"Phải không ..." Vân Trạm dừng một chút, nói, "Ta nghĩ ở đây mà suy đoán cũng vô dụng thôi, cứ để cho chủ tiệm báo quan, để cho quan phủ sai quan sai đến điều tra." Ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Ôn Noãn Noãn, giống như muốn từ trong đôi mắt của nàng nhìn ra ý nghĩ hiện tại trong đầu nàng.
"Nếu là , người ra tay nắm chắc thời cơ chuẩn xác, lại không lưu lại dấu vết, khẳng định là sẽ không phát hiện được manh mối vô căn cứ nào ở hiện trường. Huống chi người gõ mõ báo canh đã phát hiện ra cháy ngay lập tức, những nhà xung quanh đều múc nước chạy ra giúp đỡ dập tắt lửa, cho dù có manh mối, xem ra cũng đã không còn vì hiện trường lúc đó chắc chắn rất lộn xộn, khẳng định là đã bị phá hủy ."
Ôn Noãn Noãn nghe Vân Trạm phân tích từng chữ,dũng khí không biết từ đâu tràn tới nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói, "Trận lửa này, thiêu cháy tranh chữ của rất nhiều người, thiêu hơn phân nửa cửa hàng của ông chủ. Ông ta đã không kiếm được tiền thì không nói, còn phải bồi thường tranh chữ cho người ta. Vạn nhất có người nhân cơ hội lừa đảo, ông ta chỉ có nước táng gia bại sản, còn có thể mắc nợ ngập đầu. Chiến công tử, sau này ông ta và người nhà nhất định sẽ có cuộc sống không tốt ."
Bạc môi mím lại, Vân Trạm thản nhiên nói, "Đó chính là vận khí của ông ta không tốt."
"Có lẽ ông ta phạm phải cung tiểu nhân." Ôn Noãn Noãn giảm cảm xúc xuống nói, "Không biết là có tranh chấp với ai, còn bị người ta đôt hết tranh chữ trong cửa hàng, tóm lại, thật là làm cho người ta thương tiếc , không phải lỗi của ông chủ, nhưng ông ta lại phải gánh vác hết."
Ninh Dương thành có vài gia đình làm khung tranh, cạnh tranh đã nhiều năm nhưng mọi chuyện vẫn yên bình. Hắn cùng nàng đi tới tiệm đóng khung Liễu thị, đợi đến kỳ hạn nàng hẹn tới lấy bức chân dung, một đêm trước ngày hẹn tiệm khung Liễu thị lại bị cháy, làm cho bức chân dung của nàng và tranh chữ của người ta thiêu sạch.
Nếu như chuyện này không phải trùng hợp, thì chính là cố ý, không phải tự nhiên mà nàng hoài nghi hắn .
Trong trí nhớ của nàng, hắn vẫn luôn bá đạo ngang ngược như thế!
Nàng còn nhớ rõ vào dịp thanh minh những năm trước có một quý công tử nghi ngờ thân phận của hắn, còn bắt hắn phải chứng minh rõ ràng, hắn vẫn giữ vững phong độ quân tử ôn nhuận như ngọc,đương nhiên sẽ không đưa ra bằng chứng để hạ nhục mình, vì thế mới âm thầm thả ra ngoài lời đồn , người nọ là do mẹ hắn thông dâm với người ngoài sinh ra hắn , là nghiệt chủng , lời đồn này còn có bằng chứng xác thực, rất sống động.
Sau đó người nọ đành phải đào phần mộ của người cha đã qua đời của mình lên, tiến hành giọt xương nhận thân. Theo khoa học hiện đại mà nói, dùng xương nhỏ từng giọt máu làm sao có thể nhận được cha mẹ? Hắn giọt xương nhận thân nhưng thất bại, vì thế người đó liền bị toàn kinh thành chê cười, gia tộc cũng vì điều này mà điêu đứng, sau đó người kia biến mất trong kinh thành. Nếu không phải do mẫu thân người đó đã qua đời nhiều năm, nói không chừng đã bị người đời chê cười tới chết .
Khi tới nhược quán hắn mới được khôi phục thân phận hoàng tử, lúc trước bị người chê cười cũng là bình thường, hắn cũng không đem chuyện này mà xé ra to, nhưng hắn lại ngấm ngầm trả thù khiến cho người ta giận sôi lên!
Còn có một lần phải đi chùa miếu dâng hương. Hoàng tộc trong kinh có hàng năm đều vì hoàng thất mà đi cúng bái, không câu nệ thời gian, chỉ cần đi là được. Trừ bỏ con cháu hoàng thất, đến chùa miếu dâng hương đương nhiên phần lớn là con cháu quý tộc. Bọn họ đi vào sân chùa, trong lúc đó vô ý nghe được có người nghị luận chuyện nàng thành thân hơn một năm mà chưa có con, nói rằng có lẽ là nàng không thể sinh. Nữ tử cổ đại rất ít trò giải trí, chỉ có nghe chuyện bát quái là chủ yếu.
Sau khi hắn trở về nhà làm một bài thơ nói về những nữ nhi trước đây đã gả đi của nhà đó không sinh được nam hài, ngầm để cho người đi lưu truyền rộng rãi bài thơ đó nói rằng nữ nhi nhà đó không thể sinh được con trai, sau đó nữ nhi của gia tộc kia hôn nhân bắt đầu gian nan, thậm chí còn bị hối hôn, đành phải thấp gả.
Chỉ là một câu lỡ lời, nhưng hủy đi hạnh phúc của mười mấy người con gái.
...
Hắn làm rất nhiều chuyện, quả thực tội lỗi chồng chất.
Hơn nữa nàng sau khi nàng qua đời linh hồn nàng đã nghe được những chuyện này.
Hắn mặt ngoài nho nhã hiền lành, thực tâm hắn ác bá vô sỉ, càng nghiêm trọng là hắn hoàn toàn không có đức tam quan, ai đắc tội hắn hắn sẽ chỉnh người đó đến chết. Mà hắn đều cố tình xử lí ngầm, cho nên không lưu lại chứng cớ, mà chỉ cần hắn không có âm mưu soán vị, Hoàng đế đương triều chịu ân Hoàng Thái Hậu nuôi nấng, do áy náy đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn ,cho nên đối với hắn nhắm một con mắt mở một con mắt.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không chắc chỉ như vậy mà đổ lỗi cho hắn vụ này, bởi vì thẳng cho tới bây giờ, nàng cũng không có phát hiện được hắn với nàng có tình cảm đặc biệt gì đó. Đối với người không có tình cảm, hắn hoàn toàn không thèm để ý . Nói không chừng là do co người theo dõi rồi phá hủy tiệm khung. Tóm lại, là cần chứng cớ.
"Đúng vậy đúng vậy, thiên tai cái gì, chính là gặp xui xẻo." Ôn lục thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì, nhanh nhảu chen mồm vào.
Đợi sinh thần lão tổ mẫu qua đi, việc hôn nhân của Noãn Noãn sẽ đặt lên mặt bàn để nói chuyện. Nàng cùng cả nhà đều nhìn trúng Thượng Quan Thiên Tỳ, mong con bé trăm ngàn lần đừng đổi ý.
Tiêu Dao vương Vân Trạm này chạy tới Ninh Dương thành làm việc ( tuy rằng ai cũng không biết hắn làm việc gì ), cho dù đối với Noãn Noãn có một phần tâm muốn cưới Noãn Noãn, hai nhà dòng dõi kém xa nhau, hắn nhiều nhất chỉ có thể nạp Noãn Noãn làm thiếp.
"Tiểu cửu, chúng ta đã đi được một lúc rồi ,nên trở về thôi." Hắn thúc giục nói. Noãn Noãn xin muội đó đừng có u mê, đường đường chính thê không làm lại đi làm thiếp. Ôn gia cùng với Tiêu Dao vương làm đám hỏi, vạn nhất Tiêu Dao vương ấm đầu muốn soán ngôi vị hoàng đế, Ôn phủ bọn họ chắc chắn sẽ bị xử trảm cùng, lúc đó biết tìm ai mà khóc!
"Tiểu lục, sao đệ mới nói cùng ta được mấy câu mà đã vội về vậy?" Vân Trạm mỉm cười nói, "Nhà đệ trưởng bối nhiều, ta đi thăm cảm giác có chút câu nệ, cho nên mới không hay tới bái phỏng. Hôm nay gặp được ba người các ngươi, không bằng cùng nhau lên tửu lâu kia ngồi một chút nhé. Ngày mai ta về kinh thành rồi."
Hắn muốn trở lại kinh thành thật sao, thật tốt quá, hy vọng hắn vĩnh viễn không quay lại Ninh Dương thành!
Trên mặt Ôn Noãn Noãn nhất thời lộ ra tia tươi cười như trút được gánh nặng.
Cùng Ôn lục nói chuyện khóe mắt dư quang của Vân Trạm thoáng nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, bất động thanh sắc.
"Chiến huynh." Ôn nhìn trái nhìn phải, nói, "Chúng ta đi đến quán trà bên cạnh đi." Quán trà so với tửu lâu sạch sẽ hơn một ít, rất ít xuất hiện con hát hay những người đồi phong bại tục, thích hợp cho Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn phát hiện quán trà đối diện với tiệm khung Liễu thị, gật đầu nói: "Được thôi, vừa lúc muội khát nước ." Bọn họ nếu không nghe theo Vân Trạm, không biết sau lưng hắn sẽ làm ra chuyện gì .
Vân Trạm hơi hơi một gật đầu nói: "Được." Nói xong, hắn mang theo hai gã thị vệ đi về bên kia.
Ôn gia huynh muội nhanh chóng đuổi theo.
○○○
"Chiến gia, ngài tới rồi, mời vào bên trong ——" tiểu nhị của quán trà thấy bọn họ đi tới, vội vàng khom người cao giọng nghênh đón. Người này ở trong khách sạn gần đây, dạo này hay tới đây uống trà.
"Tiểu nhị, đem một bình trà thượng hạng, thuận tiện mang thêm ít bánh ngọt điểm tâm." Vân Trạm cao giọng phân phó nói, tự ý dẫn theo Ôn thị huynh muội đi lên nhã gian lầu hai. Trừ bỏ thị vệ của hắn, thư đồng gia đinh Ôn phủ tự giác ngồi bên dưới lầu một.
Mọi người ngồi trong nhã gian, tiểu nhị lưu loát đem trà cùng bánh ngọt bưng lên, sau đó hỏi: "Bốn vị gia còn cần cái gì nữa không ạ?"
Vân Trạm khoát tay, để cho hắn lui ra.
Bưng lên chén trà thơm ngát nhấp một ngụm, Vân Trạm tiếp tục nghi vấn lúc trước, "Tiểu cửu nghĩ chuyện đó thế nào ?"
Ôn Noãn Noãn không nghĩ được vì sao hắn lại chấp nhất chuyện đó đến thế, ngẩn người nói: "Bởi vì ông chủ tiệm khung Liễu thị là một người cẩn thận, mỗi đêm ông ấy đều kiểm tra lại cửa sổ và nến trong cửa hàng một lượt rồi mới ra về."
"Vậy để cho quan phủ tra đi." Vân Trạm nói, xoay mặt nhìn về phía tiệm khung Liễu thị bên đường. Người trong nhà đang bận rộn chuyển đồ đạc nọ kia ra khỏi tiệm, trong đó một có một phụ nhân trung niên vừa dọn vừa nức nở, đưa tay lau nước mắt.
"Cuộc sống của dân đen quả thật không dễ dàng, trận lửa này không lớn, cháy sạch làm một nhà mắc nợ. Nếu bị trong số tranh chữ bị hủy mà có tuyệt phẩm, mà chủ nhân lại tức giận, nói không chừng còn có thể làm cho ông chủ ngồi tù!”
Ôn Noãn Noãn có chút bi phẫn nói, "Nếu thật là như vậy , người làm chuyện đó thật là táng tận lương tâm!"
"Táng tận lương tâm..." Vân Trạm thấp giọng nói, sườn mặt tuấn mỹ đờ đẫn .
"Người như thế chính là người ta căm hận nhất !" Ôn Noãn Noãn lớn tiếng trách cứ nói, "Chỉ vì thích ý nhất thời, làm hại người khác cả đời thống khổ." Hắn không chỉ biến thái đối với nàng, còn ở bên ngoài làm không ít chuyện bất lương, làm hại nàng sống cũng đau khổ, mới tiêu cực mà chết đi.
"Ho ho ho ho." Ôn lục nghe thấy nàng nói thì kích động, giống như nàng mới là người bị hại lớn nhất trong trận hỏa hạn này, "Tiểu muội, muội thật sự là chính nghĩa mười phần, nếu muội là nam tử thì tốt rồi, tương lai muội có thể nhập con đường làm quan, vì dân làm chủ trừ gian diệt ác."
"Muội nếu là nam tử , lão tổ mẫu nhà các ngươi mẫu nhất định sẽ không cao hứng." Vân Trạm đang trầm tư đột nhiên nói, "Bà có ba nhi tử ,bảy tôn tử ,ba chắt trai, nhất định rất thích nữ hài." Theo tình báo hắn nhận được Phượng Linh quận chúa bị cướp mất một đứa con gái cho nên đối với hai đứa cháu gái hết mực yêu thương, vì lại tiêc nuối không thể bảo vệ được con gái.
"Lục ca, thất ca, các ngươi tương lai nếu có thể có chức vị, trăm ngàn phải làm thanh quan,vì dân làm chủ."
Vẻ mặt Ôn Noãn Noãn nghiêm túc nói, "Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang. Các ca trăm ngàn lần không cần vì thăng chức làm gì mà lục đục với nhau hại trăm họ."
"Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang?" Ôn thất nhất thời nở nụ cười, "Noãn Noãn muội yên tâm, nếu ta có thể làm quan, làm quan mà phải làm hại đến dân để mưu cầu chưc vụ, ta thà rằng về nhà bán vải, xin nhóm huynh trưởng thu lưu ta làm tiên sinh phòng thu chi."
Nàng một câu hai ý nghĩa, hầu như đều nhắm vào hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì nàng vô cùng sợ hãi hắn, sau đó là cô gắng tránh hắn. Hay là ngay từ đầu nàng đã rõ được bản tính của hắn rồi?
Nàng là làm sao mà biết được? Thông qua con đường nào để tìm hiểu? hay sau lưng Ôn phủ có thế lực to lớn nào khác?
Không đúng, nàng chỉ là một nữ hài, Ôn phủ nếu có thể lực sau lưng, nhất định sẽ cho con cháu trưởng thành trong nhà rõ, mà không phải chỉ là để gả một nữ nhi.
Vân Trạm có chút kinh ngạc, con ngươi tối đen nhìn Ôn Noãn Noãn, dần dần trào ra gió lốc, sau đó lại chậm rãi ôn hòa xuống.
Không xong, hắn phát hiện ra lời nói của nàng có ý trào phúng !
Ôn Noãn Noãn sợ nhất là lúc hắn nhìn nàng như vậy, nhanh chóng cúi đầu.
Hắn đang suy nghĩ cái gì? Có phải nàng đã để lộ chuyện gì hay không ?
Nàng suy nghĩ , co quắp đến bất an.
Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia lộ vẻ lạnh lùng nguy hiểm, Ôn lục Ôn thất nhìn biểu tình Ôn Noãn Noãn, cũng lập tức lo lắng. Hắn là song vương Vân Trạm, người hoàng tộc đó!
Vân Trạm bình tĩnh nhìn biểu hiện của ba huynh muội Ôn gia không trừ một loại biểu tình nào, xác định được Ôn lục Ôn thất hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, mà Ôn nhị tiểu thư Ôn Noãn Noãn lại hiểu được biểu hiện của hắn đến từng chi tiết.
"Ha ha ha a, các ngươi làm sao vậy, uống trà đi, không uống thì lạnh đó ." Hắn đột nhiên cười rộ lên, giơ chung trà lên nói.
Không khí áp lực âm u đột nhiên biến mất, ba huynh muội Ôn gia nhanh nhẹn giơ lên chung trà, cùng hắn uống trà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...