Phu Quân Hữu Độc

Phía Nam của thư phòng chính là phòng để sách của Ôn phủ, nơi này có hàng trăm bộ sách, cơ bản đều là do lão thái gia Ôn phủ đã qua đời cùng với ba vị lão gia thu thập, hiện tại bảy huynh đệ của Ôn gia cũng bắt đầu góp nhặt. Nơi này có tập thơ mới nhất của đại thi, cũng có một số bản sách thuốc mà Ôn gia sưu tập, du ký, cũng có một chút các bản sách quý, nơi đây thường thường hấp dẫn các vị bằng hữu của Ôn gia lão gia và thiếu gia tới mượn đọc.
Hành lang quanh co sau đó là đi qua hai tòa tháp cao tầng, trái phải là hai gian phòng lớn còn ở giữ là thư phòng của các thiếu gia đọc sách. Những cây tùng trong viện đúng thẳng, mai vàng tung bay hương thơm ngào ngạt, suối nước róc rách, hoàn cảnh vô cùng lịch sự tao nhã.
Ôn Noãn Noãn đi vào trong phòng, Ôn lục thiếu gia thấy nàng vội vàng nói: "Tiểu muội chờ một chút, huynh chỉ còn chép hai trang nữa thôi là xong." Huynh ấy đang chép sách, thuận tiện luyện chữ.
Ôn thất buông sách bước nhanh đi đến trước mặt Ôn Noãn Noãn, đưa tay cầm lấy tay của nàng, quan tâm nói: "Tay của muội hơi lạnh đó, mau đến bên cạnh lò sưởi ngồi đi." Ôn thất là con thứ ba của chi thứ hai, so với ấu nữ của chi thứ ba Ôn Noãn Noãn chỉ lớn hơn hai tháng, bình thường hai người họ là thân thiết nhất , đến cả ca ca ruột thịt Ôn tứ của nàng cũng thường nói,hai người bọn họ giống như song sinh..
Ôn Noãn Noãn mười bốn tuổi vóc dáng đã khá cao , Ôn thất thiếu gia mười bốn tuổi mới bắt đầu phát triển, trước mắt chiều cao của hai người không khác biệt nhau lắm, còn một cùng một bộ dáng mũm mĩm, rất giống song sinh.
"Thất ca, muội không lạnh." Ôn Noãn Noãn cười hì hì nói, đi theo hắn đên bên chậu than, thư đồng nhanh nhẹn ôm một cái ghế đến bên cạnh cho nàng.
Ôn Noãn Noãn tiến thẳng đến chủ đề, "Lục ca thất ca, các huynh có biết tứ ca gần đây gặp được người bạn mới nào không?" Song vương Vân Trạm có nhắc tới Ôn tứ công tử ca ca ruột của nàng.
"Huynh không có nghe nói tới." Ôn thất lắc đầu nói, rồi bảo thư đồng đem điểm tâm lên đây, thuận tiện đổi một bình trà nóng.
"Như vậy, huynh ấy có gặp được chuyện gì bất thường hay không?" Ôn Noãn Noãn tiếp tục truy vấn nói, từ tỏng đĩa điểm tâm thư đồng đem lấy lấy một miếng bánh bỏ vào mồm.
Ôn lục buông bút lông xoa xoa tay, nói: "Năm sáu ngày trước huynh có nghe tứ ca nói qua, huynh ấy ở bên ngoài gặp một người đi lại lảo đảo, một nam tử miệng đầy máu đen, mới tiến lên giúp đỡ hắn, ai dè lại bị ánh mắt lạnh lẽo của đối phương dọa đến. Bởi vì huynh ấy thật lòng muốn giúp người kia, cho nên người nọ sau đó cũng không có cự tuyệt, sau cũng lên ngựa của tứ ca, đi theo tứ ca đi đến khách điếm gần Ôn gia ."
Chém gió, chuyện vốn phải xảy ra trên người nàng lại chuyển qua người anh ruột nàng sao .
Ôn Noãn Noãn nhất thời ngây ngốc như gà gỗ.

