//
Mì lạnh, chén đỏ đỏ là nước sốt cay, trắng trắng hình như là dầu vừng, xanh lá là dưa leo bào sợi
Edit + Beta: Cù lão bản
Trên núi dưới núi dằn vặt một trận, cuối cùng lượm được một hài tử, chờ Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài về đến nhà màn đêm cũng đã buông xuống. Tuy rằng Lý Thuận Liên và Quan Thải Y đã từ chỗ người Hoắc Nghiêm Đông phái về nhận tin Lương Hiểu Tài bình an, song hai bà vẫn ở cửa lớn đợi hồi lâu. Hai bà nhìn thấy Lương Hiểu Tài chân chính thẳng lưng trở về, rốt cục cũng an tâm.
Vì không để hai trưởng bối lo lắng Lương Hiểu Tài còn cố ý hồi doanh đổi quần áo, ít nhất từ bề ngoài không nhìn ra trên người hắn từng chịu rất nhiều thương tổn. Hắn cười nói: “Xin lỗi nương, đại nương, để cho hai người lo lắng.”
Quan Thải Y vừa khóc vừa cười, liên tục nói không có chuyện gì là tốt rồi. Lý Thuận Liên không thấy gì, theo thói quen nắm chặt tay Lương Hiểu Tài: “Con làm ta và nương con sợ muốn chết, lần tới xuất môn phải cẩn thận hơn a.”
Lương Hiểu Tài nói: “Nhất định cẩn thận ạ. Bất quá lần này cũng không đi không công, ôm một tiểu tử thú vị về cho hai người nè.”
Quan Thải Y có chú ý tới trong lồng ngực Hoắc Nghiêm Đông ôm một tiểu hài nhi, chỉ là bà nhất thời đoán không ra đứa nhỏ này rốt cuộc là chỗ nào tới nên không có hỏi nhiều. Lúc này nghe nhi tử chủ động nói đến, bà hỏi: “Là nói đứa nhỏ trong lồng ngực Nghiêm Nhi à?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Vâng, vào trong rồi nói.”
Lý Thuận Liên cũng chú ý tới có tiếng hít thở xa lạ, bà không vội vã hỏi, đợi người một nhà đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại mới hỏi đến: “Tiểu Lương a, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Lương Hiểu Tài đem nguyên nhân mất tích, bao quát cả thân thế của đứa nhỏ đều nói ra. Lần này không có giấu diếm quá nhiều, cơ bản đều là ăn ngay nói thật.
“Ý của các con là, đứa nhỏ này về sau phải nuôi ở trong nhà?” Quan Thải Y hỏi.
“Cũng không nhất định. Xem ý tứ của hai người đi.” Lương Hiểu Tài nói, “Đứa nhỏ này không cha không nương rất đáng thương. Chúng ta đến đây không lâu, cũng không biết nhà ai đáng tin, cứ như vậy đưa đi con cũng không quá yên tâm. Cho nên con nghĩ, nếu hai người yêu thích nó chúng ta sẽ nuôi, không đưa đi. Nếu hai người không thích vậy trước tiên nuôi tạm mấy ngày, đợi đến khi tìm được hộ gia đình đàng hoàng sẽ đưa nó đi.”
“Chuyện này…” Quan Thải Y có chút không chắc chắn được, “Đại tỷ, tỷ thì sao?”
“Việc này không thể chỉ xem mỗi ta, chủ yếu vẫn là Thải Y muội xem.” Lý Thuận Liên thở dài nói, “Bây giờ trong nhà cũng không cần lo không nuôi thêm nổi một miệng ăn, nhưng con mắt này của ta không xài được, ngày thường ngươi vốn đã khổ cực, nếu thật sự nuôi đứa nhỏ này chỉ có ngươi khổ hơn. Nó còn nhỏ như vậy là thời điểm khó chăm sóc, để nó lại ngươi sẽ phải phân một phần tâm.”
“Đại tỷ, tỷ xem tỷ đi, còn khách khí cái gì. Chăm sóc tỷ không khổ cực.” Quan Thải Y nói, “Về phần đứa nhỏ này, ta thấy nó tuy gầy chút nhưng rất đáng yêu a. Nếu nó thật sự không cha không mẹ vậy không bằng chúng ta lưu lại trước?”
Quan Thải Y chưa nói ra chuyện sau này Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài có thể không có hậu tự, đem đứa nhỏ này nuôi từ nhỏ như thân sinh, ít nhất về sau cũng có hi vọng. Nói chung trong nhất thời bà cũng không nói được nuôi hay không nuôi mới đúng. Mà lại như nhi tử nói, dù muốn tìm người nhà mới cho đứa nhỏ cũng phải có người chăm sóc tạm một thời gian, bằng không bé con nhỏ như vậy, không lưu lại thì biết làm sao bây giờ?
Lý Thuận Liên nói: “Nghiêm Nhi a, vậy đi, nếu muốn lưu lại đứa nhỏ này thì con đi tìm xem có lão mụ tử nào thích hợp chăm sóc đứa nhỏ này hay không, tìm về hỗ trợ chăm nom, đừng tiếc tiền mà làm phiền Quan di con cực khổ.”
Hoắc Nghiêm Đông cũng đang có ý đó, nghe vậy nói: “Nương yên tâm, chỉ cần hai người đồng ý con liền cho người đi hỏi thăm.”
Lương Hiểu Tài lấy tay nhẹ nhàng khều khều cằm nhóc con: “Tốt rồi, lần này con thành người nhà chúng ta rồi nha bạn nhỏ. Lát nữa chúng ta sẽ cho con một cái tên thật hay.”
Lý Thuận Liên hỏi: “Đứa nhỏ này không có tên sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Dạ, đại nương. Lúc trước nó bị người ta nhặt được, lúc thường người kia chỉ gọi nó là Oa Oa. Nhưng nó là một tiểu tử, gọi nhũ danh như thế cũng không hay. Ngược lại nó còn nhỏ, cho nó một cái đại danh rồi đổi một nhũ danh mới.”
Một nhà bốn người liền bắt đầu thương lượng hài tử tên gọi là gì thì tốt. Đang bàn luận hăng say đây, đột nhiên bạn nhỏ bẹp bẹp miệng, oa oa oa khóc nức nở. Hoắc Nghiêm Đông nói: “Hình như tiểu.”
Hài tử là y ôm. Đứa nhỏ này cũng không có xiêm y tiểu khố đàng hoàng gì. Cái quần yếm trước kia đã dính nước tiểu nên Lương Hiểu Tài đã lột xuống, bây giờ là mông trần bọc chăn, bây giờ ngay cả chăn cũng bị tiểu ướt.
Lý Thuận Liên hỏi: “Thải Y a, ngươi nhìn nó xem đã cai sữa chưa? Coi nó có thể ăn chút gì không?”
Quan Thải Y nói: “Hàm dưới mỗi bên nhô ra hai cái răng sữa, khoảng chừng đã bốn, năm tháng đi, xem ra là đã cai sữa lâu rồi. Cái này cần uống chút sữa bò hoặc là sữa dê, còn có cháo gạo kê.”
Lương Hiểu Tài hiếu kỳ, hỏi: “Nương, sao nương biết nó cai sữa rồi?” Hắn chỉ nói là không cha không mẹ, cũng không nói người nhặt bé con là nam hay nữ, có sữa hay không có sữa a.
Quan Thải Y lúng túng cười cười: “Xem nhiều hơn chẳng phải sẽ biết.”
Sự thực lại rất bình thường. Hài tử nếu chưa cai sữa, thời điểm đói bụng bị nữ nhân ôm sẽ theo thói quen chu miệng hướng về phía lồng ngực nữ nhân tìm, nhưng con bà là nam tử, căn bản không hiểu được.
Sau đó Lương Hiểu Tài có đi tìm Vu Thọ Tiền hỏi, hắn muốn biết đứa nhỏ này ăn cái gì mà lớn lên, nhìn xem có thể ấn theo phương pháp đó tiếp tục đút đứa nhỏ. Kết quả hỏi rồi mới biết, ban đầu đứa nhỏ này có được uống chút sữa dê. Bên trong trại có cướp được dê mẹ, mỗi ngày đứa nhỏ đều có thể gặp may uống được chút sữa dê. Sau đó Hoắc Nghiêm Đông đến đám thổ phỉ không thể đi cướp nữa, con dê mẹ kia cũng bị làm thịt, đứa nhỏ cũng không có sữa dê để uống đổi thành uống nước cơm.
Vật nhỏ này đúng là mạng lớn. Ngọn núi kia mặc dù không có hổ báo thế nhưng chó sói, heo rừng cũng không ít, còn có cả rắn. Nó có thể sống đến khi bị người ta phát hiện ra cũng thật không dễ dàng.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lát nữa con sẽ cho người đi mua một đầu dê mẹ.”
Quan Thải Y nói: “Ngược lại không cần. Nó lớn như vậy rồi, mỗi ngày mua cho nó một chút để uống là được, cũng không cần uống quá lâu. Mua dê mẹ cũng không dùng được bao lâu, phí lắm.”
Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài không hiểu. Mà trước kia Lương Hiểu Tài có nghe nói tiểu hài tử sáu tháng là có thể ngừng bú sữa mẹ, thế nhưng ngừng sữa mẹ rồi hình như có uống sữa bột thì phải? Nơi này không có sữa bột, thời điểm đó mua một ít sữa dê cho tiểu tử này uống cũng được.
Lương Hiểu Tài quyết định hoàn toàn là dựa theo tình huống ở hiện đại, hắn không có kinh nghiệm, trước tiên cứ đi được tới đâu hay tới đó. Mới ban đầu nói nhận nuôi hài tử này là bởi vì nghĩ đến hai trưởng bối mỗi ngày ở nhà cũng không có ai để nói chuyện, lại nói hắn và Hoắc Nghiêm Đông không thể sinh, nhận nuôi một đứa cũng không có gì. Cổ nhân đều chú ý phải có hậu đại, tuy rằng bé con này không phải ruột thịt, thế nhưng nhỏ như vậy, hảo hảo nuôi lớn cũng không phải không thể.
Bé con cứ như vậy lưu lại phủ Đại thống lĩnh. Buổi tối hôm đó Quan Thải Y đun nước cho tiểu tử này tắm rửa sạch sẽ, tắm đến khi thân thể nho nhỏ sạch sành sanh trắng trắng nộn nộn. Tuy rằng vẫn thấy gầy, nhưng lại càng xinh đẹp. Lương Hiểu Tài đoán cha mẹ ruột của đứa nhỏ này khẳng định có ít nhất một người là mỹ nhân, đôi mắt to đen lay láy này rất hiếm thấy, cũng không biết tại sao lại làm mất đứa nhỏ. Nói vậy chứ thời cổ đại này vứt bé gái nhiều lắm, vứt bé trai thì ít hơn, trừ phi trên người bé trai kia có tật xấu. Nhưng hắn tìm Diệp Đại Bằng kiểm tra cho hài tử một vòng, đứa nhỏ này rất khỏe mạnh, ngoại trừ gầy chút thì không có bất kỳ bệnh tật gì.
Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài chui vào trong chăn, suy nghĩ xem phải cho hài tử đại danh nào mới được. Lương Hiểu Tài nói, nếu không thì gọi là “Thịnh Hạ” (giữa hè) đi, vừa vặn là lúc bọn họ tìm được nó. Chỉ là Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy “Thịnh Hạ” “Thặng Hạ” (còn thừa), cảm giác không quá tốt. Hơn nữa từ tư tâm y hi vọng đứa nhỏ này có chút liên hệ với y cùng Lương Hiểu Tài, liền bảo gọi là “Hoắc Hiểu”.
(Thịnh Hạ – 盛夏: giữa hè, Thặng Hạ – 剩下: còn thừa, phát âm giống nhau là shèng xià. Còn chữ Hiểu trong Hoắc Hiểu cũng là chữ Hiểu trong Lương Hiểu Tài)
Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút, nói: “Có thấy lộ liễu quá hay không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lộ hay không lộ thì sao? Chúng ta cảm thấy tốt là được.”
Lương Hiểu Tài ngẫm lại thấy cũng đúng, liền quyết định dùng “Hoắc Hiểu” làm đại danh, còn nhũ danh thì là “Tráng Tráng”, hi vọng tiểu tử có thể nhanh chóng khỏe mạnh cường tráng.
Lúc này đêm đã khuya, Lương Hiểu Tài nói: “Được rồi, mau ngủ. Ngày hôm nay ngươi cũng bận rộn một ngày rồi, có mệt không?”
Hoắc Nghiêm Đông nắm lấy tay Lương Hiểu Tài, nói: “Tìm ngươi không mệt. Mệt rồi tìm không ra ta đi đâu khóc đây?”
Trên người Lương Hiểu Tài có thương tổn, bất luận là nằm úp sấp hay là nằm ngửa cũng đều đau, hắn thẳng thắn ngồi dậy, cười nói: “Người bên trong Thiết Tí quân không ít hơn Hổ Đầu quân bao nhiêu, ta biến mất ngươi cũng có thể tìm người khác thử.”
Hoắc Nghiêm Đông quay đầu nói: “Nói nhăng gì đó? Tìm không được!”
Tuy rằng lúc trước ở trước mặt mẫu thân y thản nhiên nói mình là đoạn tụ, mà kia chỉ là vì bảo vệ Lương Hiểu Tài thôi. Trên thực tế đến bây giờ y đều cảm thấy bởi vì là Lương Hiểu Tài nên y mới có thể đoạn tụ, mà nếu đổi thành người khác đại khái vẫn là tìm nữ nhân sống mới yên ổn. Người có thể khiến y lo được lo mất như Lương Hiểu Tài ngược lại y chưa bao giờ thấy.
Lúc này Lương Hiểu Tài hỏi: “Ngươi thật sự không mệt?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ừ.”
Lương Hiểu Tài giật nhẹ tay hắn: “Vậy nếu không hai ta làm chút gì đó rồi ngủ tiếp?”
Hoắc Nghiêm Đông nhìn nhìn đáy mắt ngậm ý cười của người đối diện, một lát sau nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay người ta…
(H xong rồi đó quý dị, editor không biết nên cười hay nên khóc nữa:>)
Đêm nay tất cả mọi người đều ngủ ngon giấc. Lúc đầu Quan Thải Y và Lý Thuận Liên còn lo lắng ban đêm đứa nhỏ sẽ khóc nháo, dù sao cũng còn nhỏ. Không nghĩ tới tiểu tử này ngoại trừ lúc tè dầm tỉnh lại hai lần thì không thức nữa. Lần thứ ba thức dậy thì trời đã sáng, một bên rên hừ hừ, một bên nắm chặt tay vung vung, thoạt nhìn rất có khí lực tinh thần vô cùng sung túc. Tuy nói ban đêm tè hai lần, nhưng đối với hài tử tuổi này đã là ngoan ngoãn hiếm thấy, cả nhà cũng rất cao hứng.
Hoắc Nghiêm Đông ăn xong điểm tâm liền sai người đi mua sữa dê, sau đó dặn Lương Hiểu Tài ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Y đương nhiên phải về quân doanh, dù sao bắt nhiều người như vậy y vẫn phải ra tay xử lý. Trước khi Thành thủ nhậm chức chuyện y phải làm quả thực nhiều đếm không hết.
Hôm trước Lương Hiểu Tài có hồi doanh thay quần áo cho nên người trong doanh trại đại thể đều biết hắn bị thương. Tuy rằng thương thế kia không sánh được với loại vết thương trên chiến trường nhưng nhất định không có cách nào xuống nước, vì thế hắn ở nhà nghỉ ngơi cũng không ai cảm thấy có vấn đề gì. Người cảm thấy có vấn đề ngược lại trở thành bản thân Lương Hiểu Tài.
Hắn là cái người không ở yên một chỗ được, rỗi rãnh một chút trong đầu liền muốn làm này làm nọ. Ban ngày không có chuyện gì làm thì đi xem đứa nhỏ, không đúng, phải là tiểu Tráng Tráng. Nhìn tiểu tử này uống sữa, đi tiểu, làm gì cũng đều thật bớt lo, ôm vào trong ngực đùa hai lần cũng cảm thấy chơi rất vui.
Có thể nhìn hài tử cũng chỉ được một phút chốc như vậy. Hài tử còn nhỏ, ăn no chơi xong lập tức ngả ra ngủ, ngủ rồi Lương Hiểu Tài lập tức sống không yên. Vườn rau trong phủ không lớn lắm, đành lê lê lết lết đi vòng quanh như con lừa. Hắn muốn làm gì đó, muốn trồng chút gì đó. Thế nhưng hôm qua thời điểm rời trại Diệp Đại Bằng có nói mấy ngày này không thích hợp làm vận động mạnh… À, “ấy ấy” không sao, dù sao hắn cũng không phải bên động, thế nhưng xới đất lại không giống. Thoải mái xới xới một hồi, vạn nhất động tới vết thương Hoắc Nghiêm Đông không nổi khùng với hắn mới là lạ.
Lương Hiểu Tài nghĩ một hồi lại thôi, lấy một chén trà lạnh, ngồi dưới cây liễu trong sân hóng gió.
“Nương, Tráng Tráng ngủ?” Lương Hiểu Tài đang cân nhắc chính sự thì thấy Quan Thải Y ra khỏi phòng.
“Ừ, ăn được ngủ được, rất ngoan.” Quan Thải Y cười nói xong đột nhiên sững sờ, “Sao con đổ nhiều mồ hôi như vậy? Không thoải mái chỗ nào sao? Nghiêm Nhi nói con còn phải nghỉ ngơi mấy ngày, nơi nào không thoải mái con nhất định phải nói với nương a.”
“Không có chuyện gì, nương đừng lo lắng.” Cái tên Hoắc Nghiêm Đông này, chỉ vì khiến hai vị trưởng bối không nỡ lòng trách mắng hắn, bất kể là chuyện bộc lộ giới tính hay là chuyện mất tích đều kiếm đủ loại cớ qua mặt hai vị trưởng bối nhẹ dạ. Y nói mắt hắn bị tung độc dược qua mấy ngày mới khôi phục, cứ như vậy dù Quan Thải Y có thể nhìn thấy, không quá lo lắng nhưng vẫn có chút bận tâm. Vì có thể cùng nhau hai người bọn họ ngay cả trinh tiết liêm sỉ cũng đều vứt hết.
“Sao có thể không lo lắng, con là núm thịt duy nhất của nương a. Đúng rồi Tiểu Tài, buổi tối con muốn ăn cái gì? Nghiêm Nhi nói với nương con bị bắt cóc suốt một ngày một đêm đều không ăn gì, kêu ta bồi bổ cho con. Con muốn ăn cái gì cứ nói, chỉ cần là nương biết nấu đều sẽ nấu cho con.”
“Buổi tối ạ, ăn mì đi. Trời quá nóng món gì cũng không thèm.” Lương Hiểu Tài nói xong đột nhiên đứng lên, “A, đúng rồi nương, hay là tối nay con làm đi. Con đột nhiên nghĩ ra một món này mới lạ lắm, lát nữa con làm.”
“Con làm?”
“Vâng.” Mì lạnh! Hắn từng thấy người ta làm mì lạnh a. Trời nóng thế này làm một bát mì lạnh chẳng phải là hết sảy sao?
“Vậy nương làm trợ thủ cho con nhé?”
“Không cần không cần. Hiện tại con trai của nương không yếu ớt như vậy, ngủ một tối đã khỏe nhiều lắm rồi.” Lương Hiểu Tài nói xong liền đi về phía nhà bếp, nghĩ thầm tối hôm qua bồi bổ có hơi nhiều.
Cái tên gia hỏa Hoắc Nghiêm Đông kia y như trâu bò vậy, lần nào cũng dằn vặt người ta quá sức. Bất quá dằn vặt xong ngủ cũng thật ngon, ngày thứ hai tinh thần cũng không tệ.
Lương Hiểu Tài đi nhồi bột làm mì, trong đầu bắt đầu cân nhắc món ăn mới. Nơi này hải sản tươi nhiều, có lẽ hắn có thể làm chút biến tấu, không ấy làm mì lạnh hải sản thử xem?