Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn


CHƯƠNG 42: ĐẾN VÂN PHỦ

Tác giả: Luna Huang

Bên Vân phủ vừa nghe người lục Vương phủ đến thông báo liền náo loạn một trận, người người chạy đi chuẩn bị. Đám chủ tử của Vân gia mỗi người một suy nghĩ. Mấy ngày qua khắp kinh thành đều đồn những chuyện không tốt của Vân Du và Lãnh Thiên Hạo khiến bọn họ lo lắng không ngừng. Có người còn lo sợ gương mặt ác ma của Lãnh Thiên Hạo nữa.

Có phải Vương gia phát hiện ra Vân Du là si nhi nên đến phủ hỏi tội không? Có phải Vân Du đắc tội với Vương gia nên người mới đến đây không? Có phải Vân Du tố cáo linh tinh gì đó nên Vương gia mới đến đây? Lãnh Thiên Hạo là tên giết người mặt không đổi sắc làm sao bọn họ thoát được đây?….

Do Lãnh Thiện cho người thông báo cố tình không nói rõ số người tham gia. Hắn cho rằng sẽ kéo dài thời gian đợi được Lãnh Thiên Hạo trở về. Không ngờ vì vậy làm cho Vân phủ gà bay chó chạy.

Vân phủ trên dưới đứng ngoài đại môn. Vừa thấy xe ngựa của lục Vương phủ liền đồng loạt quỳ xuống hô to:

“Tham kiến lục Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi vạn phúc kim an!”

Vân Du nhảy xuống xe ngựa bước vào tiền thính không hề để ý đám người đó. Nàng an vị trên ghế thái sư, mắt nhìn thẳng ra ngoài. Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý đi đến đứng sau lưng nàng.

Đợi một hồi lâu không thấy bóng dáng của Lãnh Thiên Hạo bọn họ liền to gan ngẩng mặt lên. Nhìn trong tiền thính chỉ có mỗi một si nhi và ba nha hoàn liền đứng thẳng người bước vào. Hẳn là không được Vương gia sủng ái đi. Nhưng nể mặt bảy cái rương to nên cho nàng một chút mặt mũi.

Một nữ nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới đầy khinh bỉ. Nàng vận y phục thuần tử sắc, tóc búi củ tỏi đơn giản không trâm cài, không trang sức. Một si nhi lại hai năm ở quân doanh khiến nàng đen đi không ít càng làm bọn họ hả dạ.

“Ai dô, Vương phi sao lại một mình về phủ lại mặt thế này? Vương gia đâu?” Giọng chói tai từ nữ nhân đó khiến đôi mày của nàng không khỏi nhíu lại.

Lệ Chi thì thấm vào tai nàng: “Đây là nhị phu nhân” Nàng ta sợ nàng đi lâu rồi quên mất nên nhắc lại.

Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý vừa định nhún người hành lễ nàng liền lên tiếng ngăn cản: “Không ai được hành lễ” Dứt lời nàng thượng thẳng đôi chân nhỏ lên bàn nhỏ bên cạnh, lưng thoải mái dựa lên tay vịnh của ghế thái sư.


Một nam nhân tóc muối tiêu chỉ vào mặt nàng mắng: “Nghịch tử, trưởng bối còn đứng đây mà ngươi dám ngồi sao?” Si nhi làm sao có được khẩu khí mạnh như thế này? Hắn cũng chẳng dám bắt nàng hành lễ với mình. Hiện thân phận của nàng là Vương phi a.

“Đây là lão gia.” Lệ Chi nhỏ giọng.

Một nữ nhân khác nói: “Thất muội muội, sao lại có thể bất hiếu như vậy. Ngươi không sợ trời đánh sao?”

Nàng cũng chẳng phải nữ nhi của hắn, bất cái gì mà hiếu. Trong lòng hắn sớm không có người nữ nhi này vậy thì sao phải sợ. Môi đỏ khẽ nhếch hừ một tiếng.

Tiếng của Lệ Chi lại vang bên tai: “Đây là ngũ tiểu thư – Vân Hạ” Nghe tên nàng ta đã thấy nóng rồi.

“Thất muội muội ngồi thế không sợ Vương gia thấy được sẽ hưu ngươi sao?” Nữ nhân lục sắc nói.

Lệ Chi lại thì thầm: “Đây là tứ tiểu thư – Vân Kiều.”

“Nghịch tử, ngươi còn dám để chân lên bàn sao?” Vân quốc công gầm lên: “Ngươi thật là không có gia giáo.”

Vân Du phì cười một tiếng rồi chậm rãi mở miệng: “Đây là thái độ của Vân quốc công nên có đối với bổn phi sao? Luận tôn ti ngươi còn phải hướng bổn phi hành lễ thỉnh an.”

Đám chủ tử của Vân phủ cuối cùng cũng kinh hỉ đến tột đỉnh. Đây là đích nữ si ngốc của Vân gia sao? Nàng đến cùng ở quân doanh có phải được chữa trị rồi không? Chẳng phải nàng rất ít nói sao?

Vân quốc công nói không nên lời: “Ngươi, ngươi…….” Nàng hiện là Vương phi đương nhiên không cần nể mặt hắn rồi.

Vân Kiều chỉ vào mặt nàng mắng: “Thất muội muội còn dám bảo phụ thân hành lễ với mình thật là bất hiếu. Nếu hoàng thượng biết được nhất định sẽ trị tội người.”


“Tiểu thất, hai năm ở quân doanh quy củ, gia giáo cũng không còn rồi” Nhị phu nhân lườm nàng đầy trào phúng.

Vân Du lại nhàn nhạt nói: “Bổn phi trước là người của Vân gia đương nhiên gia giáo, quy củ của bổn phi từ Vân gia mà ra.”

Bọn họ đồng loạt á khẩu, nàng lại nói: “Bổn phi nhớ là vẫn chưa cho các người đứng dậy a. Hay là các ngươi không để bổn phi vào mắt? Xem ra trong lòng của các người bổn phi cùng Vương gia phu quân không đáng một phân lượng.” Giọng nàng lúc này băng lãnh, từng chữ từng chữ một được nàng nghiến chặt.

Bọn họ lập tức quỳ xuống. Vân Du hiện giờ không còn là Vân Du lúc trước nữa rồi. Nếu không phải thấy được đôi mắt to đó, nếu không phải chính mắt thấy nàng bước ra khỏi xe ngựa của lục Vương phủ đánh chết bọn họ cũng không tin nàng là Vân Du.

Vân quốc công vội nói với đám hạ nhân: “Mau châm trà mời Vương phi.”

Vân Du để bọn họ quỳ dưới tiền thính, ánh mắt đầy khinh bỉ của nàng quét lên từng người một. Chẳng phải hôm nàng xuất giá bọn họ chúc nàng toàn mạng sao? Hiện nàng về để cho bọn họ biết nàng sống rất tốt.

Đám hạ nhân run rẩy như vừa rơi vào hồ băng. Đây là thất tiểu thư ít nói sao? Hai năm qua nàng như thay da đổi thịt vậy. Lúc trước bọn họ cũng có khi dễ nàng không biết nàng có đem bọn họ ra lóc xương không? Cũng may cho bọn họ Vân Du không có ký ức của chủ cũ nên bọn họ an toàn.

Tách trà được một nha hoàn run rẩy dâng lên. Lệ Chi đón lấy đưa cho nàng. Vân Du nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hôm nay bổn phi về để lại mặt, không muốn cùng mọi người bất hòa. Mọi người đứng lên cả đi.”

Nghe được tha bọn họ liền đứng dậy. Nàng cho người mang lễ vật và bảy rương to đem vào. Bọn họ thấy được lễ vật lại mặt hậu hĩnh liền sáng mắt, miệng cũng không giấu được nụ cười.

Lúc này Vương Doãn và Tiêu Tử cũng đuổi đến. Hạ nhân bẩm báo Vân Du liền cho gọi bọn họ vào. Bọn họ là thuộc hạ thân cận của Lãnh Thiên Hạo, có bọn họ bên cạnh y như hổ mọc thêm cánh.

Tiểu Tử, Vương Doãn vừa bước vào đã cúi người hành lễ: “Tham kiến Vương phi” Dáng ngồi của tiểu Vương phi bọn họ sớm được diện kiến tận hai năm nên cũng không có gì kinh ngạc.

“Đứng lên” Vân Du nhàn nhạt nói. Bọn họ làm vậy là để cho đám người Vân phủ biết nàng được Lãnh Thiên Hạo xem trọng.

Nhận được lệnh bọn họ hướng Vân quốc công gật đầu rồi bước đến bên cạnh nàng. Chức quan của họ nhỏ hơn hắn nhưng vì là thuộc hạ thân tín của Lãnh Thiên Hạo nên không cần hành lễ.


Vân Kiều, Vân Hạ bị vẻ tà mị của Vương Doãn mê hoặc. Bọn họ si ngốc nhìn hắn không biết khép miệng. Còn Tiêu Tử có một vết sẹo dài trên mặt nên không ai dám nhìn hắn.

Vân quốc công muốn mời bọn họ ngồi nhưng nhớ lại bản thân hắn còn chưa được ngồi. Hiện Vân phủ đang phải chịu sự sắp đặt của Vân Du nên bỏ qua.

Vân Du bỏ chân xuống ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi mở miệng: “Bổn phi muốn về Vân phủ lại mặt Vương gia phu quân bảo bổn phi đợi người về cùng đi nhưng bổn phi nhất thời nôn nóng nên tự ý đến đây. Vương gia phu quân sớm giúp bổn phi chuẩn bị một số lễ vật tặng cho nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân”

Tuy là chỉnh người mượn danh nghĩa của Lãnh Thiên Hạo hơi mất mặt nhưng nàng không quyền không thế chỉ có thể như vậy thôi. Nàng cũng không muốn mà.

Vương Doãn và Tiêu Tử há hốc. Không phải lễ vật tiểu Vương phi tự chuẩn bị sao? Sao giờ lại thành của Vương gia? Đến cùng nàng muốn làm gì?

Mắt đám nữ nhân kia nhìn chằm chằm vào bảy cái rương to. Trên mặt bọn họ viết rõ chữ không thể đợi được.

Tay nàng chỉ vào số lễ vật do Lãnh Thiện chuẩn bị: “Vương gia phu quân bảo số lễ vật này tặng nhạc phụ. Báo đáp công ơn dưỡng dục của Vân quốc công đối với bổn phi”

Nhìn theo ngón tay của nàng Vân quốc công tức muốn nổ phổi. Bên đó chỉ có gạo, rượu, gà, thịt, trứng………. Lý nào lại như vậy? Lễ vật này nhà thường dân bình thường còn không dùng để lại mặt nữa: “Tạ Vương gia, Vương phi” Hắn đè nén cảm xúc cúi người cung kính nói.

Thấy sắc mặt của hắn trong bụng Vân Du cười lăn lộn một phen. Nàng tiếp tục hắng giọng nén cười nói: “Vương gia phu quân bảo bổn phi là thất tiểu thư liền chuẩn bị bảy rương. Bảy rương này là dành tặng cho nhạc mẫu đại nhân.”

Nhị phu nhân liền đa tạ nàng, nhìn dáng vẻ của nàng ta thiếu điều muốn ôm hết bảy rương. Mẫu thân của Vân Du sớm đã tạ thế từ lâu, chuyện này trong kinh thành ai mà không biết. Trong phủ này ai mà chẳng biết nhị phu nhân là đương gia chủ mẫu chứ. Đương nhiên lễ vật này là tặng cho nàng ta rồi.

Vân Kiều, Vân Hạ và bốn di nương theo thèm thuồng. Bên trong hẳn là vật rất trân quý.

“Nhị tỷ thật có phúc a. Muội muội thật ngưỡng mộ.”

“Nhị nương mau mở cho mọi người xem với.”

“Phải đó.”


“……”

Mỗi người một câu thúc giúc nhị phu nhân. Mặt nàng ta đắc ý không thể che giấu được.

“Càn rỡ, Vương phi còn ở đây các người nháo cái gì.” Vân quốc công quát to như muốn đem sự tức giận một lần trút hết lên người bọn họ.

Hắn lại quay sang Vân Du cung kính: “Đám thê thiếp không biết lễ nghĩa, để Vương phi, Vương quân sư, Tiêu tướng quân chê cười.”

Vân Du chính là muốn bọn họ mở ra: “Đều là người nhà cả không cần câu nệ tiểu tiết.”

Vân Du nói thế khác nào bảo có thể mở ra. Thế là nhị phu nhân tạ ơn xong liền kiêu ngạo mở rương thứ nhất. Bọn họ trợn đến tưởng chứng rớt cả con mắt ra ngoài. Sao lại như vậy? Mở hết bảy rương lễ vật cũng y như vậy.

Vương Doãn, Tiêu Tử nhướng mắt nhìn vào gương xong lại nhìn nhau. Bọn họ đồng loạt nhìn sang tiểu Vương phi đang nở nụ cười thoải mãn khi thấy vẻ mặt thất thần của đám người Vân gia.

Vân quốc công sửng sốt cung kính hỏi: “Vương phi, không biết Vương gia làm vậy là có ý tứ gì?” Lúc này hắn chỉ hận tại sao Vân Du không chết ngoài chiến trường luôn.

“Bổn phi chỉ có một mẫu thân đương nhiên Vương gia phu quân cũng chỉ có một nhạc mẫu.” Vân Du bày ra vẻ ngây thơ nói: “Vương gia phu quân nói nhạc mẫu đại nhân vì sinh bổn phi mà sớm hương tiêu ngọc vẫn phải hảo hảo báo hiếu cùng người.”

Vương Doãn và Tiêu Tử lập tức thông suốt. Bọn họ cũng suýt chút nữa bị nàng gạt rồi. Ai mà ngờ được bảy cái rương đó là chứa vàng mã chứ.

Nhị phu nhân xoắn chặt cái khăn thêu trong tay. Đám di nương cố gắng che giấu sự vui vẻ. Bình thường trong phủ bọn họ bị nàng ta hành hạ thống khổ. Hiện Vân Du giúp các nàng trả thù rồi nên các nàng rất mãn nguyện.

Sau đó nàng bảo ngươi đem một rương đốt cho nhũ mẫu, sáu rương còn lại đem vào từ đường đốt. Nàng thắp một nén nhang vào lư hương rồi quỳ xuống nệm tròn lẩm bẩm trong miệng: “Vân phu nhân, chắc hẳn người cũng đang ở cùng nữ nhi của người. Hiện ta chiếm thân xác của nàng nên thay nàng báo hiếu cho người.”

Dứt lời nàng dập đầu ba cái rồi bước ra xem bọn họ đốt vàng mã. Sau khi đốt xong Vân quốc công giữ lại dùng bữa nhưng nàng từ chối. Nhìn nhau không thuận mắt thì ngồi cùng dùng bữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Về đến phủ Vương Doãn đem bào phục và trâm phương đưa cho Lệ Chi trước mặt nàng. Hắn còn nói là của thái hậu ban tặng ngày mai nhất định phải mặt. Nàng mặc kệ, nàng mệt rồi chỉ muốn ngủ thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui