Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu


Lúc cao trào thân thể có cảm giác phóng đại vô hạn, nhất là từng dòng tinh dịch nóng như lửa liên tục xối vào cửa tử cung, Liễu Hàm Liên chưa từng trải bị bắn đến nỗi thở không ra hơi, nàng nức nở nghẹn ngào vài tiếng rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đây cũng là lần đầu Bồ Duệ Minh hoan ái, khoái cảm mãnh liệt đánh tan bản chất thanh tâm quả dục, hắn ôm chặt tiểu cô nương vào lòng, hít hà hương thơm dâm mỹ trên người nàng, mãi cho đến khi cảm thấy nàng là lạ, hắn mới truyền khí vào miệng nàng, giúp nàng tỉnh lại.

Liễu Hàm Liên chậm rãi mở to đôi mắt ngập nước, giọng điệu mềm nhũn gọi hắn, "Ân nhân!"

"Đang yên lành, sao lại ngất đi rồi?" Bồ Duệ Minh lau mồ hôi trên trán nàng rồi mới hỏi.

"Thiếp cũng không biết vì sao, có điều vừa rồi thật sự rất sướng, ân nhân còn.

.

.

còn.

.

." Nói tới đây, Liễu Hàm Liên không sao nói tiếp được nữa, nàng mắc cỡ, hai tay che kín mặt mày.

Dáng điệu thẹn thùng trông hết sức đáng yêu, Bồ Duệ Minh bèn nảy sinh ý định trêu đùa nàng, cố ý truy hỏi: "Ta làm sao?"

"Ân nhân.

.

.

Tiểu.


.

.

Tiểu trên người thiếp.

.

." Nàng e lệ không chịu nổi, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mấy chữ cuối gần như không nghe được."

"Nha đầu ngốc, đó không phải là nước tiểu, không tin thì chính nàng nghiệm chứng xem!"

Bồ Duệ Minh buồn cười, hắn dứt khoát rút gậy thịt vẫn còn hơi cứng ra khỏi huyệt mềm, cửa huyệt non nớt xinh đẹp không kịp khép lại, hai cánh hoa bị hắn giày vò đến sưng đỏ mấp máy phun ra từng dòng tinh dịch trắng đục, màu sắc tương phản đặc biệt mỹ lệ, khiến Bồ Duệ Minh không thể rời mắt.

Hắn nâng Liễu Hàm Liên dậy, để chính nàng xem huyệt, quả nhiên nàng thấy từ chỗ đó chảy ra một dòng nước màu trắng sữa, nàng tò mò mở to hai mắt: "Ôi.

.

.

Đây là thứ gì?"

"Tóm lại là đồ tốt, sau này nàng sẽ biết!" Không phải Bồ Duệ Minh thừa nước đục thả câu với nàng, thật sự là tiểu cô nương quá mức ngon miệng, hắn chờ không nổi nữa.

Chất dịch tràn ngập trong tử cung chính là nguyên dương, đại bổ đối với cơ thể phái nữ, đừng nói một người phàm như Liễu Hàm Liên, dù là nữ yêu tu vi cao thâm cũng đã không ít lần bày mưu tính kế cầu hoan hắn, chẳng qua không một ai có thể ngờ, hắn tình nguyện rót nguyên dương của mình cho một nữ tử người phàm, hơn nữa còn rất thích thú.

Liễu Hàm Liên còn đang suy nghĩ rốt cuộc chất dịch trắng đục đậm đặc như tương kia là thứ gì, nhưng nàng bỗng cảm thấy hai chân mình được hắn kéo lên đầu vai, cự vật to lớn kia lại trầm mình vào tiểu huyệt của nàng lần nữa.

"Ưm.

.

.

Trướng quá.

.

.

Ân nhân tha cho thiếp đi.

.

.

Thiếp không được.

.

.

Hức hức hức.


.

.

Bụng không chứa nổi nữa.

.

."

Tử cung nhỏ bé đã bị rót đầy tinh dịch trắng đục đậm đặc từ lâu, bây giờ gậy thịt lớn chen lấn tiến vào, không chỉ có tinh dịch, ngay cả dâm thuỷ của nàng cũng bị ép chảy ngược vào trong, mỗi một cú nhấp là bụng dưới nàng vừa rát vừa trướng, hoa huyệt mềm mại gần như hỏng mất.

"Đừng nóng vội, nàng hấp thu là được rồi!"

Một bàn tay hắn đặt lên bụng Liễu Hàm Liên, lòng bàn tay nóng như lửa ủi cháy da thịt nàng, cách bụng xoa xoa cho nàng, giúp nàng hấp thu tinh dịch của hắn.

Liễu Hàm Liên bị hắn làm giật mình, nàng đá chân lung tung rồi thét to: "Không được.

.

.

Đừng vào.

.

.

Quá sâu.

.

.

Ôi.

.


.

Lại muốn.

.

.

Không được.

.

."

Gậy thịt to dài chẳng những không chậm lại mà còn tăng nhanh tốc độ, tiếng nước dồn dập dày đặc, quy đầu nhiều lần đội lên bụng nàng thành một ụ nhỏ, tiếp theo bị hắn tàn nhẫn đè xuống, công kích từ hai phía khiến khoái cảm ngập trời như sóng sau xô sóng trước, Liễu Hàm Liên lại co rút đạt cao trào.

Nàng thở gấp gào khóc vì động tác của hắn, trong trong hoa huyệt phun dâm thuỷ hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi nàng hoàn toàn hấp thu tinh dịch đậm đặc, từng dòng nước xuân trong veo tràn ra từ khe hở giữa hoa huyệt và gậy thịt, Bồ Duệ Minh mới thả chân nàng ra, sau đó mãnh liệt cắm rút.

Tiểu cô nương bủn rủn bất lực bị hắn ôm chặt, dường như gậy thịt của hắn có xương sống, độ cứng không phải người phàm nào có thể so sánh, sau những đòn tấn công như vũ bão, tiểu huyệt đã trở nên mềm nhũn, trơn tuột, dâm thuỷ nhiều không sao tả xiết.

Liễu Hàm Liên khóc lóc cầu xin hắn dừng lại, thế nhưng Bồ Duệ Minh nhẹ giọng dụ dỗ nàng chịu đựng một chút, nàng kiềm lòng không đặng chỉ có thể thoả hiệp, dù mật huyệt bị cắm đến nở rộ, nàng cũng không nỡ thốt nên lời từ chối hắn.

Loại cảm giác sung sướng này giống như được lướt trên mây hết lần này đến lần khác, Liễu Hàm Liên thét khô cả cổ họng, cuối cùng cặp mông mật run lẩy bẩy bị hắn rót đầy tinh dịch nồng đậm, cả người nàng đầm đìa mồ hôi xụi lơ nằm trong lòng hắn.

Có điều nàng không biết mỗi lần Bồ Duệ Minh bắn vào, quy đầu đều nhẹ nhàng chọc chọc bên trong, tuy nhiên dù có biết thì nàng cũng không hiểu ý nghĩa của hành động này.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận