Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc

Hôm nay thời tiết không tệ, quán trà cũng náo nhiệt hơn ngày trước rất nhiều. Một chén trà hai văn tiền, một ấm trà rót được mười chén. Tiểu nhị vội đến mức mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn không kịp rót trà cho khách.

Nhưng khách nhân cũng không vội, vì bọn họ tới đây cũng không phải để uống trà. Uống trà chỉ là mang tính tượng trưng, là cái cớ để họ có thể đến trà lâu ngồi một lát mà thôi.

Những khách nhân không uống trà thì đều đứng. Mười mấy người tụ tập thành một nhóm, chen chúc tấp nập trong quán trà không to không nhỏ này. Còn những khách nhân có trà rồi thì đãi ngộ cao hơn một chút, bọn họ được ngồi trên ghế trúc, thong dong vừa uống trà vừa chờ đợi.

Bọn họ đang đợi một người, đó là một vị thuyết thư.

Đúng lúc này, một người tay cầm quạt đồ sơn thủy, vừa đi vừa phe phẩy, thong thả từ cửa hông đi tới. Người này khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc cũng không phải quá tốt, ngũ quan lớn lên có vài phần chọc cười, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.


Hắn chính là người mà mọi người đang mong đợi, vị thuyết thư duy nhất của Yên Thành, Trương Quang. Tất cả mọi người đều gọi hắn là Oai Bột Quang (Quang cổ lệch:v)

Thực ra Oai Bột Quang cũng không có tật gì xấu, chẳng qua là là một vị thuyết thư, vừa kể chuyện vừa rung đùi đã thành một thói quen, quen đến mức ngay cả khi hắn không kể chuyện mà chỉ nói chuyện với mọi người thôi mà cả người rung rung như sóng.

Lúc này, Oai Bột Quang đến trà lâu bởi vì hắn chuẩn bị lên đài để thuyết thư. Bước lên đài, hướng về phía mọi người ôm quyền, Oai Bột Quang sang sảng nói: "Đã để các vị hương thân phụ lão đợi lâu rồi. Ta mắt đã kém, nhưng vẫn cố gắng rời núi đến đây kể chuyện cho mọi người đây."

Mọi người đều vui vẻ, một người trong đó còn ồn ào nói: "Ngươi đừng làm mọi người chờ đợi sốt ruột nữa! Oai Bột Quang, mau mau bắt đầu kể chuyện đi!"


Oai Bột Quang cười, cầm ấm trà Phổ Nhị đã được chuẩn bị tốt ở cái án bên cạnh, uống một ngụm lớn cho nhuận giọng, sau đó ánh mắt lóe sáng, tay làm cái thủ thế, hai ngón tay ở không trung đưa ra phía xa, bắt đầu kể một hồi chuyện xưa.

Hắn dùng giọng nói khàn khàn, điểm thêm những câu chữ mang đậm chất bản xứ, biểu tình phong phú cuốn hút, động tác khoa trương cùng với công lực thêm mắm dặm muối khiến cho mọi người bên dưới trầm trồ liên tục, vỗ tay không ngớt.

Chuyện xưa này, là chuyện xưa về đồ phụ nổi danh Yên Thành năm xưa. Nào, chúng ta cùng chậm rãi nghe hắn kể nhé.....

đồ phụ: người phụ nữ làm nghề đồ tể.

PS: Nhá hàng thôi trước nhá, mị còn nhiều hố chưa lấp xong nhé, nên đào trước một để cắm cái biển tên thôi:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui