//
Edit + Beta: Cù lão bản
Ngày thường Triệu Tam Canh không phải là người sẽ treo toàn bộ hỉ nộ ái ố ở trên mặt, nếu như hắn thật sự làm như thế vậy cũng là không cao hứng đến trình độ nhất định. Hiện tại ở trong Thiết Tí quân ngoại trừ Hoắc Nghiêm Đông thì hắn chính là nhân vật trọng yếu nhất, mặc dù cấp bậc vẫn chỉ là Binh trưởng, thế nhưng những chuyện hắn làm đã sớm vượt qua phạm trù nhiệm vụ của một Binh trưởng.
Hoắc Nghiêm Đông tín nhiệm hắn, sự vụ liên quan đến thủ vệ cơ hồ đều giao cho hắn an bài. Vì vậy tuy rằng ai cũng đều không nói rõ, song mọi người đều suy đoán chuyện Triệu Tam Canh tương lai được thăng làm Phó thống lĩnh Thiết Tí quân có tính khả thi cực kỳ cao. Nhưng bây giờ người có khả năng trở thành Phó thống lĩnh nhất này lại mất hứng, còn là loại biểu lộ đặc biệt rõ ràng.
“Tam Canh, tiểu tử ngươi có chuyện gì cũng đừng gạt huynh đệ a?” Lưu Tiểu Lục nói, “Nếu thật sự có chuyện gì mọi người cùng nhau thương lượng, ngươi cứ im im như thế có khác gì bị người ta quỵt nợ?”
“Đúng đó, có việc mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp.” Ngưu Đại Vũ cũng nói, “Trương Ký và Hàn Trường An đi rồi, đám huynh đệ thân thiết trước kia chỉ còn lại mấy mống chúng ta, ngươi có việc gì đừng khư khư giữ trong bụng.”
“Không có chuyện gì, còn có thể có chuyện gì!” Triệu Tam Canh thầm nghiến răng, mẹ nó có việc cũng không có cách nào nói với các ngươi.
Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ hiển nhiên không tin, thế nhưng cái tên Triệu Tam Canh này miệng kín như bưng vậy, là kiểu khóa sắt triều đình dùng để khóa trọng phạm ấy, không có chìa khóa không mở được. Hai người bọn họ dò hỏi hai ba lần tên này vẫn cứ bảo là không có chuyện gì, đến lúc sau Lưu Tiểu Lục cũng có chút không vui, rên hừ hừ: “Không nói thì thôi, lão tử còn hiếm lạ bí mật của ngươi sao?”
Triệu Tam Canh nghe vậy vung tay hất mành lều rời đi, thế nhưng trong lòng càng ngày càng nghẹn. Nhưng hắn còn có thể làm thế nào? Hắn có thể nói với Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ là hắn hoài nghi Đại thống lĩnh của bọn họ cùng Lương Hiểu Tài có vấn đề sao? Không, tuyệt đối không thể! Hiện tại hắn sắp hoài nghi mình có phải là bị bệnh gì kỳ quái không, nếu không sao lại nhìn hai nam nhân chung đụng lại cảm giác hai người này như phu thê?
Thật sự là quá kỳ quái, rõ ràng bọn họ cũng không làm chuyện gì khác người nhưng hắn lại cảm giác ánh mắt Lương Hiểu Tài nhìn Đại thống lĩnh của bọn họ không đơn thuần là một nam nhân nhìn một nam nhân khác. Đại thống lĩnh của bọn họ cũng thế, thời điểm nhìn Lương Hiểu Tài không như nhìn huynh đệ, kia rõ ràng là đang nhìn người mình thích, nhìn người mình đau ở trong lòng. Trước kia hắn quả thực không nhìn ra được ái tình, cũng không hiểu được. Mà từ sau khi gặp mặt vị hôn thê hắn liền hiểu. Hơn nữa mỗi lần Lương Hiểu Tài đến Đại thống lĩnh nhất định sẽ buông mành lều xuống, thời điểm những người khác đi vào thì lại không.
Thời tiết mùa hè nóng bức, hai đại lão gia lại hạ mành ở bên trong lều thì thà thì thầm. Ban đầu hắn cho là bọn họ đang nói chuyện cơ mật còn giúp bọn họ trông coi, nhưng bây giờ chỉ cảm giác quái quái. Còn một điều nữa, Diệp Đại Bằng đi vào xin Lương Hiểu Tài nấu mì lạnh, phản ứng kia của Đại thống lĩnh rõ ràng chính là đang đổ giấm!
Nhưng Đại thống lĩnh của bọn họ đã có thê tử rồi a? Bây giờ lại cùng một nam nhân mờ ám là chuyện gì?! Không đúng! Triệu Tam Canh, ngươi không thể nghĩ như vậy, chắc chắn là hiểu lầm! Hai người kia một là Đại thống lĩnh ngươi kính trọng nhất, một là đại ân nhân đã giúp Thiết Tí quân và Hổ Đầu quân, khẳng định sẽ không như ngươi nghĩ!
Triệu Tam Canh tự vả miệng mình một cái, cảm thấy có thể là bản thân quá rảnh nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy.
Nói trắng ra chủ yếu là hắn tự giận bản thân mình. Hắn luôn cảm thấy hắn hiểu lầm người đại ca hắn luôn kính trọng, còn có huynh đệ của đại ca, thế nhưng mỗi khi hắn cảm thấy mình sai rồi thì hai người kia lại xuất hiện trước mắt hắn, sau đó ý nghĩ kỳ quái kia trong đầu lại chạy ra nhảy nhót, ví dụ như hiện tại!
Lương Hiểu Tài lấy nghêu xào cay và mì lạnh cho Hoắc Nghiêm Đông, phần nghêu kia đặc biệt nhiều. Lương Hiểu Tài nghĩ trời nóng nực vật này cũng không cất trữ lâu được, ăn không hết còn lãng phí, vì thế lấy một cái bát xới đầy một nửa, chuẩn bị để mấy thủ hạ đắc lực của Hoắc Nghiêm Đông nếm thử.
Hoắc Nghiêm Đông cũng không phản đối, chỉ phun đúng một câu: “Hừ, tiện nghi mấy thằng nhóc kia.” Trong miệng ngoài miệng đều chua loét!
Triệu Tam Canh đang ở ngay ngoài mành lều khóe miệng giật một cái, vào không được đi cũng không được, bởi vì hắn tiện đường lại đây giúp Diệp Đại Bằng đưa đồ qua. Bất quá chỉ do dự trong chốc lát Lương Hiểu Tài đã đi ra. Hắn thấy Triệu Tam Canh cầm bình thuốc đứng ngoài trướng sững sờ, nhíu mày hỏi: “Tam Canh huynh đệ, đứng ở đây làm gì thế?”
Triệu Tam Canh nói: “Diệp đại phu nhờ ta đưa bình thuốc lại đây.”
Lương Hiểu Tài nhận lấy, gật gật đầu: “Cảm tạ. Ngươi ăn chưa? Chưa ăn thì đi cùng đi, ta có mang một chút nghêu lại đây cho các ngươi thêm món.”
Triệu Tam Canh còn chưa có ăn, theo bản năng lắc đầu. Tiểu tử Diệp Đại Bằng kia chính là vì muốn đi sớm cướp xửng màn thầu đầu tiên mới bảo hắn cầm thuốc qua đây hộ. Trong lòng hắn cũng vừa vặn có việc nên cũng đồng ý. Hắn im lặng không lên tiếng đi theo Lương Hiểu Tài, suy nghĩ trong lòng đã vọt tới bên mép lại không nói ra được.
Thế nhưng Lương Hiểu Tài không phải là loại người trì độn. Hắn vừa mới nhìn thấy Triệu Tam Canh liền biết tiểu tử này nhất định là có chuyện, còn có tám chín phần liên quan tới Hoắc Nghiêm Đông, vì thế hắn thuận miệng hỏi: “Tam Canh huynh đệ đoạn đường này không hề lên tiếng, là gặp việc khó gì sao?”
Bước chân Triệu Tam Canh đình trệ một chút, nói: “Không có.”
Lương Hiểu Tài cười cười: “Vậy thì tốt rồi. Bây giờ ngươi là người phụ trách thủ vệ toàn bộ Thiết Tí quân và Bàn Hải Thành, trách nhiệm không thể nói là không lớn. Nếu có chuyện gì tuyệt đối đừng để ở trong lòng, lâu ngày dễ ảnh hưởng đến sức phán đoán của ngươi. Hơn nữa mọi người tòng quân lăn lộn ở bên ngoài không dễ, đều là huynh đệ, có chuyện gì nên cùng chia sẻ.”
Triệu Tam Canh nhìn Lương Hiểu Tài, sau lưng phút chốc đổ một chút mồ hôi lạnh.
Đúng, hắn phụ trách toàn bộ thủ vệ của Thiết Tí quân và Bàn Hải Thành, sao lại vì chút chuyện mập mờ không rõ mà thường xuyên thất thần để cho mình rơi vào cảnh khốn khó?
Hai người vừa vặn đi tới chỗ một nhóm Binh trưởng ăn cơm. Lương Hiểu Tài đang muốn gọi Diệp Đại Bằng, Triệu Tam Canh lại ôm quyền nói: “Đa tạ Tiểu Lương huynh đệ, ta tạm thời không ăn cơm, ta có chuyện phải đi tìm Đại thống lĩnh.”
Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Vậy ngươi thuận tiện nói cho Đại thống lĩnh là ta cùng nhóm Đại Bằng ăn cơm chung.” Nói xong liền kêu lên: “Đại Bằng! Ngươi mới vừa nhờ Tam Canh lấy thuốc gì cho ta a?”
Diệp Đại Bằng cắn một miếng lớn màn thầu, ú ớ nói: “Phòng muỗi!” Nói xong hắn nhìn cái bát trong tay Lương Hiểu Tài, hai mắt sáng lên: “Tiểu Lương huynh đệ, trong tay ngươi là đồ ăn sao?”
Lương Hiểu Tài thả bát lên bàn: “Ngày hôm nay lấy nhiều lắm, cho các ngươi thêm chút đồ ăn.”
Diệp Đại Bằng không nói hai lời xé màn thầu ra, sau đó gắp ngay một đũa thả vào trong bánh. Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ vừa nhìn thấy cái bộ dáng tham ăn của hắn liền biết thứ này chắc chắn ăn ngon. Hai người lo mỹ thực sắp hết, học theo Diệp Đại Bằng gắp thịt nghêu thả vào trong màn thầu. Cũng may vật này kích thích nhỏ hơn nữa còn bọc một lớp dầu, gắp có chút trơn trượt, bằng không chưa kịp lấy đũa đã bị người khác cướp hết sạch.
Lương Hiểu Tài muốn ăn thì có thể tự động thủ làm, đương nhiên không cùng nhóm người này tranh cướp. Hắn tiện tay cầm lấy một cái màn thầu, hỏi mấy người sắp giành ăn đến mức bụp vô mặt nhau: “Đến mức đó sao?”
Diệp Đại Bằng nói: “Còn phải hỏi?! Ta lớn như vậy mà chỉ mới thấy có duy nhất một người nấu ăn ngon như vậy thôi!”
Lưu Tiểu Lục hỏi: “Ai thế?”
Diệp Đại Bằng nói: “Đại tẩu a! Chính là tức phụ nhi của Đại thống lĩnh, tay nghề kia thực sự là tuyệt! Thời điểm ta ở Hổ Đầu Quan có gặp tẩu ấy, bánh bao tẩu ấy làm ngon bá cháy! Bây giờ nhớ lại còn chảy nước miếng này.”
Lương Hiểu Tài: “…”
Ngưu Đại Vũ lúc này nói: “Ngươi khỏi hãnh diện, không phải chỉ là bánh bao thôi sao? Cơm đại tẩu nấu chúng ta đều ăn qua, còn ăn đến mấy lần đây. Lúc trước đại ca dẫn tẩu ấy rời khỏi quê nhà sau đó cùng chúng ta hội hợp, suốt một đường đi Hổ Đầu Quan thỉnh thoảng chúng ta đều có thể ăn cơm đại tẩu nấu. Đó mới thật là mỹ vị a!”
Diệp Đại Bằng nói: “Các ngươi nói xem sao đại tẩu vẫn chưa trở lại a? Chẳng lẽ là mẫu thân nhà mẹ đẻ tẩu ấy bệnh nặng? Ta có nên nói với đại ca qua đó nhìn xem chút không?” Nói xong đột nhiên quay đầu đối mặt với Lương Hiểu Tài: “Nói đến có một việc ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái thế nhưng không tiện hỏi. Tiểu Lương huynh đệ, ngươi và tức phụ nhi của Đại thống lĩnh có phải là có quan hệ thân thích gì hay không? Sao ta nhìn thế nào cũng thấy giữa hai người lại có chỗ tương tự nhau vậy?”
Lưu Tiểu Lục vỗ đùi: “Ngươi cũng cảm thấy vậy đi! Ta và Đại Vũ cũng từng nói, Tiểu Lương huynh đệ cực kỳ giống đại tẩu!”
Ngưu Đại Vũ cũng nói: “Đúng! Giống vô cùng. Thần nhất chính là Dạ Phong chưa bao giờ cho ai chạm nó, cưỡi lại càng không được, nhưng đại tẩu và Tiểu Lương huynh đệ thì được nha.”
Lương Hiểu Tài gặm bánh màn thầu, cười cười không nói gì.
Lúc này Lưu Tiểu Lục hỏi: “Tiểu Lương huynh đệ, trong nhà ngươi thật sự không có tỷ tỷ hoặc muội muội sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Sao?”
Diệp Đại Bằng nói: “Còn có thể sao cái gì? Chúng ta đều là nam nhân độc thân a. Đều lớn hết rồi đâu phải còn nhỏ, ai mà không muốn tìm một tức phụ nhi tốt. Ngươi là đại lão gia mà còn nấu ăn ngon như vậy, nếu ngươi có tỷ tỷ hoặc là muội muội vậy thì trù nghệ của nàng khẳng định càng cao hơn!”
Lương Hiểu Tài: “Không phải lúc trước ngươi nói với ta ngươi nhận thức rất nhiều cô nương tốt muốn giới thiệu cho ta à?”
Diệp Đại Bằng nói: “Cô nương có, thế nhưng có tốt hay không ta lại không biết. Ngươi là người một nhà a, vậy nếu ngươi bảo tốt thì chắc chắn là tốt!” Lưu Tiểu Lục cùng Ngưu Đại Vũ vội vội vã vã gật đầu.
Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút: “Thật sự không có. Cô nương chưa thành thân ta biết chỉ có hai.”
Diệp Đại Bằng vội hỏi: “Ai vậy ai vậy?”
Lương Hiểu Tài nói: “Hai vị bên Thường gia.”
Ba tiểu tử đối diện nhất thời lộ ra cùng một biểu tình như ăn phải ruồi. Lưu Tiểu Lục nói: “Thế thì dẹp luôn đi, nếu là hai vị kia ta thà rằng độc thân cả đời cũng không thèm. Muốn nói thú tức phụ nhi vậy phải tìm người như đại tẩu của chúng ta. Người đẹp tâm thiện, mấu chốt nhất là nấu cơm ngon. Ai~ Tiểu Lương huynh đệ? Ngươi muốn tìm dạng nào?”
Lương Hiểu Tài nghĩ đều không nghĩ, nói ngay: “Da đen chút, cường tráng một chút, khí lực lớn chút.”
Diệp Đại Bằng cùng Lưu Tiểu Lục, còn có Ngưu Đại Vũ đều khiếp sợ nhìn Lương Hiểu Tài: “…”
Cũng lúc đó trong doanh trướng của Hoắc Nghiêm Đông, Triệu Tam Canh so với đám Diệp Đại Bằng càng khiếp sợ hơn mà nhìn Hoắc Nghiêm Đông: “Đại, Đại thống lĩnh, ngài mới vừa nói, nói cái gì?!”
Hoắc Nghiêm Đông duỗi thẳng chân trái, chân phải co lại, cánh tay nhàn nhã khoát lên trên đầu gối: “Ta nói ngươi không nghĩ sai, Lương Hiểu Tài chính là tức phụ nhi của ta. Lúc đó tại Hổ Đầu Quan ta dẫn tức phụ tới ta nhớ kỹ ngươi từng gặp tức phụ của ta rồi, ngươi không cảm thấy dung mạo rất giống sao?”
