Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn
CHƯƠNG 25: KHIÊU KHÍCH TIÊU TỬ
Tác giả: Luna Huang
Không biết là do trùng hợp hay may mắn nữa. Trời vừa ngả về chiều thì Lãnh Thiên Hạo cũng trở về. Vân Du không quản bụi bẩn chạy ra đó.
Lãnh Thiên Hạo vừa leo xuống ngựa Vân Du đã cầm lấy đôi tay to sần sùi của hắn lắc lắc nũng nịu gọi: “Vương gia phu quân.”
Lãnh Thiên Hạo nhìn thấy nàng liền cao hứng hỏi: “Nàng đến đón ta sao?” Có lần nào hắn về mà nàng chạy đến đón đâu.
Vương Doãn bước xuống ngựa trêu nàng: “Bây giờ thì Vương phi đã biết được Vương gia nhà chúng ta tốt cỡ nào rồi.”
Ngô Trọng Kỳ bật cười ha hả: “Vương phi hẳn là nhớ Vương gia đi.”
Tiêu Tử nhìn nàng trong lòng cực kỳ hồi hộp. Không biết ban sáng là nàng nói đùa hay nói thật. Hy vọng nàng ngủ trưa dậy liền quên mất.
“Vương gia phu quân, người ta có chuyện muốn nói.”
“Hóa ra là có chuyện muốn nói.” Vương Doãn cao giọng lặp lại câu nói của nàng. Hắn còn cố tình kéo dài, nhấn mạnh nữa. Nàng bận chỉnh Tiêu Tử rồi nên tạm tha cho Vương Doãn một mạng.
Giữa đôi mày kiếm của Lãnh Thiên Hạo xuất hiện một chữ xuyên. Có bao giờ nàng có chuyện muốn nói mà lại kéo dài như vậy đâu. Bình thường nàng muốn gì vừa gặp mặt hắn đã nói ra hết: “Nàng có chuyện gì muốn nói cùng ta?”
“Là chuyện chung thân đại sự a.” Nàng chu môi nói, mắt không quên lén nhìn Tiêu Tử đang tái mặt gần đó.
“Chung thân đại sự?” Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng. Nàng có chung thân đại sự gì ở quân doanh?
Ngô Trọng Kỳ tự cho mình thông minh, tự ý suy đoán tâm tư của nàng: “Vương phi hẳn là lo lắng cho hôn sự của Lệ Chi sao?”
“Vương phi nhìn trúng nam tử nhà nào?” Vương Doãn vểnh tai lên chờ nàng cho hắn câu trả lời.
“Không phải của Lệ Chi đâu.” Nàng tay nàng vẫn không buông tay của Lãnh Thiên Hạo, quay sang trả lời Ngô Trọng Kỳ nhưng lại cố ý để Tiêu Tử nghe được.
“Vậy thì là của ai?” Vương Doãn bỗng có chút không hiểu rồi. Nàng còn lo cho hôn sự của ai nữa. Đến cùng là ai xui xẻo bị tiểu Vương phi nhắm trúng.
Lãnh Thiên Hạo nắm chặt tay nàng không nói một lời kéo vào trong lều. Nàng muốn nói chuyện cùng hắn mà bị Ngô Trọng Kỳ và Vương Doãn thay phiên nhau cướp lời. Nhìn thái độ của nàng, hắn cũng đoán ra được nàng không muốn nói ở đây.
Lãnh Thiên Hạo ngồi xuống ghế nói: “Nàng muốn nói với ta về hôn sự của ai?” Tiểu nương tử của hắn còn nhỏ tại sao lại nghĩ đến những chuyện này? Ngoài Lệ Chi ra nàng còn lo cho ai nữa.
Bên trong nàng cố tình la to cho sáu cái lỗ tai bên ngoài nghe: “Ta muốn nói với người về hôn sự của…” Giọng nàng kéo dài, tay nắm lấy vai của Lãnh Thiên Hạo nhưng mặt lại hướng ra bên ngoài. Chữ quan trọng nhất nàng lại không nói.
Tâm tư của Vân Du toàn bộ không đặt trên người mình, khiến Lãnh Thiên Hạo cảm thấy khó chịu. Hắn khó hiểu định nói gì đó thì bị nàng đưa tay che miệng lại. Nàng để ngón trỏ lên miệng mình rồi chu môi ra bảo hắn im lặng.
Lệ Chi bước vào liền bị nàng kéo lại hỏi: “Lão Tiêu có bên ngoài không?”
“Tiêu tướng quân vừa chạy về phía quân y trại rồi.” Lệ Chi ngơ ngác trả lời.
Khóe môi nàng nhếch cao rồi nhấc cao váy chạy theo bỏ mặt Lãnh Thiên Hạo ngồi đó một mình.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vân Du chạy đến quân y trại rồi núp trong bụi cây gần đó nhìn Tiêu Tử và Hồ Điệp. Hai người đứng đó nhìn nhau rất lâu mà vẫn không ai chịu lên tiếng trước.
Nàng đã bày sẵn ra cho thế mà bọn họ còn không biết tận dụng. Thật lãng phí tâm tư của nàng.
Thế là nàng tiêu sái bước ra khỏi bụi cây. Chỉnh lại hình tượng rồi vẫy tay hướng Hồ Điệp hô to: “Điệp tỷ tỷ.”
Hồ Điệp nhìn Tiêu Tử rồi chạy đến bên nàng thấp giọng nhắc nhở: “Có người khác ở đây.” Mắt nàng ta ra hiệu cho nàng.
“Lão Tiêu cũng biết thân phận của tỷ rồi. Tỷ không cần phải giấu vất vả như vậy nữa” Nàng nhàn nhạt nói, cầm hất lên khiêu khích Tiêu Tử.
“A.” Hồ Điệp xấu hổ, hai bên tai đỏ bừng: “Hai người tìm ta có việc gì không?”
“Có a. Tỷ tỷ qua đây với ta đi.” Nàng kéo tay Hồ Điệp, mắt nàng gian xảo nhìn Tiêu Tử miệng cũng không quên nở một nụ cười khiến hắn bất an.
Tiêu Tử bên kia giữ lại tay Hồ Điệp: “Ta cũng có chuyện muốn nói.”
Vân Du dùng sức kéo lại trừng mắt với Tiêu Tử: “Chuyện của ta quan trọng hơn.”
“Ta đến trước muội phải nghe ta nói trước.” Tiêu Tử nhẹ nhàng kéo ngược Hồ Điệp trở về.
“Lão Tiêu to gan. Dám cùng bổn phi tranh giành mỹ nhân.” Nàng hét to, tay cũng không quên kéo lại.
Tiêu Tử cũng kéo nhẹ về phía mình. Nếu kéo mạnh làm tiểu Vương phi bị thương nhất định sẽ bị tra tấn đến chết: “Cho dù là Vương gia ta cũng không nhường.” Nàng dám đem tước vị Vương phi ra trấn áp hắn.
“Bổn phi nói trước.” Vân Du ra sức kéo lại.
Hồ Điệp đứng giữa bị hai người làm cho choáng váng cả mặt mày. Một bên là Vương phi cao quý, một bên là tình lang trong mộng, nàng phải làm sao đây.
Tiêu Tử nghĩ nghĩ không nên đắc tội tiểu Vương phi. Nhường nàng nói trước đến câu quan trọng hắn xen vào liền được. Thế là hắn buông tay ra.
Bên này Vân Du đang ra sức kéo bỗng bên kia buông tay. Hồ Điệp bị Vân Du kéo thế là cùng ngã xuống. Vân Du bị Hồ Điệp đè lên người. Môi Hồ Điệp vô tình cố ý thế nào hạ xuống. Nàng quay sang một bên tránh thế là hôn vào má nàng.
