Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn
CHƯƠNG 53: HOÀNG THƯỢNG CA CA THẬT TỐT BỤNG
Tác giả: Luna Huang
Đại môn đóng cửa Vân Du mới dám bén mảng trở về Lưu Mộng cư. Đúng như dự đoán nàng được đám cung nữ báo lại là Lãnh Thiên Hạo có đến đây.
Nàng nghe xong chỉ “ừm” một tiếng rồi đi tắm. Vừa bày thức ăn ra bàn thì nghe tiếng thông báo của thái giám truyền vào:
“Hoàng thượng giá đáo.”
Lãnh Thiên Minh đến đây làm gì? Hắn không đến chỗ phi tần đến chỗ nàng ăn ké sao? Thật biết chọn thời điểm nàng vừa dọn cơm ăn liền đến.
Một thân long bào vàng rực tiến đến cửa. Lãnh Thiên Minh nhíu mày nhìn tiểu oa nhi đang ngồi chống tay trên bàn hời hợt nhìn mình. Lát sau hắn mới nhớ nàng được miễn lễ nghi nên bước vào cười nói:
“Trẫm đến giờ này có làm phiền lục đệ muội không?” Đáng lẽ hắn đến sớm hơn như mà hắn sợ Lãnh Thiên Hạo đến đây nên đợi đại môn đóng cửa mới đến.
“Nếu muội nói có thì có bị trách phạt không?” Nàng chớp mắt, lúc lắc cái đầu nhỏ đang được chống bằng tay ngây thơ nói.
“Trẫm làm sao có thể phạt đệ muội.” Hắn bật cười to: “Đệ muội tại sao lại nhìn Trẫm như vậy?”
“Muội đang nghĩ vì lý do gì hoàng thượng ca ca không đến chỗ phi tử mà đến chỗ muội?” Nàng ngồi thẳng lưng, tay vuốt vuốt cằm đầy nghi vấn.
Dung mạo của Lãnh Thiên Minh và Lãnh Thiên Hạo có đến tám phần giống nhau. Nàng nhanh chóng đảo mắt đi hướng khác tránh nhìn người này nhớ người nọ lại đau lòng.
“Trẫm sợ đệ muội ở không quen nên không an tâm mới đến đây.” Hắn ngồi xuống đối diện nàng: “Thế nào? Ở đây có chỗ nào làm muội không hài lòng không?”
Vân Du rũ mi, cúi đầu, cắn cắn môi như sắp khóc không nói một lời. Lãnh Thiên Minh kinh ngạc hỏi: “Có kẻ nào khi dễ đệ muội sao? Đệ muội nói ra Trẫm thay đệ muội làm chủ.” Ở đây có người khi dễ nàng? Nhỡ Lãnh Thiên Hạo biết được thì sẽ lập tức mang nàng trở về thôi.
“Thật sao?” Nàng nhẹ giọng hướng Lãnh Thiên Minh hỏi. Thấy hắn gật mạnh đầu nàng mới tức giận nói: “Chẳng phải là Lãnh Thiên Hạo sao.”
Lãnh Thiên Minh lại kinh ngạc. Sao lại là lục đệ của hắn? Hôm qua rõ ràng thấy nàng rất được Lãnh Thiên Hạo sủng ái sao hôm nay lại thành khi dễ rồi. Hắn thật sự muốn biết a.
“Lục đệ làm gì đệ muội? Trẫm giúp đệ muội phân xử.”
Vân Du ngẫm ngẫm hồi lâu rồi cười ngượng: “Thật ra hôm nay hắn cũng chưa làm gì muội. Nhưng nếu ngày nào hắn đến đây thì thật sự phiền chết được. Cả ngày muội phải đến chỗ thái phi lánh nạn mới về đến thì hoàng thượng ca ca đến. Người nói xem có phải muội không tốt số không? Có nơi ở không được ở phải đến chỗ thái phi a.”
“Hôm qua rõ ràng gọi là Vương gia phu quân sao hôm nay lại mang cả tục danh của lục đệ ra gọi rồi?” Lãnh Thiên Minh không biết nên phân xử chuyện đó thế nào liền chuyển chủ đề.
Vân Du vỗ nhẹ lên mặt bàn sinh khí nói: “Là do hiện giờ muội đang mắng hắn a. Hắn rất phiền, thật sự rất phiền!”
Lãnh Thiên Minh không hiểu liền hỏi: “Phiền? Lục đệ làm phiền muội sao?” Hắn là tứ hôn nhầm rồi sao? Lãnh Thiên Hạo đối với nàng thập phần cưng chìu còn nàng lại không hề cảm nhận được sao?
Không lẽ giờ nàng nói với Lãnh Thiên Minh rằng: Hai người chúng ta đã bị chụp mũ xanh, không được, không được, nhớ hắn mất hứng mang cả đầu nàng dời vị trí thì không tốt. Nghĩ không xong nàng liền nói lý do khác: “Hắn rất hay khi dễ muội a. Hắn bế muội lên cao rồi bảo nếu muội còn lộn xộn sẽ ngã đau.”
Lãnh Thiên Minh lại cười to một trận. Rõ ràng đó là Lãnh Thiên Hạo quan tâm nàng vậy mà nàng lại cho đó là phiền phức. Nàng thật là vô tâm vô phế không cảm nhận được tình cảm của lục đệ hắn.
“Hoàng thượng ca ca cùng muội dùng bữa đi.” Nói xong nàng cũng cầm đũa gắp một ít rau vào chén.
Lãnh Thiên Minh thấy nàng ăn rau liền hỏi: “Sao đệ muội lại chỉ ăn rau thế kia?”
“Ăn rau mới tốt a. Muội muốn cao lớn đến không bị Lãnh Thiên Hạo khi dễ nữa.” Nàng liền hướng Lãnh Thiên Minh giải thích.
Lãnh Thiên Minh lắc đầu cười khổ rồi cũng bắt đầu dùng bữa. Vân Du nhân cơ hội này liền hỏi: “Hoàng thượng ca ca, có phải tứ hôn xong nếu muốn hòa ly có phải có thánh chỉ của người không?”
Lãnh Thiên Minh đang định gắp gì đó liền rụt tay lại nheo mắt hỏi nàng: “Muội muốn cùng lục đệ hòa ly sao?”
Vân Du lập tức nuốt một ngụm nước bọt đắng xuống cổ họng. Người ta nói quả không sai, đám hoàng thất đều đa nghi, đều là cáo già, hồ ly một dạng. Mà hoàng đế lại là cáo già, hồ ly đã thành tinh, vừa mở miệng đã trúng trọng tâm rồi. Chỉ có mỗi mình Lãnh Thiên Hạo là ngây thơ dễ bị lừa thôi sao?
“Làm gì có chuyện đó!” Nàng vội xua xua tay cười giả tạo: “Muội làm Vương phi ăn sung mặc sướng lại quyền thế như vậy làm sao có thể hòa ly được. Muội chỉ là hiếu kỳ muốn biết thôi. Người mau nói đi.”
Lãnh Thiên Minh nhìn nàng một hồi thấy sắc mặt nàng không có gì đặc biệt mới nói: “Thật ra thì không cần. Chỉ cần một tờ hưu thư là đủ rồi nhưng phải có lý do xác đáng mới được.”
“A!” Nàng gật gù ra vẻ đã hiểu. Vậy nàng chỉ cần hướng Lãnh Thiên Hạo cầu hưu thư là xong. Lòng hắn không có nàng nên cũng không có gì khó khăn đâu. Mệt nhất có lẽ vẫn là khoản chia tài sản thôi. Nàng phải hảo hảo suy nghĩ cho thật tốt tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt thòi. Mất tim đã quá đau khổ rồi phải dùng tài sản bù đắp.
“Hoàng thượng ca ca thật tốt a.” Nàng hít mũi cảm thán.
Lãnh Thiên Minh lại hỏi: “Trẫm tốt ở điểm nào?”
Hắn tự cười giễu hoặc bản thân. Nếu hắn tốt thì hai vị hoàng đệ đã không mất mạng. Nếu hắn tốt tứ hoàng đệ đã không tự giam mình. Nếu hắn tốt ngũ hoàng đệ cũng không rời khỏi hắn đi chu du tứ hải. Nếu hắn tốt lục hoàng đệ đã không đau lòng mà rời đi chín năm.
“Hoàng thượng ca ca không những không mắng muội mà còn vừa dùng cơm vừa cùng muội trò chuyện a.” Nàng cho một ít thịt vào miệng rồi nói: “Lúc ở quân doanh Lãnh Thiên Hạo mắng muội vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lãnh Thiên Minh được dịp lại hỏi nàng vài chuyện của Lãnh Thiên Hạo ở quân doanh. Vân Du cũng thành thật trả lời. Nàng còn kể hắn nghe chuyện bị Lãnh Thiên Hạo đưa đi hoàng lăng nữa.
Lãnh Thiên minh gật gù. Dùng bữa xong nàng cùng hắn đánh cờ.
Thấy hắn chỉ cười không nói gì nàng liền bĩu môi nói: “Hoàng thượng ca ca cũng biết muội chỉ mới mười tuổi như thế nào có thể tứ hôn cho Lãnh Thiên Hạo chứ?” Báo hại nàng mất tự do, tâm đặt sai người, đau lòng đến như vậy.
“Trẫm cũng không còn cách nào khác, đành phải ủy khuất đệ muội” Lãnh Thiên Minh thở dài: “Lúc đó trong kinh thành truyền nhau những lời không tốt về lục đệ nên không ai chịu gả cho hắn. Trẫm cũng biết chuyện này là do hắn làm nhưng không làm gì được”
“Muội thấy rất kỳ lạ a!” Nàng uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Sao hoàng thượng ca ca không tiếp tục tứ hôn vài trắc phi cho hắn đi. Như vậy có phải chuyện sẽ đơn giản hơn không?”
Lãnh Thiên Minh thật sự xem nàng là muội muội của mình nên đem ra giải thích cùng nàng: “Do đệ muội không biết đó thôi. Lúc trước lục đệ không chịu thành thân nên mẫu hậu đã gửi rất nhiều nữ nhân ra đó. Hắn không nhìn lấy một mắt liền đem đám nữ nhân đó gửi về kinh còn viết thư bảo nếu còn gửi đến nữa sẽ ban cho binh sĩ. Sau này mẫu hậu đòi quyên sinh hắn mới đồng ý lập phi. Hiện lục đệ đã có đệ muội nên cách này sẽ không thể lại sử dụng. Hiện lục đệ hồi kinh, đám người kia nhìn thấy hắn đương nhiên tin đồn liền tự biến mất. Đám nữ quyến cũng tình nguyện gả cho hắn nên mẫu hậu không bảo Trẫm tứ hôn nữa.”
Vân Du nhếch môi nhìn hắn rồi hỏi: “Hoàng thượng ca ca vì chuyện này nên đối xử tốt với muội?” Cũng may lúc nàng bị gả ra đó không bị ban cho binh sĩ a. Lãnh Thiên Hạo thật đáng sợ!
Nhìn dáng vẻ của nàng, hắn chỉ muốn xoa đầu nàng như Lãnh Thiên Hạo thôi: “Không có. Chỉ là vì muội là Vương phi của lục đệ, là đệ muội của Trẫm thôi!”
“Vậy có phải người có lỗi với Lãnh Thiên Hạo nên mới đối xử với muội và hắn tốt như vậy?” Nàng hạ một quân đen tiếp tục truy vấn đến cùng.
Nụ cười trên môi của Lãnh Thiên Minh đông lại, mâu quang cũng tối hẳn đi chậm rãi gật đầu: “Đúng là Trẫm từng làm chuyện có lỗi với lục đệ nhưng Trẫm đối xử tốt với hai người là xuất phát từ tâm không phải vì mặc cảm tội lỗi.”
Là chuyện của Dung phi sao? “Là chuyện gì? Hoàng thượng ca ca có thể nói muốn biết không? Lỡ muội giúp được gì đó thì sao?”
Lãnh Thiên Minh nhìn nàng cười khổ. Tiểu oa nhi như nàng làm sao giúp được đây. Chuyện đó cũng là quá khứ không thể thay đổi được rồi: “Chuyện đó để lục đệ kể với muội. Trẫm nói không có ý nghĩa.”
Vân Du nghe vậy liền xị mặt bĩu môi nhưng cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Lãnh Thiên Minh cũng đã rất thành thật với nàng rồi. Nếu thật là Lãnh Thiên Minh hoành đao đoạt ái mà hắn đã cảm thấy hối hận rồi nàng còn oán hận gì nữa.
“Hoàng thượng ca ca có thể bắt Lãnh Thiên Hạo hạ triều liền hồi phủ không? Nếu mỗi ngày hắn đều đến muội nhất định bị hắn bức chết mất.”
Lãnh Thiên Minh phi đáp sở vấn: “Muội cũng biết mẫu hậu giữ muội lại là vì muốn tuyển trắc phi cho lục đệ chứ?” thấy nàng gật đầu hắn lại nói tiếp: “Nếu một ngày lục đệ không chịu lập trắc phi muội cũng không được rời khỏi cung đâu.”
Ủa? Chuyện này đâu liên quan đến chuyện ép Lãnh Thiên Hạo hồi phủ đâu. Lãnh Thiên Minh nói với nàng làm gì? Là muốn nàng khuyên Lãnh Thiên Hạo sao?
“Hình như hoàng thượng ca ca trả lời sai vấn đề rồi.” Nàng vờ ho khan trêu Lãnh Thiên Minh.
Hắn ôn nhu nhìn nàng rồi hạ một quân trắng lên bàn cờ: “Mẫu hậu bảo Trẫm ba ngày nữa tổ chức săn bắn năm ngày. Đến lúc đó lục đệ cũng tham gia sẽ không có thời gian đến làm phiền muội nữa.”
Vân Du vui vẻ gật đầu. Nàng thoát được tận năm ngày sao, tuyệt vời. Nàng lại cao hứng trêu Lãnh Thiên Minh:
“Có phải quốc khố rỗng rồi không? Sao hoàng thượng ca ca lại phải đi làm thêm thế?”
Lãnh Thiên Minh mở to mắt nhìn nàng khó hiểu. Quốc khố vẫn còn rất nhiều bạc sao nàng lại bảo rỗng? Hắn đường đường là hoàng thượng làm sao lại đi làm thêm?
“Trẫm nào có làm thêm.”
Nàng bĩu môi chê trách: “Rõ ràng là làm thêm còn gì. Hoàng thượng ca ca cần gì phải chối.”
“Trẫm làm thêm việc gì?” Hắn cũng muốn biết bản thân mình đã làm thêm việc gì?
“Hoàng thượng ca ca tranh việc với Nguyệt lão a.” Nàng thở dài lắc đầu như than thay Nguyệt lão: “Ngươi ta có tuổi rồi lại còn làm công ăn lương. Hoàng thượng ca ca đường đường là hoàng đế giàu có lại cướp chén cơm của một lão nhân gia. Thật không tốt a!”
Lãnh Thiên Minh lại cười một trận. Hôm nay hắn không phải ăn cơm no mà là cười no a. Vị đệ muội này thật thú vị. Nói thêm một chút hắn liền rời đi để nàng nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...