Triệu Tam Canh nghĩ thầm đúng là rất giống, nhưng ai lại nghĩ tới là cùng một người a! Một là nữ một là nam đấy!
Hắn có một chút mộng: “Đại thống lĩnh, đại ca! Ngươi không gạt ta chứ?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lừa ngươi làm chi? Ngay cả nương ta cũng đều biết việc này. Mấy năm qua ta không có ở nhà đều là hắn chăm sóc nương ta. Ban đầu dẫn hắn đến Hổ Đầu Quan là vì không muốn để nương ta biết con dâu là nam hài, sợ bà thương tâm. Sau đó ta yêu thích hắn, không cho hắn đi nữa.”
Triệu Tam Canh: “…”
Hoắc Nghiêm Đông bình tĩnh dị thường hỏi: “Sao? Biệt nữu?”
Triệu Tam Canh nhìn thấy y bình tĩnh như vậy cũng không tiện tiếp tục chấn kinh. Hắn theo bản năng hạ thấp giọng: “Nhưng hắn là nam a.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ta biết, vậy thì như thế nào? Ta lại không e ngại người khác. Lão tử tình nguyện hắn cũng không phản đối, vậy thành đôi thôi.”
Triệu Tam Canh nghe mà sốt cả ruột: “Vạn nhất bị người ngoài biết thì sao? Ta và đám Tiểu Lục đều là huynh đệ từng vào sinh ra tử với ngươi, chúng ta coi ngươi như đại ca nên không để ý những thứ này nhưng người khác thì sao? Đây cũng không phải là việc nhỏ.”
Trên mặt Hoắc Nghiêm Đông xuất hiện một tia ý cười: “Ta cũng coi các ngươi như huynh đệ nên mới nói. Còn người khác, bọn họ nghĩ như thế nào thì có quan hệ gì với ta đâu? Hiện nay cả nước không có chiến sự, nếu thật sự vì ta nhìn trúng một tiểu tử mà không cho ta dẫn binh thì quá lắm ta đi tìm một chỗ trồng này nọ. Nếu có chiến sự, vậy thì dễ dàng hơn, cũng không đến nỗi vì ta nhìn trúng một tiểu tử mà không cho ta đánh trận a, ta lo lắng cái rắm!”
Triệu Tam Canh bị y nói đến cạn lời, đúng lúc này bên ngoài vang lên giọng của Lương Hiểu Tài.
Lương Hiểu Tài cầm chút bánh màn thầu lại đây, còn có một chút cải xanh xào. Hắn không biết chuyện Triệu Tam Canh nói với Hoắc Nghiêm Đông có phải là cơ mật không cho nên không có trực tiếp tiến vào, đứng ngoài trướng hỏi.
Hoắc Nghiêm Đông trực tiếp xốc lên mành lều: “Tại sao lại cầm thức ăn về?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta thấy đến giờ này rồi mà Tam Canh còn chưa đi ăn, lúc hắn trở về cũng không kịp ăn nên lấy tới cho hắn một chút. Hai ngươi còn chưa nói xong à? Chưa xong thì ta để đồ ở đây rồi ra bờ biển đi dạo.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nói xong rồi, vào đi.”
Lương Hiểu Tài cảm giác bầu không khí có chút vi diệu nhưng vẫn đi vào, lúc này lại nghe Triệu Tam Canh ôm quyền với hắn, nói: “Đa tạ… đại tẩu.”
Lương Hiểu Tài ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”
Triệu Tam Canh thật sự kêu không được tiếng thứ hai, vì vậy yên lặng gặm bánh màn thầu. Lương Hiểu Tài mơ hồ ngẫm lại, nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Nghiêm ca, ngươi làm bậy a.”
Hoắc Nghiêm Đông cười cười: “Sớm muộn đều phải biết. Để cho hắn ăn đi, ngươi tới giúp ta xem một chút tranh này họa ra sao?”
Lương Hiểu Tài lượn qua. Triệu Tam Canh hiếu kỳ cũng quay đầu qua xem. Từ đó tới giờ hắn không hề biết thủ lĩnh của mình còn biết vẽ tranh nha, kết quả vừa nhìn…
Này là cái quái gì?! Nét vẽ đen thùi thô to như khúc cây tạo thành hai “người que” đang… dẩu mỏ hôn môi!