắc ung dung, không màng danh lợi.

Nữ nhân mặc hoa phục lại khóc không thành tiếng, “Nghiệt chướng! Nghiệt chướng a!”

Nam tử bất động, “Nhi thần đi lần này chỉ sợ sẽ không trở lại nữa. Kính xin Mẫu hậu chú ý bảo trọng.”

“Không!” Hoàng Hậu đột nhiên xoay người lại, mắt phượng nóng rực, “Con sẽ trở lại! Nhất định sẽ trở lại! Chờ Phụ hoàng con hết giận, chờ Phụ hoàng con thấy rõ lòng lang dạ thú của Bùi Chương, người sẽ gọi con trở về!”

Nói xong, lệ nóng cuồn cuộn chảy xuống, thấm ướt cả khuôn mặt diễm lệ. Mấy chục năm khổ tâm tính kế, làm sao có thể chấp nhận kết cục như hôm nay đây, huống chi, bà cũng chỉ có một đứa con trai, từ nay về sau lại xa cách hai nơi, bảo bà làm sao mà chấp nhận được!!

Đối mặt với Mẫu hậu như đang lên cơn tâm thần, Bùi Lâm lạnh nhạt giống như không hề quan tâm đến, hắn không trấn an, cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt nói ra chủ ý của mình, “Mẫu hậu, vinh hoa phú quý, đảo mắt chỉ là mây khói, không cần thiết phải lao tâm như vậy!”

Nói xong, lại dập đầu thêm một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.

Một câu “đảo mắt chỉ là mây khói,” hơn nữa trong giọng nói của Bùi Lâm lại mang theo vẻ từng trải, khiến Hoàng Hậu có cảm giác như đang đứng trước một vị cao tăng đắc đạo trong một lần thăm viếng từ một năm trước.

Trong tiếng mõ, vị cao tăng kia cũng nói như vậy.

Vạn vật vô biên, cũng chỉ như bụi, cũng chỉ như khói. Quá chấp niệm, vung tay làm bậy, nhân quả tuần hoàn, vạn kiếp bất phục. Buông đao xuống, hóa giải tất cả.



Sau khi bái biệt Mẫu hậu, Bùi Lâm đi đến cung Khôn Minh.

Từ ngày gặp ở ngự thư phòng lần trước, đến nay Diên Đế đều không chịu gặp hắn, hôm nay hắn từ biệt lên đường, có gặp được hay không chính hắn cũng không biết.

Bùi Lâm đứng ngoài cửa, nhìn cung điện hoa lệ, khóe miệng kéo ra một nụ cười thản nhiên. Hắn nghĩ, lúc này hắn thật sự đã chọc giận nam nhân luôn cao cao tại thượng kia rồi. Không biết vì sao, Bùi Lâm lại cảm thấy rất sung sướng. Hắn nghĩ, hóa ra tính tình Phụ hoàng cũng trẻ con như vậy, chỉ cần tức giận sẽ không để ý đến người nữa.


Ha ha. Bùi Lâm nghĩ tới vẻ mặt của Diên Đế thì càng cười vui vẻ.

“Điện hạ.” Vương Phúc Niên nhìn nụ cười của Bùi Lâm thì run sợ cả người. Vị chủ nhân thật là càng ngày càng cổ quái, thế cục đã đến nước này rồi mà hắn còn có tâm trạng vui cười! Hay là bị ma nhập! Haizz.. vẫn là nên nhắc nhở hắn một chút vậy!

Suy nghĩ bị cắt đứt, Bùi Lâm hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy người phía sau lại cười nhẹ một tiếng. Người này tên là Vương Phúc Niên, hình như đã theo bên người Bệ hạ hai mươi năm rồi, dù sao từ lúc hắn bắt đầu có trí nhớ đến nay, đã thấy người này đi theo Diên Đế rồi. Từ một tiểu thái giám vừa hai mươi biến thành một Đại tổng quản bốn, năm mươi tuổi.

Hậu cung nhiều người như vậy, chỉ sợ người này là người thân cận Phụ hoàng nhất.

Thật sự là có bản lĩnh!!

Bùi Lâm nghĩ như vậy, lại khom eo, cung kính hành lễ với Vương Phúc Niên. Cái này thật sự đã dọa đến Vương Phúc Niên, hắn vội vàng khom lưng đáp lễ, “Điện Hạ làm cái gì vậy, nô tài không dám nhận!!”

Bùi Lâm cười một tiếng, nói, “Ngươi nhận nổi.”

Vương Phúc Niên nghi hoặc, vị chủ nhân này quả nhiên là bị ma nhập rồi! Ổn định lại tâm thần, hắn lại nhẹ giọng hỏi, “Điện hạ, nếu Bệ hạ đã không muốn gặp ngài, vậy mời ngài trở về đi, hôm nay khí trời hơi lạnh, đứng lâu coi chừng lại nhiễm phong hàn.”

Suy nghĩ một chút, hắn lại nói thêm một câu, “Đợi tâm tình của Bệ hạ tốt lên, biết đâu sẽ lại muốn gặp Điện hạ.”

Lời này vừa hàm súc vừa hợp lòng người, Vương Phúc Niên âm thầm cho mình một ngón tay cái. Thời gian này, Bệ hạ tuy tức giận nhưng vẫn còn do dự, có thể thấy Bệ hạ vẫn chưa hết hy vọng đối với Thái Tử, nếu không ông ta cũng sẽ không trốn tránh không gặp người như vậy, vừa rồi nghe nói Thái Tử cầu kiến, vẻ mặt kia thật đúng là rất tang thương. Nghĩ lại mới thấy, thái độ của Bệ hạ với Thất vương luôn vờ vịt, qua loa lấy lệ, e là Bệ Hạ vẫn còn ý đồ kéo Thái Tử từ Hoàng lăng trở về. Hiện tại, coi như là hắn bán đi một cái nhân tình đi!

Bùi Lâm hắn đã quyết định sẽ ra đi, tất nhiên là không cần phần nhân tình này của Vương Phúc Niên. Bất quá, hắn cũng biết Vương Phúc Niên lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy, đã sớm là lão hồ ly, nói lời này chính là cho mình một đường lui, vì vậy hắn chỉ cười một tiếng liền thôi.

Vương Phúc Niên nhìn nụ cười này, càng cúi đầu thấp hơn. Hắn nghĩ lẽ ra vị chủ nhân này hiện tại phải đi rồi mới đúng, ai ngờ đã qua lâu mà đôi chân kia vẫn không nhúc nhích. Trong lúc Vương Phúc Niên sắp hết kiên nhẫn, giọng nói của Bùi Lâm lại vang lên.

“Vương tổng quản, nếu Phụ hoàng đã không muốn gặp ta, vậy cũng không sao. Chỉ là có việc này ta muốn nói cho Phụ hoàng biết. Ngươi lại là tâm phúc của Phụ hoàng, ta liền nói cho ngươi trước vậy, sau này ngươi tìm cơ hội thích hợp chuyển lời lại đến Phụ hoàng.”

“Nô tài tuân chỉ.” Khẩu khí của Vương Phúc Niên càng thêm kính cẩn.

Bùi Lâm trầm mặc nhìn cửa son, một hồi lâu sau mới hạ quyết tâm nói ra, “Nói Phụ hoàng nhớ cẩn thận Cửu ca.”

Vương Phúc Niên nheo mắt, nhẹ giọng hỏi, “Không biết Điện hạ nói thế là có ý gì?”


Nhận ra bản thân đã nhiều lời, Vương Phúc Niên lại thẹn thùng giải thích, “Đến lúc đó Bệ hạ hỏi lại, nô tài cũng có cái mà trả lời.”

Ánh mắt Bùi Lâm đột nhiên trở nên thâm thúy, trả lời, “Chuyện mùng sáu tháng mười, Cửu ca cũng tham dự.”

Vương Phúc Niên hít vào một hơi, không rét mà run, bất quá hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thi lễ trả lời, “Nô tài đã biết.”

Bùi Lâm nhìn Vương Phúc Niên một cái, lại quay đầu nhìn thật sâu vào cánh cửa đang đóng kín, sau đó nhấc áo bào lên, quỳ xuống dập đầu, đứng dậy rời đi..

Thấy Bùi Lâm đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt Vương Phúc Niên liền trở nên ngưng trọng.

Tiến vào trong điện, Diên Đế đang đứng cạnh cửa sổ, không biết là đang nhìn cái gì.

Vương Phúc Niên nhìn một bên mặt của Diên Đế, càng cảm thấy Diên Đế và Cửu Vương rất giống nhau. Rõ ràng trong các vị Hoàng tử, Cửu vương là người giống ngươi nhất, vì sao ngươi phải lạnh nhạt với Cửu vương như vậy? Vương Phúc Niên thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói, “Bệ hạ, Thái Tử đã đi rồi.”

Hai từ “Thái Tử” giống như đã quấy nhiễu đến Diên Đế, Diên Đế xoay người, nhìn Vương Phúc Niên, nói, “Nó đã không còn là Thái Tử nữa rồi.”

Hình như là đã nói sai, nhưng Vương Phúc Niên cũng không có nhận tội, bởi vì hắn nhìn ra được, Diên Đế không hề tức giận với xưng hô đấy.

“Nó.. có nói gì không?” Một lúc sau, Diên Đế lại hỏi.

Tâm Vương Phúc Niên nhảy lên một nhịp, trên mặt vẫn là vẻ trung hậu thành thật. sau đó không hề do dự nói ra, “Thái Tử nói, Bệ hạ nhớ bảo trọng thân thể. Còn nói, cẩn thận Thất vương.”

Từ Cửu đổi thành Thất, Vương Phúc Niên cho dù muốn bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn vô thức nói lớn tiếng. Đây là tội khi quân, nếu như có ngày Thái Tử trở lại Đông cung, phụ tử bọn họ gặp mặt nói chuyện thì cái đầu của hắn cũng khó bảo toàn. Nhưng hắn lại không thể không nói như vậy, nếu không chỉ sợ Cửu vương sẽ phải thất bại trong gang tấc!

Rõ ràng là gió êm sóng lặng, nhưng Vương Phúc Niên lại có cảm giác như sắp chết đến nơi.

Trên đường đi vào chính điện, nội tâm của hắn giãy giụa kịch liệt, nhưng vào lúc cuối cùng, hắn vẫn chọn nghiêng về phía Cửu vương.

“Cẩn thận Thất vương?” Diên Đế nghe vậy, lập tức nhíu mày lại, sau đó quay đầu, ánh mắt sắc bén, “Vì sao Thái Tử lại nói như vậy?”


Vương Phúc Niên không dám nhìn thẳng, cúi đầu cẩn thận nói, “Thái Tử cũng không nói rõ.”

Diên Đế trầm mặc, sau một hồi mới buông ra một tiếng thở dài, “Ta biết rồi.”

….

Bùi Lâm đi Hoàng lăng, vốn chỉ có mấy thị vệ đi cùng, nhưng Hoàng Hậu sợ Bùi Chương ra tay nên muốn cho một đội ám vệ đi theo.

Bùi Lâm nghe vậy, cười mỉm nói không cần thiết.

Xe ngựa theo con đường nhỏ bình yên ra khỏi cửa thành, không nghĩ tới xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.

Bùi Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được động tĩnh bên ngoài, mở hai mắt ra, thị về đã vén rèm hồi báo, “Điện hạ, Cửu điện hạ ở phía trước.”

Bùi Lâm xuyên qua rèm nhìn ra ngoài, thấy Bùi Cẩn đang ngồi trên lưng ngựa, đứng ở chỗ không xa mỉm cười với mình, mặt trời phía sau chiếu sáng, tạo cho hắn một tầng hào quang hoa mỹ sau lưng.

“Thập đệ.” Bùi Cẩn cưỡi ngựa đến gần cửa xe, lên tiếng chào hỏi người đang ngồi bên trong.

“Cửu ca.” Bùi Lâm khẽ vuốt cằm, “Sao Cửu ca lại tới đây?”

Bùi Cẩn ghìm cương ngựa, nhìn trời nói, “Huynh đệ như tay chân, đặc biệt tới đưa tiễn.”

Bùi Lâm khẽ mỉm cười, “Cửu ca phí tâm rồi.”

“Nghe nói Hoàng lăng là nơi đặc biệt rét lạnh, Thập đệ đã mang đủ quần áo ấm chưa?” Bùi Cẩn quan tâm hỏi.

“Đã mang đủ.” Bùi Lâm qua loa trả lời.

Bùi Cẩn thấy thì khẽ nhíu mày, sau đó cười nói, “Cửu tẩu của đệ bảo ta chào đệ thay nàng.”

Quả nhiên, Bùi Lâm nghe được xưng hô như thế, con mắt sắc khẽ nổi lên biến hóa, sau đó nhanh chóng biến mất, chỉ nói, “Cửu ca có giai thê, thật khiến người ta phải hâm mộ.”

Bùi Cẩn thấy hắn rất nhanh khôi phục lại thần sắc, càng cảm thấy Thập đệ này là người thâm sâu, “Kỳ thật, ta vẫn luôn muốn biết Thập đệ là người như thế nào, nhiều năm như vậy rồi, vẫn luôn nhìn không ra.”

Bùi Lâm ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hờ hững đột nhiên hiện ra một nụ cười sáng rỡ, “Cửu ca không phải cũng là một người khiến người khác nhìn không thấu sao?”

Bùi Cẩn nhìn nụ cười bất thình lình của Bùi Lâm, không hiểu sao sau lưng lại có ít ớn lạnh, hắn cúi đầu cười khẽ, che giấu nội tâm đang kích động, đến lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lại là ôn hoà hiền lương, “Cửu ca ta chính là người đơn giản nhất.”


Bùi Lâm cười một tiếng, không có ý kiến, “Thời gian không còn sớm nữa, Cửu ca trở về đi.”

“Được. Thập đệ bảo trọng, sau này gặp lại.”

Bùi Lâm nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó nói ra một câu cuối cùng, “Không hẹn gặp lại.”

Lần này, Bùi Cẩn thật sự giật mình, giọng nói của Bùi Lâm rất bình thản nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Hắn muốn làm cái gì?

Nhìn xe ngựa càng chạy càng xa, Bùi Cẩn nheo hai mắt lại. Một lát sau mới vung tay lên, Bắc Đẩu liền xuất hiện ở phía sau hắn.

“Tổng cộng hai mươi tám người, có thể chứ?” Hắn hỏi.

Bắc Đẩu gật đầu.

“Vậy thì đi đi, thuận đường xuôi gió.”

Trong xe ngựa, Bùi Lâm nhắm mắt nằm trên nệm, mặc kệ đường xá lắc lư. Trong lúc đó, trên đôi môi đỏ thắm của hắn lại hiện ra một nụ cười.

Những lời Nhan Thế Ninh nói với Nhan Thế Tĩnh ở Tướng phủ lại vang lên bên tai..

“Thế Tĩnh, thực xin lỗi, ta không ngờ sẽ hại ngươi thành ra như vậy! Nhưng ngươi yên tâm, đợi sau khi bà ta chết, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”

A, thì ra là, mùng sáu tháng mười nàng cũng có phần. Thì ra là, nàng cũng không tốt đẹp như ta đã nghĩ.

Thì ra là, Cửu ca ngươi giấu quá sâu.

Thật may là, thật may là vào lúc cuối cùng vẫn bị ta xem thấu.

Phụ hoàng, con cho người tầng giấy này để xuyên phá, người mau xem thật kỹ những xấu xa này đi! Trong thâm cung, không còn yên ổn nữa rồi!

“Haizz…”

Nương theo tiếng thở dài cuối cùng, đội ngũ hộ tống hoàn toàn biến mất ở cuối con đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui