Phu Quân Chết Trận Trở Lại




//
Thành cổ Lệ Giang, Vân Nam (thấy đẹp để vô chứ còn lâu Tài ca mới tích đủ tiền để mua nhà)

Edit + Beta: Cù lão bản

Xung quanh đều là tiếng gió vù vù, Hoắc Nghiêm Đông nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Lương Hiểu Tài, cau mày nói ba chữ: “Hoắc Nghiêm Đông.”

Lương Hiểu Tài nhíu mày: “Hoắc Nghiêm Đông? Ai nha, đây không phải là phu quân của ta sao? Chưa chết hả?”

Hoắc Nghiêm Đông thật muốn bóp chết tiểu tử đối diện rồi chôn xuống mấy tấc đất, nhưng y nhịn được. Y kiên nhẫn hỏi Lương Hiểu Tài: “Tại sao ngươi muốn giả dạng Lương Nhiễu Âm gả tới Hoắc gia? Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lương Hiểu Tài nói: “Lương Hiểu Tài, đệ đệ cùng cha khác mẹ của Lương Nhiễu Âm. Về phần tại sao gả tới nhà ngươi, tất nhiên là vì vị hôn thê của ngươi ghét bỏ ngươi, nhưng đại ca của ả Lương Đại Phú cho là nhỡ đâu ngươi lập công thì sao. Thời điểm đó vạn nhất ngươi làm quan, muội muội của hắn có thể làm phu nhân nhà quan, hắn cũng được thơm lây, cho nên bọn hắn bắt ta gả tới nhà các ngươi chiếm chỗ trước. Bất quá ta nói trước nha, lúc trước ta đến nhà ngươi là vì bọn hắn bắt nương ta uy hiếp, không phải là bản ý của ta.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Người tiễn ngươi buổi tối là nương ngươi?”

Lương Hiểu Tài: “Đúng vậy. Chỉ là nương ngươi nghĩ rằng bà ấy là di nương của ta, dù sao bây giờ ta cũng là Lương Nhiễu Âm.”

Hoắc Nghiêm Đông lại hỏi: “Vậy vì sao các ngươi không rời đi? Với thân thủ của ngươi không có chuyện hai mẫu tử các ngươi không thể thoát khỏi khống chế của Lương gia.”

Lương Hiểu Tài “A” một tiếng: “Ngươi ngốc hả? Ta đi rồi nương ngươi sống nổi sao?”

Nói xong hắn đứng lên, phủi mông xoay người đi vào nhà, bộ dạng lười buôn chuyện với Hoắc Nghiêm Đông. Hoắc Nghiêm Đông cũng không hỏi nữa. Y cũng đi vào sân Hoắc gia, ra sau đống củi tìm hai bao quần áo, mà Lương Hiểu Tài thì lại trực tiếp mở cửa vào phòng.

Thời gian này cách lúc trời sáng không bao lâu, Lương Hiểu Tài cũng không nhẹ tay nhẹ chân nữa. Tiếng cửa mở quả thật cũng thu hút sự chú ý của Lý Thuận Liên, Lý Thuận Liên theo thói quen hỏi một câu: “Tiểu Âm a, ra ngoài hả?”

Lương Hiểu Tài thở dài một tiếng nói: “Vâng, thưa nương. Mấy ngày nay con luôn mơ thấy Nghiêm Đông quay về, hôm nay lại mơ thấy. Vừa rồi đột nhiên tỉnh dậy cho nên con ra xem thử. Tuy mọi người đều nói y đã mất nhưng con luôn cảm thấy y còn sống, một ngày nào đó y sẽ quay trở về.”


Hoắc – đang đứng ở cửa nghe thấy hắn nói hưu nói vượn – Nghiêm Đông: “…”

Viền mắt Lý Thuận Liên lại bắt đầu nóng lên. Bà lau mắt nói: “Con còn nhớ nó sao. Tiểu tử thúi này chính là tên không có lương tâm a, chỉ biết đi không biết về, không ngẫm lại xem con ở nhà chịu bao nhiêu khổ.”

Lương Hiểu Tài giả bộ nức nở một chút, liếc xéo ra cửa nói: “Nương, đừng nói mấy chuyện như thế nữa. Gần đây con thường xuyên ở trong lòng cầu bồ tát, nói không chừng Nghiêm Đông thật sự còn sống. Chỉ cần trong lòng chúng ta còn giữ hi vọng, không chừng ngày nào đó y sẽ trở lại.”

Lý Thuận Liên thở dài: “Aiiii.”

Lương Hiểu Tài đốt một ngọn đèn, múc chút nước nóng đổ vào chậu. Tối qua hắn đã nấu nước để sẵn, qua hôm nay tuy không còn nóng nhưng độ ấm lại vừa vặn. Lương Hiểu Tài tháo sợi dây cột, thả tóc vào trong chậu, thoải mái hô một tiếng.

Lúc này Quan Thải Y cũng tỉnh rồi. Bà nghe thấy Lương Hiểu Tài nói chuyện với Lý Thuận Liên mới tỉnh, tỉnh rồi liền không thể ngủ nữa. Bà xuống giường mặc xiêm y, thấy Lương Hiểu Tài đang gội đầu liền lấy khăn vải đưa cho hắn lau tóc.

Lương Hiểu Tài nhận lấy nói: “Di nương, ngài cũng tìm giúp con một bộ quần áo đi. Vừa nãy con ra ngoài không cẩn thận ngã lộn mèo một cái, quần áo bẩn hết rồi.”

Quan Thải Y nghe theo hắn đi vào phòng nhỏ, lúc này Hoắc Nghiêm Đông liền gõ cửa. Lý Thuận Liên hỏi một tiếng: “Ai vậy?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nương, là con.”

Nếu như trong phòng không có Quan Thải Y y đã trực tiếp đi vào, nhưng giờ có phụ nhân xa lạ đang ở cho nên y mới gõ cửa. Một chiêu báo động “địch tập kích bất ngờ” nhưng vẫn khiến Lý Thuận Liên và Quan Thải Y cả kinh không nhẹ.

“Tiểu, Tiểu Âm a. Mau, mau nhìn xem rốt cuộc là ai!”

Lý Thuận Liên luôn luôn chậm rãi, sợ bản thân bị ngã sẽ liên lụy người khác, nhưng thời điểm này lại hoảng loạn, rất sợ chậm mất nửa phần thì người vừa mới kêu bà một tiếng “nương” kia sẽ biến mất.

“Nương, ngài chậm một chút.” Lương Hiểu Tài nói, “Là Nghiêm Đông, thật sự là Nghiêm Đông.”

“Nương, con đã trở về!” Hoắc Nghiêm Đông mở cửa đi vào, thân thể to lớn trong nháy mắt khiến căn phòng nhỏ hẹp càng thêm chật chội. Y bước nhanh hai bước nắm lấy bàn tay Lý Thuận Liên.


“Nương, nương đừng khóc. Nhi tử đã trở lại.”

“Là Nghiêm Nhi trở lại? Thật sự là Nghiêm Nhi trở lại?” Lý Thuận Liên ném gậy, hai tay run rẩy mò mẫm trên người con trai, sợ bản thân nhận lầm người.

“Nương, thật sự là con. Con còn sống.”

“Cái đồ tiểu tử thối! Con, sao con lại trở về muộn như vậy.” Lý Thuận Liên khóc lóc nói, “Tôn tử Cao đại gia bên thôn Đông nói, nói con không về được nữa. Con có biết những ngày đó nương cùng Tiểu Âm trải qua như thế nào hay không?”

“Vốn con có thể về sớm chút, nhưng có một số việc bất ngờ phải làm nên bị trì hoãn.” Hoắc Nghiêm Đông nói xong, quay đầu liếc nhìn người nào đó gội đầu xong đổi sang rửa chân, vừa nhìn vừa không ngừng xoa chân!

Rõ ràng lớn lên xinh đẹp đáng yêu, sao lúc rửa chân lại thô lỗ tục tằng hết sức. Tâm tình lo lắng cho người nhà của Hoắc Nghiêm Đông trong nháy mắt bị người này đập bể nát bét. Y nhíu nhíu mày, đỡ mẫu thân ngồi xuống.

Lý Thuận Liên lúc này đã khóc không thành tiếng từ lâu. Lương Hiểu Tài một bên xoa chân, một bên làm bộ thút tha thút thít mấy lần. Rửa chân xong hắn lấy khăn vải lau một chút, kéo lê giày đứng lên. Hắn kéo Quan Thải Y sợ đến hồn vía lên mây vào phòng nhỏ, dùng khẩu ngữ nói cho bà biết: “Đừng sợ, không có chuyện gì.”.

Quan Thải Y không hiểu khẩu ngữ, nhưng mấy chữ này rất đơn giản, nhìn là hiểu. Bà lắc lắc tay nhìn bên ngoài, thấy Hoắc Nghiêm Đông vừa cao vừa tráng, lại có chút hung ác, bà vẫn có chút hoảng sợ.

Ngược lại Lương Hiểu Tài rất thản nhiên. Hắn cảm thấy thật sự nổ tung trời là lúc Hoắc Nghiêm Đông nói sự thật cho lão thái thái mới đúng, quá lắm thì hắn dắt Quan Thải Y đi, cũng không phải sống không nổi. Hơn nữa Hoắc Nghiêm Đông quay về, bảo đảm Lương Nhiễu Âm bên kia sẽ kiếm chuyện dằn vặt, lúc đó hắn mặc kệ luôn.

Toàn bộ quá trình Hoắc Nghiêm Đông đều không đả động nửa chữ tới thân phận thật sự của Lương Hiểu Tài, không biết là do cảm động và biết ơn Lương Hiểu Tài vẫn luôn lưu lại chăm sóc mẫu thân y hay là do điều gì khác.

Lúc này Lý Thuận Liên khóc không sai biệt lắm, nói: “Đúng rồi Nghiêm Nhi, con còn không mau mau ngắm nghía cẩn thận Tiểu Âm. Con còn nhớ Tiểu Âm không? Vốn nó là thê tử chưa xuất giá của con, sau khi con đi không bao lâu nó liền gả tới. Tiểu Âm, Tiểu Âm, con đang ở đâu?”

Lương Hiểu Tài đi tới bên cạnh Lý Thuận Liên: “Nương, con ở chỗ này.” Sau đó Lý Thuận Liên liền tóm lấy tay hắn, đem tay hắn cùng tay Hoắc Nghiêm Đông đặt chung một chỗ!

Khóe miệng Hoắc Nghiêm Đông giật một cái, Lương Hiểu Tài cũng nhíu mày lại. Quan Thải Y đứng bên cạnh nhìn, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, liền nói: “Vậy các con trò chuyện trước đi, ta đi nhóm lửa. Buổi sáng chúng ta ăn món gì đây?”

Lý Thuận Liên nói: “Ăn mì viên đi. Tiểu Âm con nấu đi, Nghiêm Nhi thích mì viên nhất, con nấu ngon như vậy bảo đảm nó càng yêu thích.”


Lương Hiểu Tài trừng Hoắc Nghiêm Đông, ngữ khí lại ôn nhu: “Vâng thưa nương.”

Nói hắn rút tay ra, xoay người đi thay quần áo rồi rửa tay. Bởi vì tóc quá dài, hơn nữa không có máy sấy tóc, cho nên gội đầu xong để hồi lâu vẫn còn ướt, Lương Hiểu Tài dứt khoát thả tóc không cần cột.

Hoắc Nghiêm Đông phát hiện vị “thê tử” này thật ra còn trắng hơn khi y quan sát lúc trước. Gương mặt được mái tóc đen làm nền, quả thực như một khối dương chi bạch ngọc thượng phẩm. Dù y đã xem qua bộ dáng lúc Lương Hiểu Tài mặc nữ trang song lúc này cũng không khỏi có chút giật mình.

Ở trong quân doanh y nhìn nam nhân nhìn nhiều lắm rồi, lại chưa từng thấy mỹ nam như thế. Thời điểm người này im lặng đẹp như nước, điềm đạm nhu hòa, khi liếc mắt nở nụ cười lại đẹp như lửa, rực rỡ cực nóng.

Đẹp thế mà lại là nam!

Nhìn cái gì! Lương Hiểu Tài không tiếng động trừng mắt. Rõ ràng hắn không cần làm bữa sáng, người này vừa về, hắn đang buồn ngủ mà vẫn phải nấu.

Lý Thuận Liên còn đang nói chuyện với Hoắc Nghiêm Đông. Ban đầu bà chỉ hỏi sinh hoạt trong quân doanh, không biết làm sao lại chuyển tới trên người Lương Hiểu Tài, toàn bộ đều là không tiếc lời khen ngợi.

“Tiểu Âm đối xử với nương rất tốt. Lúc Nghiêm Nhi đi chưa bao lâu nương còn thấy chút đồ vật, sau đó không thấy rõ nữa. Là con bé vẫn luôn chăm sóc nương, giúp nương rửa mặt chải đầu, còn nấu cơm cho nương ăn. Xới đất trồng rau đều là nó làm, sau này con phải đối đãi thật tốt với nó.”

Hoắc Nghiêm Đông hàm hồ “Vâng” một tiếng. Trên đường về y cũng thật sự nghĩ tới, nếu như thê tử đối với nương tốt y sẽ cố gắng bảo vệ thê tử, chung sống với nàng thật tốt. Nhưng bây giờ… Y vừa nghĩ tới dáng vẻ dũng mãnh của Lương Hiểu Tài gân cổ liền đau! Hồi nãy bị đá một cái còn chưa hết đau đây này. Không biết tiểu tử này học chỗ ai, quyền cước vô cùng gọn gàng. Y chưa từng thấy qua mấy người có như động tác mau lẹ như vậy.

Quan Thải Y đốt củi nhóm lửa, Lương Hiểu Tài ở bên cạnh nhồi bột. Trên mặt hắn không có chút hoảng loạn, dường như tâm tình không tệ lắm. Hắn vừa ngắt bột vừa cân nhắc, đêm nay đi ra ngoài làm ăn có phải là có thể quang minh chính đại không? Hay lôi kéo Hoắc Nghiêm Đông đi chung, vậy thì không cần lừa gạt lão thái thái nữa. Hắn không sợ nói dối, nhưng thật ra hắn rất xem thường nói dối.

Quay đầu nhìn Hoắc Nghiêm Đông, Lương Hiểu Tài phát hiện người này vừa vặn cũng đang nhìn hắn. Lương Hiểu Tài nở nụ cười, lời nói lại như bị ủy khuất: “Nươnggg, Nghiêm Đông luôn trừng con, có phải y giận con chưa được y đồng ý đã gả đến Hoắc gia không?”

Lý Thuận Liên vội vàng nói: “Làm gì có! Nghiêm Nhi, không cho phép con trừng Tiểu Âm, không cho con dọa con dâu của nương.”

Hoắc Nghiêm Đông không một tiếng động nghiến răng: “Vâng, nương.”

Lương Hiểu Tài ở bên cạnh cười, cười đến hai vai đều run lên thế nhưng không ra tiếng, thoạt nhìn càng khinh người. Hoắc Nghiêm Đông nghĩ cũng không nghĩ kéo Lý Thuận Liên vào trong nhà ngồi, mắt không thấy tâm không phiền!

Lúc này Quan Thải Y mới dám dùng ánh mắt hỏi Lương Hiểu Tài: Làm sao bây giờ?

Lương Hiểu Tài vỗ vỗ vai Quan Thải Y, ra hiệu thực sự không có chuyện gì. Sau đó hắn thả một chút dầu và hành thái vào trong nồi, rồi thêm nước vào đun, chờ nước nóng thả thêm một chút vụn rau khô, nhanh chóng bỏ thêm mì viên vào nồi. Mỗi viên mì đều không lớn, thả vào trong nồi cũng không dính nhau. Nước súp thơm nồng, viên mì trơn bóng.


Chỉ chốc lát sau nước súp sôi lên, mì viên cũng đã chín. Lương Hiểu Tài bỏ thêm chút gia vị, sau đó múc ra bát. Đặc biệt là bát của Lý Thuận Liên, hắn quen múc cho bà trước để qua một bên chờ bớt nóng.

Hắn gọi Lý Thuận Liên và Hoắc Nghiêm Đông, lần đầu tiên phòng bếp Hoắc gia ngồi đủ bốn người. Lương Hiểu Tài đặt thìa vào trong tay Lý Thuận Liên.

“Nương ăn nhiều một chút. Hôm nay con nấu rất nhiều.”

Lý Thuận Liên “Ai” một tiếng cười cười, tay trái nắm thật chặt bàn tay nhi tử: “Nghiêm Nhi mau nếm thử, tay nghề Tiểu Âm tốt lắm.”

Hoắc Nghiêm Đông vừa ngửi mùi đã cảm thấy rất ngon. Vốn tối qua y không ăn gì, hơn nữa còn đánh nhau một trận với Lương Hiểu Tài, quả thực lúc này bụng đã đói meo. Y đã nghĩ xong, chờ đến sau bữa sáng y sẽ tìm Lương Hiểu Tài đơn độc tán gẫu một chút.

Sức ăn của y vô cùng tốt, hết một bát lại thêm một bát. Lương Hiểu Tài tự nhận đã nấu rất nhiều, ai ngờ lại không đủ. Tuy hắn và Hoắc Nghiêm Đông đều nói đã no, nhưng hai người tự biết. Không đủ a!

Sau khi ăn xong Quan Thải Y thu thập bát đũa, Lương Hiểu Tài nói: “Nương, con ra vườn dạo một chút. Hôm qua có nói sửa hàng rào thế nhưng chỗ hỏng nhiều lắm, chúng ta không có nhiều gỗ như vậy, hôm nay vừa vặn để Nghiêm Đông nhìn chút.”

Lý Thuận Liên hi vọng con trai và con dâu có thể ở chung nhiều hơn, cười nói: “Được được được, mau đi đi.”

Lương Hiểu Tài liếc nhìn Hoắc Nghiêm Đông, nhìn ra ngoài hất hất cằm. Hoắc Nghiêm Đông đi theo, kết quả vừa ra khỏi cửa liền thấy Trương Đại Nương nhà hàng xóm. Trương Đại Nương nhìn Hoắc Nghiêm Đông lớn lên từ nhỏ, tự nhiên là nhận ra y, sợ hết hồn mới nhớ tới nói: “Này, này không phải là Nghiêm Đông sao? Con trở lại?!”

Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu: “Mới về hôm qua. Mấy năm qua nhờ có ngài giúp đỡ nương con.”

Trương Đại Nương nói: “Có gì để nói chứ, hàng xóm cùng thôn, giúp một chuyện đều là đúng. Với lại a, tức phụ của con mới làm nhiều nhất, chúng ta có bận gì đâu. Tiểu tử con có một tức phụ thật tốt, dung mạo xinh đẹp còn biết làm việc. Sau này thì tốt rồi, hai vợ chồng son hảo hảo sinh sống, rồi sinh mấy đứa nhóc con mập mập, ai thấy cũng phải ước ao a!”

Hoắc Nghiêm Đông: “…”

Lương Hiểu Tài giống như vì ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Trương Đại Nương ngài độc miệng thật!

Hoắc Nghiêm Đông phải dùng hết sức lực từ hồi bú mẹ đến giờ mới không co giò bỏ chạy. Y cương mình nghe Trương Đại Nương kể lể hết nửa ngày “tức phụ nhi” của y tốt đến mức nào giỏi đến mức nào, sau đó lung tung đáp một tiếng kéo Lương Hiểu Tài ra vườn rau, cách tất cả mọi người xa thật xa. Y mở lời hỏi: “Sau này ngươi có tính toán gì?”

Lương Hiểu Tài nói: “À. Mua một tòa nhà lớn, nuôi mấy con ngựa tốt, sau đó thuê vài hạ nhân hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa làm chút việc vặt. Mùa xuân ăn món ta thích, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ. Chờ vào đông trốn trong nhà nuôi dế đá dế, rảnh rảnh đi đắp người tuyết. Chậc, thật sướng!”

Hoắc Nghiêm Đông: “…Không cưới vợ?”

Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn Hoắc Nghiêm Đông liếc xéo một cái, rất bình tĩnh cười nói: “Ta đoạn tụ a, cưới cái rắm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui