Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Vân Trạm thật lâu không có ngủ say như vậy. Mở mắt ra vừa động thủ, hắn phát hiện Ôn Noãn Noãn không ở bên cạnh, rồi đột nhiên đứng dậy, kêu lớn: "Người đâu."
"Vương gia, ngài tỉnh rồi?" Trầm Minh đứng chờ ở bên ngoài giường lập tức cất bước nhanh đi đến trước giường, hướng Vân Trạm khom người. Vài tên thái giám khác tự cầm đèn, múc nước, chờ đợi phân phó.
"Vương phi đâu?" Vân Trạm lạnh lùng hỏi.
"Cửu ca, huynh dậy rồi?" Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, ngồi ở gian ngoài cùng cung nữ nói chuyện Ôn Noãn Noãn nghe được thanh âm bên trong lập tức phân phó cung nữ một tiếng, sau đó đi đến, liền nghe được hắn đang tìm kiếm mình.
"Noãn Noãn, có phải ta đã ngủ thật lâu hay không? Trời đã tối rồi." Vân Trạm nhìn thấy nàng, ngữ khí lập tức ôn nhu xuống dưới, sau đó để cho Trầm Minh đi giày mặc quần áo cho hắn.
"Đã muốn chạng vạng tối." Ôn Noãn Noãn cười nói, "Sau khi huynh rời giường đợi một chút là có thể dùng bữa tối."
Vân Trạm súc miệng rửa mặt xong cung nữ bưng một chén canh táo đỏ đậu đỏ hầm nhừ đến.
Ôn Noãn Noãn nhận lấy chén canh táo đỏ đậu đỏ còn ấm để lên bàn, nói : "Huynh ngủ từ lúc giữa trưa đến giờ, bụng nhất định rất đói, nên huynh ăn trước chén canh này đi, chờ một chút phòng bếp sẽ đưa bữa tối đến." Nàng rời giường không lâu, phòng bếp đưa canh táo đỏ đậu đỏ hầm nhừ cùng điểm tâm tới. Lo lắng đến thời tiết dần dần trở nên lạnh, nàng liền cho người mang đến cung Thấm Nhã một cái bếp lò nhỏ để ở trong góc sáng sủa, chuyên dùng để hâm nóng giữ ấm thức ăn.
Vân Trạm ngồi vào bên cạnh bàn, dùng thìa khuấy hai cái, rồi múc một muỗng đưa tới bên miệng."Như thế nào ngọt như vậy?" Hắn hỏi, hắn còn chưa từng ăn qua canh táo đỏ đậu đỏ ngọt quá như vậy.
"Là đường đỏ, đường đỏ bổ huyết ích khí, kiện tỳ khai vị, muội thả một ít vào." Ôn Noãn Noãn ngồi vào bên cạnh hắn, cười híp mắt hỏi, "Ăn không ngon?"
"Noãn Noãn, quá ngọt, sau này bỏ ít một chút." Vân Trạm nói, tùy tay đem thìa canh táo đỏ đậu đỏ mình ăn một nữa đưa tới bên miệng nàng.
Ôn Noãn Noãn nếm nếm, nói : "Cũng được, không phải quá ngọt. Muội mỗi lần đều thả nhiều đường như vậy, ca ca muội bọn họ cũng đều nói quá ngọt, chỉ là nam nhân các người đều không thích ăn ngọt gì đó."
Nàng bắt đầu kể chuyện cũ thường ngày của bảy huynh trưởng cho Vân Trạm nghe, đem chén canh táo đỏ đậu đỏ hắn cảm thấy quá ngọt kia ăn xong rồi.
Bên trong này có bỏ một chút cỏ linh chi tinh hoa dịch!
Ôn Noãn Noãn cười ha hả nhìn hắn, cảm thấy mình lén lút điều trị thân thể hắn như vậy, tăng cường khả năng miễn dịch, thân thể hắn nhất định sẽ hoàn toàn hồi phục.
Bởi vì Vân Trạm ăn một chén canh táo đỏ đậu đỏ, Ôn Noãn Noãn liền sai người đem bữa tối đến chậm một tý. Mới vừa lên đèn thì bọn họ mới bắt đầu dùng bữa, dùng xong thiện, hai người đều phấn chấn tinh thần.
"Thật nhàm chán, trong hoa viên đen thui, không có gì đáng xem." Ôn Noãn Noãn nói, hai người ăn xong bữa tối liền bắt đầu tản bộ tiêu thực.
"Trước kia ở nhà muội vào lúc này thì sẽ làm gì?" Vân Trạm hỏi, nắm tay nàng đi về phía trước. Phía trước, hai tên thái giám hai cung nữ mang theo lồng đèn mỡ đường, phía sau là Trầm Minh cùng Hồng Lăng Lục La.
"Trên cơ bản, Đại bá phụ Nhị bá phụ, thúc thúc của muội, còn có bốn ca ca nữa, thường đem sổ sách đến sân xem. Bữa sáng mọi người ăn riêng, trước giữa trưa ăn ở ngay tại tiền viện, ở bên kia hậu viện ngay tại sân Xuân Huy viện lão tổ mẫu bên kia ăn. Cả nhà hội tụ ở phía sau phòng khách ăn chung bữa tối, sau đó nói chuyện ban ngày, thời gian không còn sớm từng người lần lượt quay về phòng riêng của mình nghỉ ngơi. Muội hiện tại có năm đứa cháu, lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất vẫn chưa tới một tuổi, mọi người thích quay quanh các cháu vui đùa. Tam điệt là con trai thứ của đại ca muội, bốn tuổi, đúng là thời điểm dễ thương đáng yêu nhất, mọi người thích nhất là đem nó chọc cho oa oa khóc thét lên."
Ôn Noãn Noãn hưng phấn mà nói không ngừng, nàng nhớ rõ kiếp trước cũng từng kể với hắn những chuyện này, dường như hắn rất có hứng thú như đối với nhà mẹ đẻ của nàng.
"Nhà muội thật là một đại gia đình ấm áp, cha nghiêm, mẹ hiền, huynh đệ tỷ muội hòa thuận yêu thương lẫn nhau. Ta mơ hồ nhớ những chuyện lúc ta ba tuổi, hoàn toàn khác hẳn nhà muội." Vân Trạm đột nhiên nói.
"Ồ, rất nhiều người đều không nhớ rõ chuyện của chính mình lúc ba tuổi. Nhà của muội là bình dân, nhà huynh là hoàng tộc, đương nhiên không có thể giống nhau." Ôn Noãn Noãn kinh ngạc nói, nàng là xuyên việt nữ, nàng có trí nhớ từ khi ra đời, là cái ngoại lệ lớn.
"Ta nhớ rõ, bên cạnh ta, đại đa số thời gian luôn ở cạnh ta là ông nội, ta không nhớ rõ phụ hoàng, nhưng nhớ rõ mẫu hậu rất đẹp, ăn mặc xiêm y hào hoa phú quý, thường xuyên có người hướng mẫu hậu hạ bái. Mẫu hậu rất ít ôm ta. Ta mặc dù có huynh đệ tỷ tỷ, nhưng ta chỉ nhớ rõ tứ hoàng huynh."
Vân Trạm nhớ lại nói, "Vào một đêm, khi ta bị lạnh tỉnh lại, phát hiện bốn phía đen thui, y phục trên người đều bị người ta lột sạch. Ta bắt đầu kêu khóc, nhưng không biết vì sao, yết hầu của ta đau dữ dội, kêu không ra tiếng. Ta chạy khắp nơi, hy vọng tìm được người. Lúc trời sáng, hai người áo xanh ở phụ cận đi qua, đã phát hiện ta, liền đem ta mang về." Thanh âm hắn ám trầm tối tăm.
Ôn Noãn Noãn khẩn trương ôm cánh tay hắn lo lắng nói: "Huynh bây giờ có thể nói chuyện, nhất định là bọn họ trị khỏi cho huynh."
"Ừ, bởi vì ta nói không rõ thân phận của mình, bọn họ liền đem ta thu làm học trò." Vân Trạm vừa nói, ngữ khí có chút lạnh lẽo. Rốt cuộc là phát hiện hay không, hắn hiện tại cảm thấy đó là một nghi vấn, đáng tiếc người của sư môn đã toàn bộ bị hắn giết chết, hiện tại một chút manh mối cũng không có.
"Cám ơn trời đất, huynh cuối cùng được cứu rồi." Ôn Noãn Noãn cúi đầu nói, cực lực che giấu tâm tình đau thương của mình.
Kiếp trước, thân thể nàng càng ngày càng kém, ít thời gian ra ngoài vương phủ, Vân Trạm càng ngày càng kể nhiều chuyện cho nàng nghe, nàng mới biết được rất nhiều chân tướng.
Khi đó hắn nói hắn là thái tử điện hạ, nhưng không người để ý đáp lại hắn là xem hắn như hạ nhân mà sai vặt. Chỉ cần hắn nói mình là hoàng thái tử, sẽ bị đánh.
Thời điểm hắn lớn thêm một chút liền bị lựa chọn trở thành đối tượng thí nghiệm độc dược, cuối cùng may mắn còn sống, cũng đạt được sự yêu thishc của người thử độc, trở thành đệ tử thân truyền kiêm trợ thủ của người đó.
Hắn lòng dạ độc ác, khi sư diệt tổ, mười chín tuổi năm ấy thành công đem sư phụ của hắn cùng nhiều môn nhân toàn bộ giết bằng thuốc độc!
Hắn dựa vào trí nhớ tìm được đường vào kinh thành, trước là tìm được phủ đệ thị vệ Tần quốc công không đủ nghiêm ngặt, thông qua Tần quốc công gặp được hoàng thái hậu. Trên người hắn có đủ các loại vết thương, nhưng vừa sinh ra thì được bảo tồn tốt. Dựa vào thiên tính mẹ con giữa hoàng thái hậu cùng hắn, dựa vào tướng mạo hắn dung hợp tiên hoàng cùng hoàng thái hậu, hai bàn tay trắng hắn thành công trở về hoàng tộc, khôi phục thân phận của mình.
Mười tám năm trong quá khứ đó, hắn sống như sống ở địa ngục giữa trần gian, tâm lý của hắn hoàn toàn vặn vẹo. Hắn với vẻ bề ngoài ôn hòa tuấn mỹ, gạt được tín nhiệm của đồng môn, nội tâm của hắn hung tàn bạo ngược, hắn cùng sư phụ của hắn giống nhau như đúc!
Hắn đã có địa vị song Vương cao quý, tại sao còn phải đi lại ở trên giang hồ? Hắn bảo là muốn tra năm đó ai đưa hắn từ hoàng cung canh gác nghiêm ngặt trộm đi, ai muốn hắn muốn sống không được chết không xong.
Hắn giết rất nhiều người giang hồ, với đủ các loại lý do, có hắn sẽ nói cùng nàng, thậm chí sẽ còn nói tự mình sử dụng thủ đoạn gì, có khi lại không nói.
Nàng vốn dĩ còn đồng tình với hắn, nhưng càng ngày càng hiểu rõ hắn, nàng sợ hãi, sau đó tiêu cực chết đi, không muốn tiếp tục sống ở bên cạnh hắn.
Sống lại một lần nữa, lần này nàng tuyệt đối không lùi bước, nàng muốn bảo vệ hắn, dùng hết khả năng của mình làm hắn giảm bớt giết chóc, chậm rãi làm cho thẳng tam quan của hắn!
○○○
Vân Trạm nói đến mình bị người cứu liền không nói nữa, nhanh chóng đem đề tài chuyển hướng lên người Ôn Noãn Noãn. Kỳ thật, ấn tượng trong hắn có chỉ là được đi trên chiếc thảm màu đỏ dưới sự dẫn dắt của một lão thái giám , đi đến cuối, quỳ xuống dập đầu với nam tử mặc hoàng bào trên đài cao đồ sộ, sau đó lại bị dẫn dắt đi đến bên người kia, hắn bị ôm vào trong ngực. Rất nhiều người quỳ xuống, tung hô Hoàng Thượng vạn tuế, hoàng thái tử thiên tuế cái gì.
Bắt đầu từ lúc đó, mọi người bên cạnh đều gọi hắn là thái tử điện hạ, ngay cả người thân cận hắn nhất như tứ hoàng huynh cũng gọi hắn là thái tử. Hắn nhớ rõ tứ hoàng huynh nói qua, thái tử, đệ chính là hoàng đế tương lai, ta sẽ là thần tử trung thành nhất của đệ.
Vật đổi sao dời, tứ hoàng huynh của hắn trở thành hoàng đế, hắn thành thần tử của hắn ta. Cuối cùng tứ hoàng huynh không có quên một chút tình huynh đệ khi còn bé, trừ bỏ ngôi vị hoàng đế, hắn ta đối với hắn cần gì cứ lấy, hắn muốn tiền hắn ta liền cho tiền, giúp đỡ hắn điều tra sự kiện mất tích năm xưa.
Nhớ tới hoàng đế, đôi môi mỏng của hắn không khỏi mím thành một đường thẳng, nếu không phải bạn tốt của hoàng đế là Đỗ thần y nghiệm chứng trên người hắn có kịch độc nan giải, cho dù giải trừ hết cũng không thể khôi phục triệt để là do thân thể hắn từ nhỏ tổn thương quá nghiêm trọng, hoàng đế há có thể sủng ái tin tưởng hắn, tùy ý hắn bồi dưỡng thế lực như vậy?
Hoàng gia từ xưa đến nay chỉ có quân thần, không có huynh đệ chân chính!
"Cửu ca, Cửu ca, huynh có thấy buồn cười không?"
Bên tai nghe được tiếng Ôn Noãn Noãn vui vẻ cười hỏi, hắn phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Buồn cười."
Ôn Noãn Noãn phát hiện hắn vừa rồi thất thần, gắt giọng: "Huynh thuật lại một chút lời muội mới vừa nói."
Vân Trạm tuy rằng phân tâm nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nhưng vẫn nghe được Ôn Noãn Noãn nói chuyện, nhân tiện nói: "Thất ca tức giận Lục ca viết bài tập số học nhanh hơn mình, Lục ca nhìn trộm bài tập của hắn phía trên dùng bút viết vớ vẫn trên bài tập, đem 1 thay đổi thành hai, đem hai đổi thành ba, kết quả bị Nhị bá phụ của nàng nhìn thấu bút tích kì lạ, hung hăng đánh cho một trận vào mông."
Ha ha ha ha, những câu chuyện thú vị như thế này cũng chỉ xuất hiện ở huynh đệ trong dân gian mà thôi. Huynh đệ hoàng gia tất cả đều có người hầu hạ bên người, trên nhà vệ sinh đều có thái giám đi theo, căn bản không khả năng làm loại chuyện tẻ nhạt mờ ám này.
"Thì ra huynh nghe nha." Ôn Noãn Noãn cười nói, "Không phải tất cả chữ tăng thêm nét bút sau sẽ không bị ca ca nhìn ra được. Thất ca khi đó vờ không biết, lại muốn đi bóp méo đáp án tính toán ra, cũng không suy nghĩ một chút kiểu chữ bình thường."
Cùng tiểu Lục quan hệ tốt nhất với tiểu Thất thì ra cũng sẽ làm loại sự tình này nha!
Vân Trạm cười nói, "Muội còn nói, đó là lúc ca ca sáu tuổi mới làm loại chuyện như vậy, đoán chừng bây giờ nhớ tới cũng cảm thấy xấu hổ."
"Huynh nói không sai." Ôn Noãn Noãn cao hứng phấn chấn nói, "Có đôi khi Lục ca, Thất ca cãi nhau, Lục ca mượn chuyện này cười hắn, sau đó hai người liền đánh nhau."
"Thật sự đánh nhau?" Vân Trạm không tin hỏi.
"Làm sao có thể, hai người đó là rèn luyện thân thể." Ôn Noãn Noãn nói, "Đại bá phụ muội nói, nhà của muội không cho phép thư sinh sức tay trói gà không chặt, cho nên Ngũ ca, Lục ca, Thất ca đều biết cưỡi ngựa, biết đánh nhau, biết xem sổ sách tính toán."
"Đương nhiên, tuyệt đối không phải đánh nhau giống như người trong giang hồ, cái loại đó sẽ chết người." Ôn Noãn Noãn kéo bàn tay Vân Trạm nói. Bàn tay hắn có chút lạnh, rất rõ ràng cho thấy khí huyết không đủ.
"Thế hệ phụ thân muội, tình cảm huynh đệ rất tốt, thế hệ huynh đệ tỷ muội của muội tình cảm cũng rất tốt." Vân Trạm nói, bắt lấy tay ấm áp nhỏ bé của nàng. Hắn cố ý muốn kết hôn với nàng ngoại trừ có hứng thú đặt biệt đối với nàng thì hắn còn khát vọng một gia đình ấm áp của nàng.
Tương lai, nếu có thể, hắn sẽ cùng Noãn Noãn có mấy người con, Noãn Noãn sẽ đem các con dạy giống như huynh đệ tỷ muội Ôn gia tương thân tương ái chứ ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...