"Tiểu muội, muội làm sao vậy?" Ôn thất phát hiện sắc mặt của nàng tkhông tốt, vội vàng lay lay bả vai của nàng.
"Muội, muội bị dọa sợ." Ôn Noãn Noãn miễn cưỡng cười một cái
Thật sự là âm kém dương sai nha!
Lần này người giúp song vương Vân Trạm lại là tứ ca, hắn sẽ không quấn quít lấy nàng nữa chứ?
Nhưng tính tình người này hỉ nộ vô thường, không biết hắn đến Ôn phủ tìm tứ ca là là cảm tạ đơn thuần,hay là có mục đích khác.
Ôn Noãn Noãn nghĩ, tâm như loạn ma.
Ôn thất cảm thấy tiểu muội nhà mình hôm nay kỳ lạ, hỏi: "Tiểu muội, sao hôm nay lại hỏi thăm bằng hữu của tứ ca thế."
Ôn Noãn Noãn không có trả lời hắn.
Ôn thất suy nghĩ một chút hình như đã nghĩ ra cái gì, ở bên cạnh cười hì hì nói: "Ôn gia có nhị tiểu thư, mười bốn khuê nữ xuân xanh..."
Từ lúc đại tỷ xuất giá,trưởng bối trong nhà thường xuyên hỏi bọn hắn có bằng hữu nào không.Có có đức hạnh tốt, gia giáo, có dung mạo, gia thế trong sạch, cha mẹ hiền lành?
Huynh đệ bọn họ nhắc tới vài người trẻ tuổi tuấn kiệt, cuối cùng cũng bị tổ mẫu sai người dò hỏi rồi từ chối . Tổ mẫu gần đây còn nói cho bọn họ biết tiêu cuẩn kén rể của bà: học thức được, tướng mạo đường đường không đến mức không đi được ra ngoài, có thể tự mình gây dựng sự nghiệp thì càng tốt; phải có chủ kiến của chính mình, không thể bảo sao làm vậy; không có tư tưởng khinh nữ, đối với thê tử quan tâm săn sóc, trừ phi thê tử quả thật không thể sinh con, nếu không không được nạp thiếp; người trong nhà không trưởng bối, không huynh đệ, không em gái càng được ưu tiên.
Các nàng lo lắng Noãn Noãn của họ sau khi gả đi bị ủy khuất!

Sau khi tỷ tỷ ( muội muội) nhà bọn họ đã gả đi trước, bọn họ mới phát hiện ra những điều kiện thích hợp này.
Nghe Ôn thất trêu chọc mình, Ôn Noãn Noãn nhấc chân giẫm hắn một chút, gắt giọng: "Huynh lại nói bậy bạ gì đó!"
Tổ mẫu , các bá mẫu và nương mình khi chọn tỷ phu cho tỷ tỷ, nàng đã biết đến tiêu chuẩn kén rể của họ rồi , cho nên khi bọn họ bắt tay vào tuyển chàng rể thứ hai thì nàng cũng không nhúng tay vào.
Các lão nhân gia, nhất là bà nội quận chúa ,các nàng ăn muối so với nàng ăn cơm còn nhiề hơn. Các nàng chọn lựa vị hôn phu tuyệt đối sẽ là ngàn dặm chọn một , nàng đến lúc đó chỉ cần đi xem xét vài lần, từ lựa chọn một người ưng ý là được.
Bọn họ khi nói chuyện, Ôn lục đã muốn hoàn thành nhiệm vụ chép sách của mình, "Thanh Mặc, thu dọn chỗ này một chút, chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo phố."
Hắn lại quay đầu phân phó nói: "Thanh Nghiễn, ngươi cầm giấy của ta đi khố phòng lãnh ít bạc, sau đó tìm thêm bốn cái gia đinh chờ trước cửa phủ." Thanh Nghiễn là thư đồng của của Ôn lục, Thanh Mặc thư đồng của Ôn thất.
Hai thư đồng nhanh chóng nghe theo lệnh làm việc.
Ôn Noãn Noãn ngượng ngùng nói: "Lục ca, lần này sao lại để cho huynh tiêu pha . Thất ca, ta mỗi lần muội ra ngoài đều là các huynh chi trả thật ngượng , cứ để cho muội lĩnh tiền ở khố phòng lần này đi." huynh muội bọn họ hàng tháng đều có tiền tiêu vặt xa xỉ, bởi vì bọn họ chỉ là ba đứa bé mới lớn, không cần tiêu dùng gì, tất cả gửi lại bên phòng thu chi, có việc thì đi lĩnh.
"Tiền tiêu vặt của muội cất đi làm của riêng." Ôn thất cười hì hì nói, "Mẹ huynh nói qua, nữ nhân nhất địn trong tay phải có bạc mới bớt lo lắng, không sợ bị trượng phu khi dễ." Nhà bọn họ nam nhân chưởng quản sinh ý kiếm tiền bên ngoài, nữ nhân chưởng quản tiền tài trong phủ
Ôn Noãn Noãn xấu hổ lại duỗi chân đá hắn một cái, kêu lên: "Chờ huynh cưới được tẩu tử, ta sẽ bảo tẩu tử thu hết tiền riêng của huynh."
Vẫn là được ở cùng với người nhà mình hạnh phúc biết bao! Cùng các ca ca trò chuyện, đã đem những cảm xúc bài xích vi gặp được người nọ đã mất hết.
Nàng thầm than trong lòng

○○○
Ôn Noãn Noãn cùng với Ôn lục Ôn thất cùng nhau đi ra thư phòng ,đi trước đến cửa lớn Ôn phủ. Bởi vì chính sảnh của Ôn phủ đối diện với cổng lớn, nàng thật lo lắng lại gặp phải Vân Trạm, vì thế liền ngoan ngoãn đi theo phía sau hai vị ca ca rồi đi ra ngoài.
Trước khi đi qua phía trước chính sảnh , Ôn lục nhìn thấy cha của mình và tứ ca đang tiễn một vị khách quý qua cổng, vội vàng bước nhanh đi lên trước, chắp tay nói: "Phụ thân, hài tử muốn đi ra ngoài một chút." Hắn bảo cáo với phụ thân hành động tiếp theo của mình, tránh đến lúc cha muốn tìm mình không thấy lại tức giận .
"Tứ ca, huynh đã về rồi." Sau khi xin phép, Ôn lục lại hướng tới người đã ra ngoài mấy ngày là Ôn tứ Ôn Tri Trí tươi cười.
Ôn thất đi theo phía sau Ôn lục đi lên, chắp tay, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo cười nói, "Bá phụ, tứ ca." Hắn là đứa bé trai nhỏ nhất trong nhà, ngày thường được trưởng bối trong nhà sủng ái hơn các ca ca, cho nên hoạt bát hơn so với Ôn lục.
Ôn Noãn Noãn đành phải đi theo bọn họ đi tới, ở phía sau thi lễ nói: "Đại bá, tứ ca."
Nàng liều mạng cúi đầu, tránh cho Vân Trạm nhìn thấy khuôn mặt mình. Không phải là do bộ dáng của nào xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, mà là nhiều người sẽ không có hứng thú với người nhát gan.
Vân Trạm thấy thế cũng không nói gì.
"Tri Trung, Tri Hiếu, vị này là khách quý từ kinh thành đến chiến công tử, các con mau bái kiến đi." Ôn đại lão gia gặp Ôn lục Ôn thất vừa đi ra, nhanh chóng giới thiệu nói, hai chữ khách quý nói rất nặng, cũng ám chỉ Ôn lục Ôn thất không thể đắc tội được.
"Ôn Tri Trung, Ôn Tri Hiếu bái kiến Chiến công tử." Ôn lục, Ôn thất không dám chần chờ, thu hồi lại nụ cười tươi cúi người hành lễ. Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao tiểu muội lại hỏi thăm bằng hữu của tứ ca, thì ra đây chính là người mà tứ ca đã cứu.
"Nhân, Nghĩa,Lễ,Trí, Tin, Trung, Hiếu, tên rất hay! Tri Trí huynh, hai người này chắc hẳn là lục đệ và thất đệ . Tri Trung,Tri Hiếu, hai người không cần đa lễ." Vân Trạm cười dài nói. Bộ dáng của ba người huynh đệ này của Ôn gia thật giống nhau,, gương mặt tròn phúc hậu làm cho người ta cảm giác được sự thư thái.
"Tiểu lục, tiểu thất, tiểu cửu, mấy đứa cũng muốn đi ra ngoài? Vừa vặn, ta muốn bồi Chiến huynh đi ra ngoài đi dạo, giới thiệu về Ninh Dương thành cho hắn."
Ôn tứ xoay mặt đối nói với Vân Trạm, "Chiến huynh, có phiền không nếu ta mang theo nhóm đệ muội cùng đồng hành?" Cuối năm sắp đến, hàng trăm người đổ vào thành mua sắm, hắn có chút lo lắng đám đệ muội còn nhỏ mà lại muốn chạy ra ngoài chơi này.
Tứ ca, huynh là ca ca ruột của muội cơ mà, huynh muôn đem muội đẩy vào hố lửa sao?

Ôn Noãn Noãn đi theo sau lục ca thất ca hành lễ cúi đầu kêu khổ, nhưng không dám trực tiếp cự tuyệt, đành phải nói: "Tứ ca, bọn muội sao dám quấy rầy đến nhã hứng của khách quý chứ?"
Ôn Noãn Noãn sợ tứ ca hiểu lầm, lại nghĩ bọn họ không muốn đi ra ngoài nữa, liền vội vàng giải thích nói: "Bọn muội đã kêu bốn gia đinh đi rồi, không có chuyện gì đâu. Tứ ca huynh cứ yên tâm dẫn khách quý đi thăm cảnh Ninh Dương thành đi"
Nghe bọn họ tự quyết chuyện của mình, Vân Trạm khẽ cười nói: "Không ta không có ý kiến, ta mới tới nơi này, không quen biết ai, có mấy người quen thuộc cùng nhau đi du ngoạn cũng tốt." Ánh mắt hưng trí của hắn đảo qua đầu của Ôn Noãn Noãn.
Biểu hiện của nàng hình như là đặc biệt sợ hãi hắn, người nhà hắn cũng có một vài người nhìn mặt hắn mà sông. Hơn nữa, đây là nàng thực sự sợ hắn, trước đó rời đi khỏi hắn bước chân còn hỗn độn. Chẳng lẽ... Không, không có khả năng, gia thế của Ôn gia như vậy, không có khả năng có liên hệ với bên kia.
Đó mới chỉ là lời giải thích từ một phía .
Sợ hãi hắn như vậy, chỉ có...
Đôi môi bạc của hắn gợi lên một nụ cười, chỉ có người từng gặp qua hắn mới sợ hãi hắn như vậy!
Ừm, còn phải quan sát thêm.
"Chúng ta cùng nhau đi thôi." Vân Trạm nói xong, bước xuống thềm đá sảnh chính
Ôn đại lão gia cùng với Ôn tứ nhanh chóng đuổi kịp.
Ôn lục với Ôn thất hai mặt nhìn nhau: đi cùng với vị khách quý từ kinh thành tới, bọn họ còn có thể đi dạo loạn xung quanh không? Nhưng tứ ca đã nói rồi , vị khách quý này cũng đồng ý, bọn họ không thể không đuổi kịp.
Người buồn nhất là Ôn Noãn Noãn, nhưng chuyện đã đến mức này rồi , cô cũng không thể nói gì được, à, hay giả đau chân trốn đi? Vân Trạm lại là một người đa nghi, chỉ cần nàng biểu hiệu rõ một chút, chỉ sợ sẽ dấy lên nghi ngờ trong hắn.
Không còn cách nào khác, nàng đành phải đi theo sau mọi người thôi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui