Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn


CHƯƠNG 90: LÃNH THIÊN HẠO CÓ TUỔI THƠ BẤT HẠNH

Tác giả: Luna Huang

Sáng nay thức dậy Vân Du thấy Lãnh Thiên Hạo còn đang ngủ. Lúc nãy hắn đã sớm có phân phó xuống dặn dò chuyện đêm qua rồi lại nằm xuống bên nàng tiếp tục ngủ. Hắn vốn tính cảnh giác cao nên cảm thấy nàng khẽ động hắn đã mở mắt ra.

“Nàng tỉnh?”

Vân Du bĩu môi chê hắn: “Ta làm sao có thể như ngươi được. Ngủ đến giờ này vẫn không có ý định rời giường.”

Hắn mỉm cười ôm lấy eo nhỏ của nàng: “Nàng cũng nằm xuống đi.”

“Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau buông ta ra. Ta không muốn làm sâu lười cùng ngươi” Vân Du mở to cổ họng tràn đầy sinh khí hét.

Hắn cần tay nàng lên viết: Nàng quên chuyện tối qua rồi sao?

Vân Du vội che miệng lại mắt không tự chủ liếc nhìn cái giá trưng bày gần đó. Nàng ngủ dậy một giấc thật sự đem chuyện tối qua quên sạch a. Suýt chút nữa là tự hại mình rồi.

Lãnh Thiên Hạo kéo nàng nằm kế bên mình thì thầm: “Nàng bồi ta ngủ” Hôm qua hắn trộm hương của nàng kết quả đến gần sáng mới ngủ a. Đương nhiên nàng hẳn là không biết gì nên sáng nay mới không trách mắng hắn.

Tuy bị người khác tính kế đặt cả một mật thất trong phòng nhưng hắn cũng không cảm thấy tức giận nữa rồi. Ít nhất vì nó mà nàng chịu ngoan ngoãn hơn.

Vân Du hậm hực nằm xuống nhìn tên vô lại đang nhắm mắt nhưng miệng vậy treo nụ cười nham hiểm kia. Nàng thật muốn mang hắn đi thái hạt lựu, cắt lát mỏng, xắc sợi các kiểu cho hả giận.

Đến gần trưa hắn mới chịu buông tha cho nàng. Nàng chạy đi tìm tung tích của tên gian tế tối qua. Đáng tiếc tìm khắp cũng chẳng thấy đâu liền tìm Hồ Điệp chơi đùa.

Không ngờ lại gặp được Phó Đức Chính đang ngồi cùng Lãnh Thiên Huyền ngoài lương đình. Vân Du vừa nhấc váy chạy đến vừa hô to:


“Phó giám quân, tiểu Huyền Huyền.”

Cả hai người ngồi trong lương đình bất giác lạnh run cả người, hướng nàng nặn ra nụ cười tựa như khóc. Hai người bọn họ đều sợ tiểu Vương phi a.

“Vương phi hảo” Phó Đức Chính đứng dậy cung kính.

“Phó giám quân khi nào hồi kinh?” Câu đầu tiên khi đặt mông xuống ghế Vân Du đã vào chủ đề chính.

“Hồi Vương phi, ngày mai lão thần liền hồi kinh.” Phó Đức Chính liên tục chảy mồ hôi lạnh ngay trong thời tiết đông se lạnh.

Vân Du mắt sáng rỡ liền nói: “Ta cũng theo ngươi hồi kinh.”

“Thái hậu, thái phi từ khi biết Vương gia mang người rời khỏi kinh thành liền buồn bã bệnh lên bệnh xuống. Nếu biết người trở về nhất định sẽ rất vui. Chỉ là không biết ý này của người đã được Vương gia đồng ý chưa?” Hắn thầm cầu nguyện cho Lãnh Thiên Hạo giữ chặt tiểu Vương phi không cho theo hắn hồi kinh.

Như có như không nàng phát ra một từ “Ân” rất nhẹ nhàng. Dù sao cũng là nói dối không nên có khẩu khí quá lớn.

Lãnh Thiên Huyền nhíu mày cười xấu xa: “Ta cũng chưa từng nghe qua lục hoàng huynh đồng ý cho ngươi hồi kinh đâu” Bằng chứng rõ nhất là hắn được phái đi theo Phó Đức Chính tránh nàng đến gần.

Vân Du lườm cháy mặt hắn: “Ngươi không nói không ai bảo người câm đâu.” Tên đáng ghét này muốn phá hỏng chuyện tốt của nàng đây mà. Nàng đã tốt bụng không tính toán hận cũ với hắn, nay hắn lại gây thêm thù mới với nàng.

“Theo ý lão thần người vẫn là nên hỏi ý kiến của Vương gia.” Phó Đức Chính cầm tách trà nóng không ngừng run rẩy.

“Cần gì hỏi ý hắn. Bổn phi muốn hồi kinh cũng phải được hắn đồng ý sao?” Nàng cao giọng hét vào mặt Phó Đức Chính. Thân phận của nàng nhỏ như vậy?

“Tốt nhất là Du Du nói được làm được. Để lục hoàng huynh bắt lại thì….ai da phải nói thế nào nhỉ?” Lãnh Thiên Huyền mát mẻ nàng một trận

Thấy Vân Du xị mặt Lãnh Thiên Huyền nhớ ra chuyện gì lại nói: “Thái hậu và mẫu phi có bảo ta mang lễ vật tặng cho ngươi nhưng….Ách”


Nói đến đây hắn nhìn qua Phó Đức Chính bên cạnh liền nhớ ra lời thề độc của mình liền sửa lại: “Nhưng mỗi lần gặp ngươi ta lại quên mất nên đã sớm đưa cho lục hoàng huynh rồi.” Suýt chút nữa liền đoạn tử tuyệt tôn rồi, may quá may quá! Hắn liên tục cảm thán thầm trong bụng.

Vân Du kinh hỉ cười: “Thật sao?” Hóa ra là thái hậu, thái phi có gửi lễ vật cho nàng. Thế mà Lãnh Thiên Hạo lại mang giấu đi, nhất định hắn không có nên sinh lòng ghen tị rồi.

Lãnh Thiên Huyền gật đầu: “Chỉ có mình ngươi có thôi những người khác không có.” Hắn còn trưng ra vẻ mặt như bản thân rất khổ sở vậy.

Biết ngay tên xấu xa Lãnh Thiên Hạo sẽ làm như vậy mà: “Ta lập tức về đòi hắn.”

Xoay người quá nhanh tóc nàng lỡ hất vào tách trà trên tay Phó Đức Chính làm đổ ướt hết cả người hắn.

Nghe tiếng la nàng quay lại liền hốt hoảng: “A, bổn phi không cố ý đâu. Phó giám quân có bị làm sao không?”

Phó Đức Chính nuốt ngược lệ vào trong hướng nàng cung kính: “Lão thần không sao. Đa tạ Vương phi quan tâm.” Có ai khổ như hắn không? Rõ ràng là người bị hại còn phải mỉm cười đa tạ người hại mình nữa chứ.

“Vậy bổn phi yên tâm rồi.” Vân Du duỗi tay vuốt vuốt ngực rồi chạy đi bỏ mặc hắn cùng Lãnh Thiên Huyền.

Vân Du chạy đi lại được Hồ Điệp bắt được giao trọng trách cao cả, chơi cùng Tiêu Vũ. Tiêu Vũ rất thông minh, hoạt bát cước bộ lại vững nên chơi cùng hắn rất vui.

Nàng cùng hắn chạy xuống trù phòng tìm đồ ăn không ngờ lại gặp được người cần tìm. Có lẽ hắn sớm biết nàng cũng có gói thuốc nên hôm nay chẳng ai bị trúng độc. Bởi nàng không biết Lãnh Thiên Hạo sớm lo chu toàn.

Dùng bữa tối xong cùng Lãnh Thiên Hạo về phòng. Vừa bước chân vào cửa nàng xòe tay ra trước mặt hắn vênh váo hỏi: “Lễ vật thái hậu, thái phi tặng cho ta đâu?”

Lãnh Thiên Hạo đưa tay vỗ trán “a” một tiếng rồi đi lấy hai hộp gấm nhỏ đưa cho nàng “Nhiều việc ra ta quên mất.” Hắn còn không quên giải thích nữa.

Vân Du ôm lấy hộp gấm hôn vài cái rồi lườm hắn: “Ngươi thật sự quên hay là cố ý quên?”

“Ta thật sự quên mất.” Hắn giải thích xong liền bước đến sau bình phong tắm, không chút nữa nàng lại chê bai hắn không sạch sẽ.


Vân Du lăn lên giường nới với vào bên trong: “Theo ta thấy ngươi là không có lễ vật nên ganh tị đỏ mắt liền mang đồ của ta giấu đi.”

“Trong lòng nàng ta thật xấu xa như vậy sao?” Hắn khẽ thở dài lại có chút bất đắc dĩ cười khổ.

“Ân!” Nhớ ra gì đó nàng lại hỏi: “Ngươi đã mở ra xem?”

“Không có. Đó là của nàng ta không tâm ý xấu xa.” Giọng hắn đều đều truyền ra làm nàng yên tâm không ít.

Miệng nàng líu lo hát rồi đưa tay mở hộp gấm. Hộp gấm mở ra sắc mặt của nàng đông lại, đôi mắt cũng khép hơn một nửa. Mở tiếp hộp còn lại sắc mặt của nàng càng tệ. Thế là nàng vứt chúng sang một bên rồi nằm quay lưng lại không thèm nhìn nữa.

Lý nào lại là sách chứ? Thật tức chết nàng mà. Hoàng thất toàn là một lũ mọt sách thôi. Nhìn Lãnh Thiên Hạo là thấy rồi. Ra trận đánh giặt, y phục không mặc nghiêm chỉnh như chủ soái mà mặc như thư sinh nhà nghèo, bạc cũng chẳng buồn mang theo. Cái rương đồ của hắn chiếm đại số diện tích chính là sách.

Lãnh Thiên Minh mang lễ vật tặng riêng đến bằng một hộp gấm to xa hoa lộng lẫy bên trong chỉ có mỗi một cuốn sách mỏng. Lãnh Tử Dật mở miệng liền huyên thuyên không ngừng về chủ đề này. Lãnh Thiên Hàn cùng Lãnh Thiên Hề cũng khỏi phải nói đi, nhìn mặt nàng liền sẽ hỏi câu có đọc sách không. Cả Lãnh Thiên Huyên cũng không ngoại lệ.

Lãnh Thiên Hạo tắm xong bước ra thấy nàng nằm một bên, lễ vật một bên liền ngồi xuống giường cúi người hôn lên gò má nàng hỏi: “Mẫu hậu và thái phi tặng gì cho nàng thế?”

Hắn làm sao dám đụng vào khi chưa được sự cho phép của nàng chứ. Lát nàng lại bảo hắn có mưu đồ bất chính với lễ vật của nàng thì tiêu.

“Ngươi tự xem đi.” Giọng của Vân Du lúc này thập phần không hài lòng với lễ vật.

Hắn mở hộp gấm ra mới biết nguyên nhân. Hắn liền nhẹ giọng hỏi: “Du Du, nàng thật không muốn xem bên trong có gì sao?”

“Ta không xem.” Nàng ngồi dậy hét vào mặt hắn.

“Ta đảm bảo với nàng bên trong rất ít chữ chỉ toàn hình thôi. Nàng không chữ chỉ cần xem hình cũng hiểu.” Hắn cầm sách lên quơ quơ trước mặt nàng.

Vân Du nhíu mày thầm nghĩ: Cổ đại cũng có truyện tranh sao?

“Ngươi đã từng xem?” Nàng nghi hoặc hỏi

“Ân!” Hắn gật đầu thừa nhận: “Mười bốn tuổi ta đã được phụ hoàng cho phép xem.”


Vân Du vỗ vỗ vai hắn thông cảm với hắn vài giây. Tuổi thơ của hắn thật bất hạnh. Nàng đây từ nhỏ đã được xem truyện tranh rồi thế mà hắn đến tận mười bốn tuổi mới được cho phép xem. Bất quá nàng vẫn thích truyện tranh hiện đại hơn cổ đại không hợp với nàng.

“Ngươi đem chúng đi đi, ta không muốn xem.”

Lãnh Thiên Hạo thở dài mang sách để lại vào hộp rồi đem đặt vào gương to. Mẫu hậu và thái phi sợ nàng ở quân doanh không ai dạy nên mới mang sách cho nàng đọc. Thế mà nàng lại phụ lòng các nàng mất rồi.

Bên ngoài lại thông báo địch đánh vào Bắc môn Lãnh Thiên Hạo lại rời đi. Vân Du nằm ngửa trên giường gác cao chân, miệng lẩm bẩm hát. Nếu hôm qua là sợ mất mật thì hôm nàng lại cực kỳ bình tĩnh.

Đúng như nàng nghĩ giá trưng bày lại mở ra, nam tử đó lại bước ra. Hôm nay Lãnh Thiên Hạo cũng thổi nến nên nàng chẳng thấy được dung mạo của hắn.

Âm thanh băng lãnh của hắn lại vang lên: “Tại sao hắn vẫn chưa dùng gói thuốc đó?”

Vân Du ngồi bật dậy cười vui vẻ như cực kỳ hoan nghênh hắn: “Đại hiệp đã đến sao?”

“Trả lời.” Hắn lại gắt giọng với nàng.

Vân Du nuốt ngụm nước bọt rồi nói: “Ngày mai hắn sẽ tổ chức tiệc tiểu nữ liền nghĩ đó mới là thời cơ thích hợp để hành động. Đại hiệp không trách tiểu nữ tự chủ trương chứ?”

Hắn nhìn nàng ngồi trên giường được ánh trăng mờ ảo rọi vào. Đôi mắt to long lanh kia quả rất thu hút ánh nhìn. So với bộ dáng sợ hãi hèn mọn lần đầu thì hắn thích lúc này hơn. Có nên hay không giữ lại nàng bên cạnh làm ấm giường?

“Nếu ngày mai mà ngươi vẫn chưa hoàn thành được thì ngươi sẽ là người thay thế hắn.” Tên nam nhân đó lạnh giọng cảnh cáo nàng.

Vân Du liên tục gật đầu còn đưa tay lên thề thốt nữa hắn mới chịu rời đi. Nàng lại nằm xuống giường nghĩ cách.

Lát sau Lãnh Thiên Hạo trở về, nàng lại dùng cách hôm qua viết cho hắn biết suy nghĩ của mình. Lãnh Thiên Hạo nghĩ nghĩ liền sửa lại một chút. Thế là hai người lại qua một đêm bình an.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Hình như mấy chương có chút thịt các nàng vote nhiều hơn bình thường thì phải =.=

Cám ơn mọi người luôn ủng hộ



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui