Ôn Noãn Noãn mặc nguyệt sắc trường bào đi tới tiền viện, gia nhân nhìn thấy nàng đều kinh hỉ, tất cả đều nói cửu thiếu gia bình an, cửu thiếu gia xuất môn giải sầu .
Vài vị lão bộc làm trong Ôn phủ nhiều năm khuyên: cửu thiếu gia, bên ngoài gần đây xuất hiện rất nhiều lưu manh kẻ trộm, không an toàn, ngài vẫn là ở trong phủ đi lại xung quanh giải sầu thôi; ngũ thiếu gia lục thiếu gia thất thiếu gia ở thư phòng, bọn họ đều nhớ thương người, người có thể đi thư phòng thăm bọn họ.
Thượng Quan Thiên Tỳ đột nhiên cùng với con gái tri huyện Dao thành đính hôn ,chuyện này toàn bộ Ninh Dương thành đều biết . Có người nói hắn thật may mắn , đi thanh lâu thôi cũng có thể leo được lên nhà cao cửa rộng; có người phát hiện Thượng Quan tiểu thư cùng Ôn phủ nhị tiểu thư năm rồi thường xuyên đi lại, hoài nghi có phải Thượng Quan tiểu thư giật dây bắc cầu cho Ôn nhị tiểu thư cùng đại ca nàng, nhưng không có chứng cứ chỉ có thể đoán.
Ôn phủ bảo hộ Ôn Noãn Noãn, nghiêm cấm mọi tin đồn của Thượng Quan phủ,và lời đồn về Ôn phủ có rơi vào hậu viện, cả Thượng Quan Liên Dao đưa thư tới cũng bị chặn ngoài cửa.
Ôn Noãn Noãn đa tạ hảo ý của nhóm lão bộc , đi vào thư phòng. Ngũ, lục, thất ba huynh đệ biết được Ôn Noãn Noãn đi tới, lập tức buông sách buông bút vây đến bên người nàng.
"Noãn Noãn, ta hai ngày trước vừa vặn mua được rất nhiều du ký họa thủy, như thế này ta tự mình cầm đưa đến trong viện của muội nhé. Huynh muội chúng ta cùng nhau thưởng thức." Ôn ngũ nhiệt tình nói.
Ôn lục nói: "Noãn Noãn, chúng ta chơi cờ vây đưuọc không? Lần này huynh nhường muội ba nước." Nói xong, hắn liền phân phó thư đồng lấy bàn cờ lại đây
"Noãn Noãn, chúng ta thật lâu không có cùng nhau chơi mạt chược , chúng ta hiện tại vừa vặn bốn người, đủ một bàn." Ôn thất chạy đến Ôn Noãn Noãn bên người nói.
Lưu tiên sinh đang ngồi ở đó cũng dọn sách vở nói tan học, sau đó nói với Ôn Noãn Noãn nói: mấy ngày trươc ông có vẽ tranh sơn thủy, nếu nàng thích ông sẽ đưa cho nàng , hay là trước khi nàng về hậu viện mình ông sẽ đưa tới cho nàng.
Mọi người trong nhà đều quan tâm tới nàng, một Thượng Quan Thiên Tỳ đi dạo kỹ viện phản bội lời thề, không đáng để nàng thương tâm!
Gương mặt Ôn Noãn Noãn mềm mại xinh đẹp lộ ra nụ cười sáng lạn, hướng tới đại nho Lưu tiên sinh, cất cao giọng nói: "Cảm ơn tiên sinh ban họa, khi ta về nhất định sẽ tới bái phỏng người và phu nhân." Nàng có dự cảm, bản thân mình thản nhiên tâm tình đau thương sẽ trôi đi rất nhanh, hạnh phúc lũy thừa cùng năng lượng hạnh phúc sẽ xuất hiện lần nữa.
Lưu tiên sinh gật gật đầu, đi mất .
Ôn Noãn Noãn nói với ba vị huynh trưởng : "Ngũ ca ,lục ca ,thất ca, chúng ta xuất môn đi dạo phố đi."
Đi dạo phố? Không tốt, bên ngoài bây giờ đang nghị luận, Noãn Noãn nghe xong sẽ đau thương .
Ba huynh đệ cùng nhau lắc đầu, cứng rắn muốn lôi kéo nàng ở đây chơi cờ vây.
Ôn Noãn Noãn cười nói: "Chúng ta đi Triệu gia tập được không? Chúng ta có thể ở bên ngoài Triệu gia tập tới hồ Thiên Ba đi du thuyền." Trong tình huống này, nàng muốn đi xa một chút giải sầu, các trưởng bối cũng sẽ đồng ý.
Chủ ý này thật là tốt.
Ôn lục ,Ôn thất lập tức nhìn nhìn người lớn tuổi nhất ở đây Ôn ngũ, nơi này trừ bỏ Noãn Noãn cũng chỉ có Ôn ngũ từng cùng huynh trưởng đi hồ Thiên Ba.
"Lục đệ thất đệ, các ngươi ở trong này bồi Noãn Noãn chơi trong chốc lát, ta đi tìm cha ta cùng với nhị thúc tam thúc, hỏi ý kiến bọn họ." Ôn ngũ đứng dậy nói.
"Nếu đồng ý, chúng ta lập tức xuất phát!" Ôn Noãn Noãn cao hứng phấn chấn nói. Ninh Dương thành cùng với Triệu gia tập trong đó có quan đạo, ba mươi dặm dặm đường xe ngựa đi trong một ngày là tới.
"Được." Ôn ngũ gật gật đầu, đi ra khỏi thư phòng.
"Noãn Noãn, chúng ta đến chơi cờ." Ôn lục nói.
Ôn thất phụ giúp Ôn Noãn Noãn ngồi vào đối diện Ôn lục, giúp đỡ nàng mở hộp cờ.
Ôn Noãn Noãn cùng Ôn lục hạ cờ trong chốc lát, Ôn ngũ thần thái bay bổng bước nhanh đi trở về nói: "Cha ta và các thúc thúc đều đồng ý rồi , nhưng chỉ cho đi chơi ba ngày, bây giờ chúng ta chuẩn bị xuất phát."
Hắn bắt đầu phân phối chuyện: Noãn Noãn về viện thu dọn một chút, ít nhất phải dẫn theo môt nha hoàn mặc nam trang; thư đồng của bọn hắn về viện lấy hai bộ quần áo, hắn đi phòng thu chi lấy ngân lượng, tiểu lục lấy xe ngựa, tiểu thất đi chọn tám gia đinh có võ nghệ biết cưỡi ngựa.
Ôn Noãn Noãn thật cao hứng, xoay người chạy chầm về hậu viện. Một lát sau sau, ba thư sinh mi thanh mục tú xuất hiện ở tiền viện.
"Noãn Noãn, ở bên ngoài chơi vui vẻ. Ta đã cho người thông báo với tổ mẫu, các bá mẫu và nương con rồi ,con không cần lo lắng nữa." Ông đại lão gia cũng ở tiền viện cùng Ôn tam lão gia dặn dò Noãn Noãn.
"Dạ cha." Ôn Noãn Noãn liền vội trả lời, cười khẽ hướng tới Ôn đại lão gia tam lão gia khom người hành lễ, "Tiểu sinh Ôn cửu, bái kiến hai vị lão gia."
Ôn đại lão gia nhìn nàng giờ phút này cũng không có u buồn thương tâm, rất là cao hứng, tinh tế dặn dò nói: "Tiểu ngũ, năm nay con đã mười tám, cũng coi như có thể một mình đảm đương một phía , cố gắng chiếu cố đệ đệ muội muội cho thật tốt. Noãn Noãn, ở bên ngoài chơi cẩn thận chút, tốt nhất đừng lộ ra sơ hở đến, đi đâu cùng phải bám theo ba ca ca của con. Hồng Lăng, Lục La, hầu hạ nhị tiểu thư cho tốt."
"Dạ." Ôn ngũ mười tám tuổi, Ôn lục mười bảy tuổi, Ôn thất mười lăm tuổi, còn có Hồng Lăng Lục La trăm miệng một lời nói.
Ngoài cửa phủ, tám gã gia đinh người vạm vỡ đã dắt ngựa chờ đợi , một chiếc xe ngựa bên ngoài. Chủ tớ Ôn Noãn Noãn lên xe ngựa , Ôn gia tam huynh đệ cũng lên ngựa, mang theo một đội nhân mã xuất phát.
Bọn họ rời phủ không có bao nhiêu lâu, một nô bộc trung niên đi vào thư phòng của các lão gia, khom người nói: "Đại lão gia tam lão gia, La tổng tiêu đầu đã phái bốn tiêu sư kinh nghiệm phong phú đi theo bảo vệ bốn người thiếu gia, tiểu thư rồi ."
"Ừ, ta đã biết." Ôn đại lão gia gật gật đầu, nói với đệ đệ, " đệ yên tâm, bọn họ sẽ bảo vệ Noãn Noãn thật tốt ."
Ôn Tri Tin, Ôn Tri Trung, Ôn Tri Hiếu đều là người đọc sách, ngày thường trong số bọn chúng không có kinh nghiệm đi xa nhà, lần này lão huynh đệ bọn họ đồng ý bọn chúng mang theo Noãn Noãn đi chơi mà không để cho huynh trưởng lớn tuổi nào dẫn đi, chính là có ý tứ để cho bọn chúng có chút kinh nghiệm. Ba đứa đều có công danh tú tài, mùa thu năm nay sẽ vào thành tham gia thi hội, nói không chừng sang năm phải vào kinh thành đi thi .
Ông đã hy vọng Ôn Noãn Noãn có thể chuyển được tâm tình, thực sự là vẫn lo lắng đến an nguy của bốn huynh muội chúng nó, cho nên mới đồng ý cho chúng ra ngoài du ngoạn, lập tức liền phái người đi Bình An tiêu cục tìm người, để cho La tổng tiêu đầu phái người đi bảo vệ chúng nó.
"Ta biết, đại ca, hy vọng Noãn Noãn sẽ quên đi Thượng Quan đại công tử." Ôn tam lão gia thở dài nói nói.
Chuyện phong lưu của Thượng Quan đại công tử cùng với tiểu thư tri phủ Dao thành đã thành chuyện rèm pha của cả Ninh Dương thành, Thượng Quan gia cùng tri huyện Dao thành muốn bịt kín chuyện này.Nhưng vì sao việc này lại đột nhiên lại được truyền huyên nào khắp Ninh Dương thành? Bọn họ đều cảm thấy việc này kỳ quái, không bài xích chuyện có người muốn hãm hại Thượng Quan Thiên Tỳ, phá hư chuyên hôn nhân của hắn và Noãn Noãn. Ruộng tốt ngàn mẫu, hồng trang mười dặm, có lẽ là bọn họ hại Noãn Noãn cọc nhân duyên này!
○○○
Ôn Noãn Noãn ngồi ở trong xe ngựa , cách màn mỏng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy tiệm đóng khung Liễu thị, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người: tiệm khung liễu thị thay đổi hoàn toàn, vị sư phụ đứng ở quầy tiếp khách không có chút nét u buồn nào.
Kỳ quái, cha nàng và các bá phụ làm cách nào ?
Nàng liền nhô đầu ra Ôn lục đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, "Lục ca, tiệm khung lại khai trương, hình như không phải là do chúng ta giúp đỡ?"
Ôn lục quay đầu nhìn đã tiệm khung Liễu thị đã sưa sang xong, nói: "Không phải, ta nghe người ta nói, khi sư phụ sửa lại tiệm khung,ở phía đông vách tường phát hiện tổ tiên bọn bọ để lại một hộp vàng. Bởi vị lần này tiệm khung cháy khách hàng dễ dàng nói chuyện, không có ai trách hắn, hắn cơ bản hầu như không cần bồi thường."
Hắn phe phẩy đầu cười nói, "Thiên hạ tự nhiên có chuyện khéo như vậy, một mồi lửa làm tan hoang cửa nhà lại phát hiện bảo vật của tổ tiên." Tiệm tranh chữ này niên đại đã một trăm mười mấy năm , hơn nữa này gian cửa hàng cũng là từ đời dầu tiên tạo nên , cho nên trong vách tường giấu vàng là hoàn toàn có thể.
Ôn Noãn Noãn nhất thời ngây ngẩn cả người, thật cẩn thận nói: "vàng thỏi nha, lục ca, tiệm khung này trước đây chỉ làm mỗi nghề này thôi sao?" Nàng đã nhìn thấy sư phụ và người trong nhà ông ta quần áo mọi thứ chỉ vượt qua mức ấm no, bọn họ chỉ là hộ dân bậc thường thường không được tính vào hàng trung đẳng.
"Không biết, có thời gian muội có thể hỏi hỏi đại ca ,nhị ca, tam ca hoặc là tứ ca, có thể bọn họ sẽ biết." Ôn sáu thẹn thùng nói, "Ta không phải hiểu hết dược chuyện sinh ý làm ăn." Hắn chỉ là một người đọc sách.
Nếu phóng hỏa là Vân Trạm làm, hắn sẽ bởi vì mấy câu nói vu vơ của nàng mà vụng trộm nhét vàng vào tường nhà người ta ư? Không thể nào, hiện tại nàng còn không phải thê tử của hắn.
Ôn Noãn Noãn nghĩ, cảm thấy có thể là tổ tiên tiệm khung cũng có khả năng có nhiều vàng như vậy, cho nên mới lưu lại một tuyệt bút di sản. May mắn có trận này hỏa hoạn, nếu không sư phụ đóng khung vĩnh viễn không biết nhà mình còn là có chút tiền . Ừ, càng may mắn may mắn là khi biết được tiệm khung tìm được bảo vật tổ tiên, không có ai đến làm công phu sư tử ngoạm , muốn bồi thường lớn.
Cái này thật là gặp họa được phúc, trong họa có phúc nha!
Nàng cảm thán thế sự vô thường.
○○○
Thời tiết tháng năm thật tốt, ôn hoà, thật thích hợp xuất môn lữ hành. Hoàng thổ trên quan đạo, người du hành cũng không ít, ngẫu nhiên cũng vài đội xe ngựa như Ôn phủ đi qua; đi tới thôn trang xa xa, xung quanh mênh mông bát ngát một sắc xanh mát rượi; lúa mọc trong ruộng, từng hộ nông dân làm cỏ ở trong, bọn họ chờ mong vụ hè năm nay...
Thiên nhiên cực kỳ xinh đẹp, nàng nên sớm ra ngoài giải sầu, mà không phải ngồi nhà nghĩ cái này cái kia. Nàng có hệ thống bàn tay vàng, còn biết trước chuyện sắp xảy ra, đám người Hà Âm hầu phủ kia, nàng binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, cố gắng chạy ra khỏi vận mệnh.
Hạnh phúc năng lượng, nhiệm vụ của nàng duy trì cảm xúc hiện tại, cảm nhận hạnh phúc tồn tại, tích góp từng tí một năng lượng hạnh phúc. Chỉ cần tích góp từng tí một cũng đủ năng lượng hạnh phúc, của nàng hệ thống bàn tay vàng mới có thể phát huy tác dụng, cuộc sống của nàng mới có thể thật hạnh phúc.
"Nhị tiểu thư, bên ngoài thật xinh đẹp a!" Hồng Lăng nhìn xuyên qua màn xửa sổ khác nhìn ra bên ngoài ,lập tức phong cảnh mê hoặc.
"Đúng vậy, trong phủ hoa viên đẹp thì có đẹp, xem nhiều cũng sẽ ngấy, nơi này phong cảnh tự nhiên một ngàn dặm.Chăm chỉ ra ngoài một chút sẽ làm cho đầu óc thoải mái hơn"
Ôn Noãn Noãn cười dài nói. Nếu Hà Âm hầu phủ có tới cướp nàng, nàng không thể đem hai người này theo . Các nàng tâm tư đơn thuần, vẫn là ở lại Ôn phủ thì tốt hơn.
"Dạ, nhị tiểu thư." Hồng Lăng ,Lục La thực vui vẻ hồi đáp lại, tiếp tục ngóng đợi phong cảnh điền dã nàng chưa từng gặp.
Ôn Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho sách xanh gột rửa tâm hồn của nàng.
Đột nhiên , các nàng nghe được đằng sau rối loạn, xe ngựa cũng dần dần ngừng lại.
Xảy ra chuyện gì?
Ôn Noãn Noãn nhịn không được ngó về phía sau xem, thì thấy Ôn ngũ ôn Lục vốn đi bên cạnh đã đi về phía sau.
"Ôn nhị tiểu thư, Ôn nhị tiểu thư..." Nàng nghe được có tiếng nữ tử lớn tiếng gọi nàng, không khỏi tò mò , sau đó Ôn lục cầm một phong thư dày đen mặt đi lại .
"Noãn Noãn, đây là Thượng Quan tiểu thư cho người cưỡi ngựa đưa tới." Hắn lạnh lùng nói. Do nữ nhân trung niên đó cứ cầu khẩn mãi, nhất định phải đem này tin giao cho Noãn Noãn. Ba huynh muội bọn họ thương nhị, xem tại Thượng Quan huynh muội còn biết bảo vệ danh tiếng khuê danh của Noãn Noãn mới đồng ý .
"Cảm ơn lục ca." Ôn Noãn Noãn nói, mở thư ra xem.
Bức thư này là do Thượng Quan Thiên Tỳ viết , bên trong kể lại chuyện hắn đi thanh lâu xã giao không cẩn thận gặp chuyện nói hết, sau đó luôn mãi nói xin lỗi với Ôn Noãn Noãn.
Việc đã đến nước này, nói xin lỗi thì có ích lợi gì?
Ôn Noãn Noãn thâm trầm thở dài, đem lá thư này xé thành từng mảnh, sau đó thả ra ngoài xe ngựa. sắc trắng đen của tờ giấy bay theo gió, giống như những cánh bướm mang theo tình thương của nàng bay đi.
Ở cái xã hội này, vị tiểu thư tri huyện gặp rủi ro đó nếu không nắm chặt cọng rơm cứu mạng Thượng Quan Thiên Tỳ này, chỉ có thể lấy cái chết gột rửa thanh danh gia tộc, hoặc là cạo đầu làm ni cô , chong đèn làm bạn.
Có lẽ, đây nguyên bản là vận mệnh của Thượng Quan Thiên Tỳ, có lẽ bọn họ sẽ nhất kiến chung tình sau khi kết hôn thổ lộ tình cảm, từ nay về sau cả đời hạnh phúc.
Trước khi trọng sinh, nàng cùng Thượng Quan Thiên Tỳ không có bao nhiêu tiếp xúc, nàng bị Hà Âm hầu phủ cướp đi, chuyện hắn thầm mến nàng ai cũng không biết.
Sau khi nàng trọng sinh, bởi vì nóng lòng lập gia đình cùng Thượng Quan Thiên Tỳ nhiều lần kết giao, làm thứ tình cảm ban đầu đó của hắn trở nên sâu sắc, do đó khiến cho Thượng Quan Thiên Tỳ đối nàng tình cảm sâu nặng.
Hắn hiện tại đối nàng có thể dùng từ tình sâu vô cùng, hắn còn có thể như như trước đây che chở cho thê tử của hắn? Nàng cố gắng thay đổi vận mệnh chính mình, cũng lại phá hủy đi một mối nhân duyên, rốt cuộc nàng làm đúng hay sai ?
Hoặc, bị người hãm hại? Có thể hay không...
Vân Trạm?
Thượng Quan Thiên Tỳ đưa cho nàng bức họa xấu hoắc nàng đem đi làm khung, tiệm khung hơn một trăm năm không có gặp chuyện không may không hiểu sao lại cháy, Thượng Quan Thiên Tỳ trước kia đi thanh lâu phong trần cũng khong dính vào người, sau khi cùng nàng kết giao thì có chuyện, sự kiện này lại nhằm vào hắn, là do nàng?
Chi nữ tri huyện chắc chắn được nuôi dưỡng trong khuê phòng , khi xuất hành sẽ có nha hoàn bà bà cùng gia đinh, làm sao có thể ở dưới nơi cha mình quản lý nị bán vào thanh lâu?
Hết thảy sự chỉ do trùng hợp, vẫn là...
Không có lý do gì cơ mà!
Ai, việc đã đến nước này, bản hân chỉ có thể để nó quay về quỹ đạo vốn có , duy nhất chỉ có người không may là Thượng Quan Thiên Tỳ, bởi vì hắn đã bị nàng trọng sinh ảnh hưởng đến tình cảm, cùng hắn thê tử thương yêu nhau chắc cần rất nhiều thời gian.
Xe ngựa tiếp tục đi tới, Ôn Noãn Noãn tựa lưng vào ghế ngồi nhíu mày trầm tư. Hồng Lăng cùng Lục La rất là lo lắng cho nàng, nhưng không dám khuyên bảo nàng.
Thật lâu nghe không được trong xe ngựa âm thanh nói chuyện ,Ôn lục xoay người thăm dò xem bên trong xe ngựa Ôn Noãn Noãn, phát hiện nàng có thể lại đau lòng thật cẩn thận dò hỏi, "Noãn Noãn, trong xe ngựa buồn bực, ta mang muội cùng cưỡi ngựa nhé?"
Ôn Noãn Noãn nghe vậy, trước mắt sáng ngời, nhưng nói: "Chờ một chút đi."
Nàng đã đem chuyện Quan Thiên Tỳ buông bỏ, bắt đầu tự hỏi bản thân có nên trong thời gian này tìm đại một người đính thân không. Nếu nàng bị Hà Âm hầu phủ đem đi hôn sự của nàng sẽ nằm trong tay một người là tiểu bá trên kinh thành .
Nàng nên làm như thế nào mới thoát khỏi cái khốn cảnh kia? Hy vọng Triệu gia tập hồ Thiên Ba có thể để cho nàng tích góp đủ hạn phúc năng lượng đổi "Chạy trối chết trăm phần trăm". Như vậy vạn bất đắc dĩ bị Hà Âm hầu phủ đem đi nàng có thể trốn, đổi thân phận thành đứa nhỏ thân thích của Ôn phủ, có lẽ từ nay về sau mai danh ẩn tích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...