Cả màn đẹp mắt vừa rồi lại vô tình thu vào mắt phượng của Lãnh Thiên Hạo. Sau khi nàng bỏ hắn rời đi khiến hắn không vui. Hắn ngồi lên bàn viết thư gửi về kinh rồi chạy đi tìm nàng. Không ngờ vừa đến đã thấy tiểu nương tử nhà mình cùng nam nhân khác thân mật.
Mặt hắn lúc nàng mảng xanh, mảng tím, mảng đỏ lẫn lộn với nhau. Nộ khí xung thiên hắn quát to: “Các người đang làm gì?” Giọng nói thể hiện được sự phẫn nộ của khổ chủ.
Vân Du bị ngã nên choáng váng, tay chỉ chỉ trước mặt nói: “Ta đang đếm sao a. Ở đây có rất nhiều sao.”
Tiêu Tử vội bước đến đỡ Hồ Điệp đứng lên rồi hướng Lãnh Thiên Hạo hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”
Lãnh Thiên Hạo bước đến đỡ lấy Vân Du rồi nhìn bọn họ quát: “Các ngươi tốt nhất suy nghĩ cho thật kỹ rồi đến gặp bổn vương giải thích rõ ràng.”
Dứt lời hắn kéo Vân Du rời đi. Vân Du lúc này đã tỉnh táo trở lại. Nàng bước không nhanh bằng hắn nên mở miệng gọi: “Ngươi đi chậm thôi.”
Lãnh Thiên Hạo đang sinh khí nên càng đi càng nhanh. Chân nàng ngắn, đi không nhanh được liền ngã xuống mặt cỏ. Do đau nên hai hàng lệ nóng lăn dài trên gò má phúng phính phiếm hồng của nàng. Nàng sinh khí liền mắng hắn:
“Lãnh Thiên Hạo khốn khiếp. Ngươi làm gì đi nhanh như vậy? Ma đuổi ngươi sao? Ngươi muốn đi liền đi một mình, lôi kéo ta theo làm gì?”
Nhìn nàng như vậy hắn không đành lòng liền ngồi xổm xuống đưa tay giúp nàng lau nước mắt: “Nàng có đau chỗ nào không?” Thấy nàng không sao hắn mới thả lỏng người.
Vân Du nắm tay thành nắm đấm liền tục đánh hắn: “Do ngươi ta mới bị ngã đấy. Ta bảo ngươi đi chậm thôi mà không nghe.”
Lãnh Thiên Hạo bế nàng lên. Để nàng ngồi lên tay mình, tay còn lại vòng ra sau lưng đỡ lấy lưng và eo của nàng. Nàng ngồi trên tay hắn sụt sịt mũi trách móc.
“Chẳng phải do nàng cùng nam nhân khác thân mật khiến ta sinh khí sao?” Hắn nhỏ giọng trách nàng. Nộ khí của hắn bây giờ không thể phát trước mặt nàng được.
Vân Du to giọng quát: “Ta lúc nào cùng nam nhân khác thân mật? Ngươi không biết thương hoa tiếc gì cả. Lúc nào cũng chỉ biết mắng người.”
“Ta lúc nào mắng nàng mà không thương hoa tiếc ngọc.” Chân hắn bước về phía quân doanh: “Ta là mắng Hồ Điệp phi lễ nàng. Đã vậy Tiêu tử còn đứng bên nhìn nữa chứ.”
Nàng ngừng khóc nhìn hắn chằm chằm, một hồi sau mới hỏi: “Ngươi không biết Hồ Điệp là nữ nhân sao?”
“Không.” Hắn trả lời xong mới biết mình vừa nghe thấy cái gì đó không hợp lý liền ngừng bước quay sang nhìn nàng: “Nàng nói Hồ Điệp là nữ nhân sao?”
“Ân.” Nàng gật đầu. Không phải chứ, hắn thông minh như vậy mà không phát hiện ra sao?
Lúc trước nàng luôn miệng mắng Lương Sơn Bá ngu si, đần độn. Có mỹ nhân xinh đẹp, nhà giàu, học giỏi bên cạnh mà không phát hiện. Đã vậy người ta còn liên tục ám chỉ với hắn nữa chứ. Để đến cuối cùng người ta lấy người khác, bản thân thì uất hận mà chết.
Xuyên không về đây, phu quân của nàng rõ ràng là Vương gia nắm binh quyền trong tay, ấy vậy mà còn si độn hơn cả Lương Sơn Bá nữa. Nàng còn biết nói gì hơn đây. Lão thiên gia thật biết trêu ghẹo người!
“Nàng làm thế nào phát hiện được?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng nói: “Không lẽ…..nàng xem trộm người ta tắm?”
Nàng cười ra nước mắt rồi đây này. Bản thân hắn đầu đất, đần độn đã đành lại còn cư nhiên đem tội ác của Tiêu Tử chụp cả lên đầu nàng cơ đấy.
“Nếu ta nói ngay lần đầu tiên gặp Hồ Điệp ta đã nhận ra ngươi có tin không?” Nàng đưa hai tay nhỏ xoay mặt hắn đối diện mặt mình.
Lãnh Thiên Hạo nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Làm sao nàng phát hiện được?”
Vân Du chỉ lên cổ hắn nói: “Nam nhân có yết hầu, nữ nhân không có.”
Không tự chủ được, mắt phượng của hắn nhìn xuống cổ nàng. Nàng cười to: “Ta còn nhỏ nhìn không thấy được. Ngươi nhìn Lệ Chi hoặc Hồ Điệp sẽ biết thôi.”
Lãnh Thiên Hạo đỏ mặt nói: “Ta làm sao có thể phi lễ các nàng được.” Lý do dễ dàng như vậy mà hắn cũng không biết. Tiểu nương tử của hắn đúng thật rất thông minh a.
Vân Du không thông liền hỏi lại lần nữa: “Ngươi thật sự không phát hiện ra Hồ Điệp là nữ nhân sao? Ngươi thông minh như vậy không lý nào không biết được.”
Lãnh Thiên Hạo gật mạnh đầu thừa nhận: “Ta thật sự không biết. Nếu ta biết Hồ Điệp là nữ nhân thì đâu ngăn cản nàng gặp nàng ta làm gì.”
“Ngươi sợ ta đố kỵ nhan sắc của Hồ Điệp.” Hai ngón trỏ của nàng liên tục chạm vào nhau: “Lúc đầu ta còn nghĩ nàng là thị thiếp của ngươi đấy.”
“Phủ của ta chỉ có mỗi mình nàng là thê, thông phòng thiếp thất đều không có.”
Hắn bật cười to. Nàng là tiểu oa nhi làm sao có thể đố kỵ người khác được, đánh chết hắn cũng không tin đâu. Hắn không muốn cùng nàng nói nữa. Nếu không miệng hắn sẽ toạt to ra vì bị nàng chọc cười mất.
Nàng thật sự muốn đem đầu của hắn bổ ra xem thử xem có gì bên trong. Chao với đậu hủ hay là đất với gỗ. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy bên cạnh cư nhiên không phát hiện ra.
Khoan! Hắn nói vậy là hắn ăn dấm chua sao? Không thể nào, nàng còn nhỏ thế nào sao có dấm chua cho hắn ăn. Có lẽ do nàng nghĩ nhiều thôi.
Vân Du kể hắn nghe chuyện của Hồ Điệp và Tiêu Tử rồi bảo hắn hồi kinh liền tổ chức hôn lễ cho bọn họ. Đương nhiên nàng không có nói chuyện Hồ Điệp bị Tiêu Tử phi lễ cho hắn nghe.
Lãnh Thiên Hạo hôn lên trán nàng rồi cao hứng đáp ứng. Chân hắn cũng không quên bước nhanh về lều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...