Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn
CHƯƠNG 52: NGÀY ĐẦU Ở HOÀNG CUNG
Tác giả: Luna Huang
Sáng này Vân Du dậy sớm như mọi ngày. Tập thể dục xong liền thả bộ ngắm cá liên trì gần đó đợi tiểu Đăng tử đem y phục đến cho nàng.
Lát sau tiểu Đăng tử cũng mang y phục đến cho nàng. Nàng bước vào đuổi hết đám cung nữ ra rồi tự rửa mặt rồi hoán y phục. Nhìn Lệ Chi giúp nàng, nàng cũng đã tự biết tự mặc y phục rồi.
Thật buồn cười, hôm qua nàng đã bị đội cho chiếc mũ xanh rồi hôm nay toàn thân đều xanh. Có phải hay không Lãnh Thiên Hạo đã sớm chuẩn bị cho nàng?
Vân Du ngồi trước gương chải mái tóc dài của mình. Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi. Sao nàng thấy mình trong gương có đội thêm một chiếc mũ xanh nữa. Giống như nàng mặc cả bộ màu xanh vậy.
Tiểu Đăng tử đứng một bên cung kính nói: “Vương phi, lục Vương gia dặn dò lát nữa sẽ đến đón người hồi phủ nên chỉ mang theo một kiện y phục cho người.”
Hắn nhất định là sợ nàng lưu lại trong cung thấy nàng sẽ ủy khuất Đình nhi của hắn nên mới vội vã bắt nàng hồi phủ. Hiện tại tâm của nàng vẫn chưa yên. Nếu đối mặt với hắn nói chuyện hưu thư khó có thể khống chế tâm trạng. Khóc trước mặt kẻ làm mình tổn thương là một loại sỉ nhục, mà nàng lại chịu không được.
Đám cung nữ cũng đem điểm tâm đến: “Nô tì tham kiến Vương phi.”
Vân Du ngồi trên ghế không buồn nhìn bọn họ chỉ lẳng lặng rót trà uống. Tiểu Đăng tử liền nói: “Đứng lên đi. Lục Vương phi được thái hậu miễn tất cả lễ nghi các ngươi cũng không cần quá câu nệ tiểu tiết.”
Đám cung nữ cung kính “Vâng” một tiếng rồi đặt điểm tâm lên bàn xong bước ra. Nàng cho tiểu Đăng tử ngồi ăn cùng mình. Lúc đầu hắn còn từ chối với đủ mọi lý do. Sau khi nghe nàng nói “Ngươi không ăn sẽ không có sức đưa bổn phi tham quan hoàng cung” thế là ngồi xuống cùng nàng ăn.
Dùng bữa xong nàng liền đến Từ Ninh cung thỉnh an. Nàng đến quá sớm nên thái hậu đang chải tóc phải ngồi bên ngoài đợi. Thái hậu vừa bước ra Vân Du đã trưng ra bộ mặt ủy khuất, có chút không vui hỏi.
“Ngươi như vậy là sao, sáng sớm đã có dáng vẻ này?”
“Thái hậu làm chủ cho Du Du. Hôm qua rõ ràng Vương gia phu quân đã hứa để Du Du bồi thái hậu, thái phi vài ngày thế mà hôm nay lại đòi đưa Du Du hồi phủ.” Nàng ủy khuất nói như bản thân rất thiệt thòi.
Thái hậu vờ kinh hô: “Còn có cả chuyện này sao?” Kỳ thực chuyện này nàng cũng đã sớm đoán được, chỉ là không ngờ Vân Du tự mở miệng nói thôi.
Vân Du gật đầu: “Vương gia phu quân chỉ mang mỗi một kiện y phục thôi. Ngươi nói xem Du Du có thể nói dối không? Tiêu Đăng tử cũng có thể làm chứng a.”
Thế là thái hậu không cần xác nhận thật giả liền lệnh cho thượng cung cục làm cho Vân Du vài kiện y phục. Lát sau hoàng hậu cũng đến. Sau khi hành lễ xong hoàng hậu liền dịu dàng nói:
“Lục Vương phi quả là tuổi trẻ. Bổn cung tuổi không còn nhỏ không thể dậy sớm để thỉnh an thái hậu, thật quả hổ thẹn!”
Vân Du liền nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ nói đùa. Du Du thấy người vẫn còn rất trẻ a” Nàng là nói thật a. Ở hiện đại người ta bằng tuổi hoàng hậu rất nhiều người vẫn chưa hề thành gia lập thất đâu.
Thái hậu và hoàng hậu khen hỏi có phải sáng nay nàng dùng mật ong sức miệng hay không. Tại sao lời nói lại ngọt như vậy? Nàng chỉ cười chứ không trả lời được.
Ba người nói chuyện một lúc rồi nàng rời đi. Nàng đến Khâu Ninh cung thỉnh an thái phi.
Tiểu Đăng tử nói với nàng thái phi là mẫu phi của Lãnh Thiên Hàn. Mẫu phi của Lãnh Thiên Huyền vì sinh hắn mà băng huyết qua đời nên để hắn cho thái phi nuôi dưỡng. Từ đó hắn cũng gọi thái phi là mẫu phi.
Thái phi bị chứng mất ngủ nên thái hậu cho nàng ta không cần đến thỉnh an. Lúc Vân Du đến thái phi chọn trâm cài. Nàng giúp thái phi chọn rồi giữ nàng lại cùng dùng điểm tâm. Nàng đi bộ cũng sớm tiêu hết thức ăn đã dùng nên cũng không từ chối.
Vừa đặt mông xuống còn chưa kịp đụng đũa đã nghe bên ngoài thông báo Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Huyền đến, nàng sửng sốt vài giây vội đứng dậy cáo từ.
“Du Du còn nhớ ra có việc chưa làm không thể bồi thái phi dùng điểm tâm.”
Thái phi khẽ cười nói: “Điểm tâm cũng đã dọn ra rồi. Chi bằng ăn hết rồi hẳn rời đi” Nàng vừa mới vào cung làm gì có chuyện cần làm. Tuy không hiểu lý do nàng gấp gáp rời đi nhưng vẫn muốn giữ nàng lại.
Vân Du vội vàng nhét miếng điểm tâm to đầy miệng rồi ôm quyền cúi người xin phép cáo từ.
“Lục đệ muội thấy chúng ta đến liền đứng dậy rời đi thật không lễ phép. Hôm qua ta cũng có công giữ đệ muội lưu lại a.” Dứt Lãnh Thiên Hàn bước đến hướng thái phi hành lễ.
Lãnh Thiên Huyền sau khi hành lễ liền nói: “Du Du thật đáng trách, đến mặt ta cũng không thèm nhìn liền vôi vã muốn rời đi rồi.”
Vân Du lập tức nghẹn đống điểm tâm trong miệng nên ho khan liền tục còn phun ra đầy đất nữa. Thái phi lo lắng liền đưa trà cho nàng.
“Tại sao lại rời đi gấp như vậy? Ngươi xem lại nghẹn thành cái bộ dạng này” Thái phi bên cạnh cũng lo lắng trách móc.
“Khụ khụ” Vân Du vỗ vỗ ngực rồi nói: “Hai người đến đấy Lãnh Thiên Hạo nhất định cũng hạ triều. Hắn sẽ đến bắt ta hồi phủ.”
Thái phi mỉm cười hiền hậu: “Thiên Hạo đã hứa với ta nhất định sẽ không làm như vậy đâu.” Nàng nói như thập phần hiểu rõ Lãnh Thiên Hạo vậy.
“Do người không cũng hắn ở quân doanh nên người không biết thôi.” Nàng ngồi xuống vỗ bàn bức xúc kể lể: “Hắn luôn khi dễ Du Du.”
Lãnh Thiên Hàn ngồi xuống lắc đầu cười: “Vậy ra lục đệ muội là tránh lục đệ sao?” Mê luyến hoàng cung đến như thế sao?
Lãnh Thiên Huyền liền trêu nàng: “Hóa ra Du Du cũng biết sợ cơ đấy. Lúc đầu ta còn nghĩ lục hoàng huynh sẽ bị ngươi khi dễ cơ.”
“Tiểu Huyền Huyền không biết không được lên tiếng.” Vân Du cao giọng quát.
Lãnh Thiên Hàn nghiêm mặt hướng Lãnh Thiên Huyền nói: “Đệ nên gọi nàng là lục hoàng tẩu.”
“Nhưng nàng gọi đệ là….” Ba chữ kia Lãnh Thiên Huyền không dám lặp lại.
Thái phi cũng tán thành: “Hàn nhi nói phải. Huyền nhi không thể không phân tôn ti như vậy.”
Lãnh Thiên Huyền thật muốn khóc. Hắn đã mười tám tuổi còn sắp làm phụ thân nữa làm sao có thể gọi tiểu oa nhi mười hai tuổi là hoàng tẩu kia chứ. Có trách thì trách hắn sinh ra sau Lãnh Thiên Hạo. Trách Lãnh Thiên Minh tứ hôn một tiểu oa nhi cho Lãnh Thiên Hạo vi phi.
Thấy hắn lúng túng Vân Du tốt bụng liền giúp hắn giải vây: “Ngũ ca cũng nên gọi muội là Du Du đi. Cái gì là lục đệ muội chứ, khó nghe chết được” Nàng sắp cùng bọn hắn không có dây mơ rễ má gì nữa rồi.
Nàng quay sang thái phi nói: “Thái phi cũng gọi tên Du Du như thế mới thân mật.”
Thái phi gật đầu cười: “Vậy ta cũng gọi Du Du vậy.”
Lãnh Thiên Huyền cao giọng tuyên bố: “Nếu nàng không gọi đệ như vậy nữa đệ mới gọi nàng là lục hoàng tẩu.”
Thế người chết tâm là vừa. Vân Du âm thầm bồi thêm rồ không nói gì nữa liền ngồi gắp điểm tâm. Bọn họ đến thỉnh an thái phi, Lãnh Thiên Hạo cũng phải thỉnh an thái hậu, thái hậu sớm bị nàng cáo trạng nhất định sẽ không để hắn toại nguyện. Nàng không cần gấp, thong thả mà dùng.
“Du Du thật không muốn theo lục hoàng huynh trở về sao?” Lãnh Thiên Huyền nhớ lại dáng vẻ tối qua của Lãnh Thiên Hạo liền hỏi.
Vân Du lắc đầu, hắn lại nói: “Ta thấy tối qua lục hoàng huynh không vui a.”
“Hắn vui hay không cùng ta không liên quan.” Nàng không muốn nghe ai nhắc đến hắn nữa.
“Nhưng là….”
Lãnh Thiên Huyền còn chưa nói hết đã bị Lãnh Thiên Hàn cắt ngang: “Thất hoàng đệ đã không thể bồi mẫu phi cùng thái hậu thì không nên ngăn cản nàng.” Hắn cũng muốn thử gọi tên nàng nhưng chưa đến miệng đã thấy ngượng nên thôi.
“Mọi người giữ nàng lưu lại có ai nghĩ đến lục hoàng huynh không?” Lãnh Thiên Huyền nói như thể hắn mới là người bị thiệt thòi vậy.
Thấy huynh đệ bọn họ sắp xảy ra nội chiến Vân Du liền hướng thái phi cáo từ. Thái phi bận rộn dập lửa nên cũng không giữ người.
Bước ra khỏi Khâu Ninh cung tiểu Đăng tử gợi ý bảo nàng nên tham quan cảnh đẹp của ngự hoa viên. Ngự hoa viên tuy đẹp nhưng nối đến rất nhiều nơi. Lỡ tung tăng ở đó bị Lãnh Thiên Hạo bắt được thì nguy.
“Hôm trước ta đi lạc đến Tử Hoằng cung, cảnh ở đó rất đẹp có thể đưa ta đến đó xem không?” Nàng không muốn tiểu Đăng tử biết nàng đã từng cùng Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên nhận biết.
Tiểu Đăng tử nhận được lệnh liền vui vẻ cùng nàng đến đó. Đi suốt dọc đường nàng cố đánh lạc hướng tiểu Đăng tử rồi lấy đá làm ký hiệu ghi nhớ.
Dạo gần đó rất lâu nàng cùng hắn quay về chỗ của thái phi bám rễ quyết không rời. Ở đó nàng chỉ thái phi cách bấm huyệt và ngâm chân bằng nước nóng trị chứng mất ngủ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lãnh Thiên Hạo sau khi hạ triều liền cùng Lãnh Thiên Minh, Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Huyền đến thỉnh an thái hậu. Nói chưa được hai, ba câu ba đám huynh đệ của hắn liền bị thái hậu tóm cổ đá ra khỏi Từ Ninh cung với đủ mọi lý do vô cùng có đạo lý. Trước khi đi ba tên huynh đệ còn cấp cho hắn ánh nhìn đầy đồng cảm cùng thương xót khiến hắn cảm thấy mình sắp rơi vào địa ngục.
Hắn bị giữ lại giảng bài , còn giữ lại dùng bữa trưa. Đến bữa trưa thái hậu lại viện cớ đau đầu không đến dùng bữa để hắn ở lại cùng Nhan Tiêm Thư và Lữ Uyển Uyển.
Dùng xong bữa cơm trong không khí yên ắng hắn lập tức rời đi. Đúng lúc thấy Lãnh Thiên Huyền đang chuẩn bị rời cung hắn túm lại hỏi thì được Lãnh Thiên Huyền thẳng thắng tường thuật lại chuyện lúc sáng làm hắn tức đến hô hấp khó khăn.
Hỏi đám thái giám thì nghe họ báo thấy nàng ở gần Tử Hoằng cung. Hắn đến đó không thấy liền vào trong cùng Lãnh Thiên Hề trò chuyện. Lát sau hắn đến Lưu Mộng cư đợi nàng.
Ở Lưu Mộng cư, hắn ôn lại hết các kỷ niệm mà nàng vẫn chưa chịu về. Đến khi đại môn gần đóng cửa hắn mới không cam tâm tình nguyện ôm tấu chương rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...