Phu Quân Hữu Độc

Ước chừng thời gian cơm trưa, các công tử thiếu gia đã quen biết hết nhau chia làm thành hai vòng lớn ngồi liên hoan. Trong số bọn họ cũng có người mang theo cung tên, đồ câu cá và lưới, từ thỏ hoang, gà rừng cho đến cá tôm đủ cả, khiến cho nhóm mama bận rộn làm lông sạch sẽ rồi đem đi ướp nướng.
Ôn, Triệu, Nam Cung, Thượng Quan bốn vị tiểu thư ngồi trên thảm mà các vị mama đã rải sẵn. trên tấm thảm để điểm tâm, bên cạnh chỗ các nàng ngồi cũng đã đốt lửa trại, các nha hoàn đem đồ ăn đề sẵn trong hộp bỏ ra hâm nóng, sau đó đưa cho các nàng ăn.
Các công tử thiếu gia phong độ, đem đồ ăn hương quê nướng tốt sau đó đưa cho các nàng, đưa cho thư đồng giao đồ cho các mama, mời các tiểu thư nhấm nháp.
Các tiểu thư tao nhã dùng chiếc đũa nho nhỏ gắp mấy miếng ăn thử, thấy cũng không tệ lắm, liền hoàn lễ đưa mấy miếng bánh ngọt qua.
Đạp thanh, thật là cơ hội tốt cho nam nữ trẻ tuổi kết bạn nha. Mặc dù có nhóm nha hoàn ,mama vây quanh, các tiểu thư cũng có thể kết bạn được với một số ít nam nhân khác. Người có hôn ước không dám nghĩ bậy, người không có hôn ước tâm loạn như nai con chạy nhảy.
Nhưng, những điều này là nói người khác, Ôn Noãn Noãn tuy rằng muốn chọn một người, nhưng nàng nhìn ai cũng có khuyết điểm, không nên trong đám người này ngày hôm nay chọn một ai đó, nàng cảm thấy trưởng tử Thượng Quan gia rất thành thục trầm ổn, chỉ cần xác định mặt sinh hoạt cá nhân của hắn có vấn đề hay không, nàng muốn chọn hắn làm vị hôn phu không phải là không thể.
Sau bữa cơm trưa, các tiểu thư đứng dậy tản bộ tiêu hóa thức ăn, bọn nha hoàn theo sát phía sau các nàng, nhóm ma ma đương nhiên ở lại dọn dẹp vệ sinh.
"Noãn Noãn, Vân Khanh, Liên Dao, chúng ta đi đào rau dại được không? Ta mang theo cả xẻng nhỏ và giỏ đó." Nam Cung Tuyết Điệp đề nghị, nàng vì ngày đi chơi hôm nay chuẩn bị rất đầy đủ.
Triệu Vân Khanh lắc đầu, nói: "Ta không chơi, muội và Noãn Noãn chơi đi. Ta muốn nhờ mama đi mượn cần câu, ta muốn học câu cá."
Thượng Quan Liên Dao xòe mười ngòn tay nhỏ nói, nói: "Ta không muốn bị bẩn tay đâu." Bùn bẩn giắt vào kẽ móng tay rất khó tẩy sạch.
Nàng xoay mặt nói với Triệu Vân Khanh: "Vân Khanh tỷ, ta đem theo cửu liên hoàn, chúng ta cùng nhau câu cá, không câu cá thì ngồi giải cửu liên hoàn đi."
Triệu Vân Khanh gật đầu nói: "Được." Cửu liên hoàn là trò chơi giải trí dân gian, khuê nữ trong khuê phòng thường chơi cái này giết thời gian.
Ôn Noãn Noãn nhìn xung quanh bốn phía nói, nói: "Bên kia ruộng trông có vẻ nhiều." địa điểm đạp thanh này nàng đã tới ba lần, nàng biết rõ chỗ nào có rau dại.
Nam Cung Tuyết Điệp sung sương gặp được người nguyện ý chơi cùng nàng, nhất thời phi thường cao hứng, đi đến bên cạnh Noãn Noãn ôm lấy cánh tay của nàng nói: "Vẫn là đôi ta hợp nhau nhất." Triệu Vân Khanh rất nho nhã, Thượng Quan Liên Dao lại rất yếu ớt, chỉ có Noãn Noãn khi thì tĩnh lặng như xử nữ khi lại nhanh nhẹn như thỏ,mới có thể phối hợp chơi với nàng.

Thượng Quan Liên Dao cùng Triệu Vân Khanh đứng ở phía xa xa, một nha hoàn đi tìm ma ma, bảo bà ta đi tìm thiếu gia nhà mình, lại xin thiếu gia đi mượn các vị bằng hữu khác cần câu cá. Ôn Noãn Noãn cùng với Nam Cung Tuyết Điệp di đén chỗ ma ma nhà Nam Cung bên kia, tìm các nàng muốn lấy xẻng nhỏ và giỏ đựng.
Khi đạp thanh biết nhóm tiểu thư thích đào rau dại, các ma ma đã chuẩn bị mười cái xẻng và năm giỏ xách. Ôn Noãn Noãn và Nam Cung Tuyết Điệp một người một bộ, nha hoàn Hồng Lăng ,Lục La của Ôn Noãn Noãn, nha hoàn Xuân Hạnh ,Thu Lan của Nam Cung Tuyết Điệp đều đều được phân hai cái xẻng và hai chiếc giỏ Ôn Noãn Noãn bảo Lục La đi tìm Ôn tứ, nói cho bọn Ôn tứ biết nàng cùng với tiểu thư Nam Cung gia đi đào ra dại bên dưới ruộng hơi xa một chút.
Ôn tứ cùng với các bằng hữu đứng làm thi từ, hướng các nàng vẫy tay, sau đó liền phái theo bốn gia đinh đi theo phía sau Ôn Noãn Noãn, trông chừng từ xa.
Ôn Noãn Noãn đã từng đi đào rau dại rất nhiều lần rồi, Nam Cung Tuyết Điệp thì đào rất linh tinh rau dại trộn lẫn với cỏ dại, nàng nhìn mấy cái rồi cười chê nàng, sau đó dạy nàng cách nhận ra đâu là rau, từ trong giỏ của nàng lấy ra cỏ dại.
Các nàng cùng với bọn nha hoàn ở ngay bên rìa ruộng đào, nàng chơi đến vui vẻ đào quên hết mọi thứ xắn cả tay áo lên để đào, ngồi mệt thì đứng lên nghỉ ngơi.
Phía xa, một số người trẻ tuổi cùng huynh đệ Ôn gia cùng dưới sự chỉ bảo của gia đinh học cưỡi ngựa. Thời đại này, ngựa không phải nhà nào cũng mua được , những người thanh niên ở đây trừ Ôn, Triệu, Nam Cung, Thượng Quan, còn có 1 thiếu gi họ Lâm một người họ Ngũ là cưỡi ngựa tới. Bạn bè gặp nhau vui vẻ, sẽ không thiếu người muốn dạy bạn tốt mình cưỡi ngựa.
Ngồi xổm xuống – cúi người tiếp tục đào rau dại, nói chuyện phiếm, bên tai Ôn Noãn Noãn nghe được tiếng vó ngựa dồn dập, khẽ cười nói: "Không biết ai tại đùa giỡn, cưỡi nhanh như vậy?"
Nam Cung Tuyết Điệp lắc đầu cười nói, "Vừa học cưỡi đã cưỡi nhanh như vậy, hy vọng bọn họ đừng có va chạm vào nhau."
Nói xong, nàng ngẩng đầu xem, sau đó kinh ngạc, "Con ngựa trắng thật đẹp. Noãn Noãn, đây là công tử khác mới cưỡi ngựa tới."
Ngồi xổm cách nàng mấy thước Ôn Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhíu mày, trong lòng thở dài: người này thật sự là âm hồn không tan nha, nàng khó lắm mới chọn được một ngày ra ngoài thế mà vẫn gặp hắn.
Người tới đúng là Vân Trạm mặc trường bào màu tím. Hắn cưỡi một tuấn mã tứ chi thon dài, hai tay cầm dây cương, thân mình chồm lên nhấp nhô theo tiết tấu của tuấn mã, quả thực là một tư thế oai hùng Phía sau hắn hai thị vê đeo kiếm quy củ cưỡi hai con ngựa màu đen to lớn đi phía sau, cũng uy phong lẫm lẫm.
Ba con tuấn mã chạy băng băng bên bờ ruộng, đến gần chỗ Ôn Noãn Noãn thì dừng lại.
"Thật khéo, Ôn nhị tiểu thư, thật là có duyên, chúng ta lại gặp mặt." Hắn cao giọng nói, xoay người nhảy xuống ngựa hưỡng Ôn Noãn Noãn chắp tay.
Ôn Noãn Noãn đứng dưới bờ ruộng không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy, trên tay cầm chiếc xẻng đầy bùn đất hướng hắn phúc thân, nói: "Chiến công tử vạn phúc." Hồng Lăng Lục La ngồi sau lưng nàng không xa cũng chạy nhanh đứng dậy, hướng Vân Trạm phúc thân.

Không để Vân Trạm nói chuyện, Ôn Noãn Noãn đã chỉ vào hướng xa xa đám người đang học cưỡi ngựa nói: "Bốn vị huynh trưởng của ta đều ở bên kia, người đi qua bên đó tìm bọn họ đi."
Trên bờ ruộng Vân Trạm bất động thần sắc cúi đầu đánh giá Ôn Noãn Noãn, gật đầu nói: "Nhị tiểu thư, ta chỉ đi ngang qua nơi này, nhìn thấy bóng dáng của nàng quen thuộc nên mới tới đây, lại không nghĩ rằng đúng thật là nàng. Tri Trí huynh đệ cũng ở đây? Công chuyện của ta vừa vặn làm xong, vậy ta đi qua tim hắn."
Nói xong, hắn nhìn thấy nửa rổ rau dại của nàng, cần dây cương ném cho thị vệ, xoay người đi bộ đến đám người bên kia.
Hắn đến đây, mọi hứng thú của Ôn Noãn Noãn mất hết. Nàng đào rau trong chốc lát, miễn cưỡng đem trúc giỏ sửa lại, đứng dậy nói: "Tuyết Điệp, ta không đào nữa."
Nam Cung Tuyết Điệp thấy thế, nói, "Ta cũng không đào nữa." Nàng được nuông chiều từ bé, ngồi xổm lâu như vậy chân cũng tê rần.
Nàng nhìn nhìn cái giỏ trúc bên chân Ôn Noãn Noãn, nhất thời kêu lên, "Noãn Noãn, ngươi đào được còn nhiều hơn ta nữa kìa."
Ôn Noãn Noãn nhìn xem cái giỏ trúc của Tuyết Điệp, nhất thời có chút muốn cười. Trong cái giỏ của nàng chỉ có một chút rau dại, còn có không ít cỏ dại lẫn trong đó nữa.
Nàng lôi kéo Nam Cung Tuyết Điệp lên bờ ruộng, đem rau dại nàng đào đổ hết xuống mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống giúp nàng lọc lại. Rau dại để một bên, hoa Mã Lan một bên, cỏ dại một bên. Xong giỏ của nàng, nàng lại đem rau trong giỏ mình đổ ra, phân loại rau và Mã Lan , sau đó cất riêng vào cái giỏ.
Nàng làm như vậy, các nàng nha hoàn cũng làm như vậy, cũng phân chia hết ra.
Đem giỏ trả lại cho Nam Cung Tuyết Điệp, nàng cười dài nói: "Ngươi đào đó ."
"Ta đào ." Trong giỏ trúc của nàng hoa ít Mã Lan hơn.
Bọn nha hoàn nhìn, cũng đổi rau dại cùng hoa Mã Lan cho nàng.
Nam Cung Tuyết Điệp lập tức trong lòng tràn đầy vui mừng, cười nói: "Trong giỏ của Xuân Hạnh, Thu Lan cũng không ít rau dại , mai ta sẽ bảo phòng bếp làm vằn thắn, sau đó đưa cho ngươi một nửa nhé." Nói xong, nàng tiếp nhận giỏ trúc.

"Tốt. Ta về nhà bảo phòng bếp làm đậu phụ khô trôn hoa Mã Lan , cũng chia một phần cho ngươi." Ôn Noãn Noãn thuận miệng nói, cùng nàng vai sóng vai đi tới đám người bên kia.
Bên kia đám người, chủ tớ Vân Trạm đến tạo nên tiếng xôn xao lớn, bởi vì thị vệ bên người Vân Trạm đeo bội kiếm, có thể nói thân phận hắn vừa quý lại phú, có thể là quan lớn hoặc là con cháu nhà quan lớn. Những người ở đây trừ bỏ một số người đã tiếp xúc với thương trường, còn lại đều trong giai đoạn học tập.
Ôn Noãn Noãn đi tới, các nam tử trẻ tuổi chạy nhanh nhường đường. Khi hai người đến gần, thì nhìn thấy Ôn thất mười lăn tuổi đang cưỡi ngựa của thị vệ Vân Trạm đi tới.
Ngựa của bọn họ đều là thần tuấn, người yêu ngựa đều muốn đi lên sờ sờ, lên cưỡi một hai vòng.
"Xùy, xùy, xùy..." Ôn thất hưng phấn kêu, ra sức đá vào bụng ngữa. Ngựa đen nhân được lệnh, lập tức chạy toàn lực.
Oa ——
Những người trẻ tuổi kia đứng xem nhất thời kêu lên, đều lui về phía sau
Cẩn thận, trăm ngàn đừng ngã xuống nhé!
Ôn Noãn Noãn đứng ở chỗ xa hơn khẩn trương.
Vân Trạm nhìn cũng có chút lo lắng, lập tức xoay mặt hướng bên người thị vệ nói. Thị vệ đó lập tức phi thân lên ngựa, đuổi theo Ôn thất, chạy song song với hắn, phòng ngừa hắn khống chế không được ngựa, hoặc là bị xóc nảy mà ngã xuống.
Ôn thất cưỡi ngựa đen liên tục chạy năm sáu vòng, mới làm để cho ngựa chạy chậm lại
"Chiến huynh, ngựa tốt, thật sự là ngựa tốt!" Hắn hưng phấn mà kêu lên, vừa cười vừa nói đem dây cương giao cho thị vệ.
Hắn đi đến bên cạnh Vân Trạm và huynh trưởng nhà mình, lập tức bị Ôn ngũ đập vào ót giáo huấn. Hắn tự biết bản thân mình làm càn , cúi đầu tùy ý cho ca ca ruột giáo huấn.
( Ôn đại Ôn tam Ôn lục cùng với đại tiểu thư là con của Ôn đại lão gia, Ôn nhị Ôn ngũ Ôn thất là con của Ôn nhị lão gia , cha mẹ Ôn Noãn Noãn chỉ sinh Ôn tứ và Ôn Noãn Noãn hai người mà thôi. )
Ôn Noãn Noãn đứng ở trên bờ xa nhìn xem, thế này mới yên tâm kéo Nam Cung Tuyết Điệp trở lại bên hồ.
Bên hồ, Triệu Vân Khanh đứng câu cá, Thượng Quan Liên Dao bên cạnh nàng ngồi trải khăn trên đất ngồi lên, cầm cửu liên hoàn trong tay.

"Hai người các ngươi câu được mấy con cá rồi?" Nam Cung Tuyết Điệp cao giọng hỏi.
Triệu Vân Khanh lập tức cười nói, "Ta cùng Liên Dao câu được bốn con cá, nhưng mà nhỏ quá, chắc là nhà bếp không muốn lấy để nấu cơm đâu."
Nam Cung Tuyết Điệp nghe xong đắc ý dào dạt, giơ cái giỏ trúc trong tay nói: " ta cùng với Noãn Noãn đào mỗi người một rổ rau dại, cũng đủ làm vằn thắn, và đậu phụ khô hoa Mã Lan."
Thượng Quan Liên Dao nghe xong lập tức đứng dậy qua xem, sau đó nói: "A, các ngươi một người chọn rau dại, một người chọn hoa Mã Lan à? Phân chia thật rõ rang nha." Nàng tuy rằng lần này không có đi đào rau dại, nhưng cũng đã từng đào qua, vẫn biết phân biệt hai loại rau dại thông thường này.
Nàng chọn nhíu mày nói: "Ta đoán Noãn Noãn đào được nhiều lắm, sau đó các ngươi ở cùng một chỗ phân chia, lại đem nhiều rau dại cho ngươi đúng không?"
Nam Cung Tuyết Điệp cũng không phủ nhận, chỉ nói nói: "Hừ, cứ làm như ngươi thông minh lắm ý, giống chính mắt mình nhìn thấy."
Thượng Quan Liên Dao dào dạt đắc ý nói: "Noãn Noãn thường xuyên cùng huynh trưởng nàng chạy mọi nơi, khẳng định biết nhiều hơn so với ngươi, cũng có thể làm được rất nhiều, nàng nhất định đào được nhiều hơn ngươi."
Ôn Noãn Noãn cười mà không nói, đem trúc giỏ thả trên mặt đất, đi dọc theo bờ hồ khoảng mười thước, tìm một chỗ bờ thấp, ngồi xổm xuống rửa tay.
Nam Cung Tuyết Điệp cùng bọn nha hoàn cũng ở phụ cận rửa tay.
Bởi vì trong kẽ móng tay toàn là bùn, Ôn Noãn Noãn rửa rất cẩn thận . Nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn, thấy được Vân Trạm dắt con bạch mã của hắn tới đây.
"Nhị tiểu thư, ngựa của ta khát nước , cần phải uống nước, nó tự mình dắt ta tới bên này. Thực khéo, lại gặp được ngươi ." Vân Trạm cười nói, đưa tay vuốt ve đầu tuấn mã của mình.
Quả nhiên là âm hồn không tiêu tan!
Ôn Noãn Noãn cường cười nói, "Khéo, thật khéo. Xin chờ một chút, ta sẽ rửa tay xong ngay đây."
Quá nhiều lần trùng hợp nhỉ, là trùng hợp ngẫu nhiên hay là có người cố ý?
Ôn Noãn Noãn cảm thấy mình nên phải lo lắng một chút rồi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui