Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn
CHƯƠNG 21: LUYỆN CHỮ SAO LẠI ÁM MUỘI NHƯ VẬY?
Tác giả: Luna Huang
Lãnh Thiên Hạo nói là làm. Vừa dùng điểm tâm xong hắn ra ngoài phân phó công việc xong liền trở về giúp Vân Du luyện chữ. Nàng vì không muốn luyện chữ nên cố tính ngồi ăn không ngừng miệng.
Hắn không nói gì chỉ để im cho nàng ăn. Nửa canh giờ sau, nàng vẫn còn ngồi ăn. Hắn bước ra xem binh sĩ huấn luyện rồi đi vào. Lại một canh giờ trôi qua nàng vẫn còn ăn.
Vân Du ngồi nhai từ từ nghiền thật nhuyễn thức ăn mới nuốt. Nàng cố ý làm vậy để thức ăn trôi xuống bụng có thời gian tiêu hóa. Đáng tiếc cho dù nàng có ăn chậm thế nào thì bụng vẫn căng ra. Bây giờ nàng chỉ có lăn thôi chứ đi không nỗi nữa đâu.
Lãnh Thiên Hạo bước đến hỏi: “Nàng muốn ăn đến bao giờ? Ăn đến trưa luôn sao?”
“Ân.” Nàng gật đầu: “Ta cũng định là như vậy đấy. Không hiểu sao hôm nay ăn mãi không no.”
Lãnh Thiên Hạo nhíu mày rồi phân phó hạ nhân thu dọn bàn ăn. Hắn bế ngang nàng chân hướng đến bàn luyện chữ bước. Nàng nằm trong lòng hắn tuy miệng mắng chữi nhưng không dám động đậy. Vì động đậy thức ăn trong dạ dày sẽ lập tức trào ngược trở ra.
“Lãnh Thiên Hạo, ngươi buông ta ra. Ta còn muốn ăn.”
Lãnh Thiên Hạo đặt nàng lên ghế thái sau nhướng mày hỏi: “Nàng xác định mình còn muốn ăn?” Nhìn thấy nàng đưa tay sờ cái bụng no đến căng tròn hắn không khỏi phì cười rồi ra lệnh: “Luyện chữ.”
“Ta không luyện.” Nàng đứng dậy hắn giữ vai nàng ấn xuống. Mọi sự phản kháng, mắng chửi của nàng đối với hắn chỉ có bốn chữ “Phản đối vô hiệu”.
Vân Du còn nhỏ nên ngồi trên ghế thái sư đầu chỉ vừa qua khỏi bàn một chút. Hắn sớm giúp nàng chuẩn bị một cái nệm lót dưới ghế cho cao. Điểm này cũng suy nghĩ đến luôn rồi xem ra hắn rất quyết tâm ép nàng luyện chữ.
Lãnh Thiên Hạo đứng bên trái giúp nàng mài mực. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai. Mọi hôm hắn viết chữ đều có người giúp hắn mài mực, bây giờ hắn phải đứng đây mài mực cho nàng.
Mài mực xong nàng lại không chịu cầm viết. Hắn lại đi qua phải dúi cây viết vào tay nàng rồi cầm lấy tay nàng viết chữ. Hèn gì Vương Doãn đánh chết cũng không chịu nhận công việc nhẹ lương cao này. Nàng đúng là khó bảo.
Mặt nàng lại quay đi chỗ khác, mắt không nhìn thẳng vào giấy, tay trái thì chống cằm. Hắn lại buộc nàng nhìn vào giấy. Tay trái hắn cầm lấy tay trái của nàng đặt lên giấy.
Vân Du thả lỏng cả người để hắn từ từ giữ. Lãnh Thiên Hạo là người tập võ nên chuyện này không thể làm khó hắn được. Mỗi lần nàng nhìn đi nơi khác hắn lại xoay mặt nàng hướng vào giấy.
Vân Du phải công nhận một điều là Lãnh Thiên Hạo rất kiên nhẫn. Đã hai canh giờ trôi qua thế mà hắn vẫn giữ dáng cúi người, tì cằm lên đầu nàng, cầm lấy tay nàng như vậy. Hơi thở nam tính kia phả lên đỉnh đầu của nàng. Nàng cũng muốn biết hắn chịu được bao lâu.
Không lâu sao, người hắn đầy mồ hôi. Nàng nhếch mép vui sướng trong lòng thầm kêu gào: Sắp được thả rồi.
Không nghĩ đến hắn bế nàng lên rồi ngồi vào ghế thái sư. Một tay giữ tay nàng không cho nàng chạy loạn, tay còn lại điều chỉnh lại độ cao của tấm chăn rồi trải lên đùi của mình. Hắn bế nàng đặt lên tấm chăn lại tiếp tục cầm tay nàng viết chữ.
Mặt hắn áp sát mặt nàng. Hơi thở nam tính của hắn phả vào má, vào tai làm hai nơi đó đỏ bừng. Lâu lâu lòng ngực rắn chắt nóng bỏng của hắn vô tình cố ý chạm vào lưng của nàng nữa.
Nàng là thiếu nữ mười tám cái xuân xanh rồi không phải là tiểu oa nhi mười tuổi đâu. Cả hai kiếp người nàng cũng chưa cùng nam nhân thân mật như vậy đâu. Mỗi lần nàng ôm hắn đều giữ khoảng cách an toàn, chỉ có vòng tay là chạm vào người hắn thôi, còn lại những chỗ khác không có chạm.
Còn bây giờ muốn bao nhiêu ái muội thì có bất nhiêu. Mỗi lần viết xong một hàng dời tay lại đụng vào một lần. Hắn là đang giúp nàng luyện chữ hay là câu dẫn nàng đây?
Vân Du quay mặt đi nơi khác lảng tránh hắn lại buộc nàng nhìn vào giấy. Đại não, tiểu não đồng loạt báo động: không ổn, không ổn. Nàng nên làm thế nào đây.
Nàng quay sang đưa môi hôn đến bên mép môi của hắn. Cảm nhận được hành động của nàng mọi hoạt động của hắn đều đình chỉ. Hắn không lùi lại cũng không buông nàng ra. Cả người hắn cứng đờ như tượng đá.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên trong lòng hô to “Quy hàng, quy hàng” không biết bao nhiêu lần.
Vừa đứng lúc Tiêu Tử, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ bước vào. Họ chỉ định xem Lãnh Thiên Hạo làm sao thu phục tiểu Vương phi mà thôi. Không ngờ đến lại thu trọn một màn xuân sắc kia vào mắt.
Vương Doãn đưa tay che mắt miệng kinh hô: “Ai da, ta cái gì cũng chưa có thấy qua.”
Ngô Trọng Kỳ họ khan, miệng mang ý cười quay lưng lại với đôi phu thê trước mặt.
Tiêu Tử không dám lên tiếng quay mặt đi. Bây giờ vào không đúng lúc đã là phá hoại chuyện tốt của Lãnh Thiên Hạo rồi. Hắn bản tính lại thẳng thắng nếu mở miệng làm Lãnh Thiên Hạo mất hứng liền bị đem ra hành hình thì khổ.
Lãnh Thiên Hạo vội buông nàng ra cả người ngồi dựa vào lưng ghế thái sư, mặt quay đi nơi khác tự trấn an bản thân: Nàng là thê tử của mình.
Vân Du ngồi đó bày ra bộ dạng ngây thơ. Ta đây cái gì cũng không biết.
Bình tâm lại Lãnh Thiên Hạo quay sang đè nén cảm xúc trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Ngô Trọng Kỳ cười cười quay lại: “Chúng ta chỉ muốn xem Vương phi luyện chữ thôi. Thật sự không có chuyện gì gấp.”
Vương Doãn quay sang cười mị hoặc: “Vương phi còn nhỏ, mọi chuyện cứ từ từ Vương gia không cần vội, không cần vội”
Đúng là quân sư. Chỉ một câu nói đã mang đến hai ý nghĩa. Hồ ly, tuyệt đối là hồ ly.
Tiêu Tử nén cười đến đỏ mặt vì hai câu nói kia. Hắn và Lãnh Thiên Hạo thì hiểu, nhìn dáng vẻ ngây thơ trong sáng của tiểu Vương phi hẳn là không hiểu gì đi.
Lãnh Thiên Hạo có chút không vui. Rõ ràng hắn là người bị chiếm tiện nghi tại sao đến miệng bọn họ, hắn thành lang sài, hổ đói vậy?
Lãnh Thiên Hạo đứng đậy bế nàng đặt xuống ghế thái sư rồi ra lệnh: “Tiêu Tử ở lại cùng Vương phi luyện chữ. Hai người các người đi theo bổn vương.”
Thế là đám nam nhân lần lượt ra ngoài nàng và Tiêu Tử nhìn nhau một hồi lâu, nàng mở lời trước.
“Ngươi có hai sự lựa chọn, một đưa bổn phi đi gặp Hồ Điệp, hai đưa Hồ Điệp đến gặp bổn phi.”
Ánh mắt của Tiêu Tử long lanh như muốn nói: Vương phi hạ thủ lưu tình.
“Thật sự không có sự lựa chọn thứ ba sao?” Hắn gãi đầu ngây thơ hỏi nàng.
“Ngươi nói thử xem.” Chân nàng lúc này đã được thượng lên bàn, lưng thoải mái tựa vào ghế thái sư, tay cầm bút quay quay.
Tiêu Tử lúng túng suy nghĩ không biết nên xử lý như thế nào. Hắn không phải Vương Doãn không thể nghĩ ra được cách gì để hài lòng tiểu Vương phi lại không là phật lòng Lãnh Thiên Hạo.
“Ngươi không làm theo nhất định ta sẽ đem ngươi đi lăng trì tùng xẻo.”
Hắn chớp mắt ngây thở hỏi nàng: “Vương phi, thế nào là lăng trì tùng xẻo?” Lăng trì thì hắn biết, tùng xẻo lần đầu mới nghe qua. Hai từ đó ghép lại đến cùng mang ý nghĩa gì.
Nàng xua xua tay nói: “Ngươi không cần biết. Giờ trả lời ta, ngươi có giúp hay là không?”
Tiểu Vương phi thật biết cách làm khó hắn. Hắn làm theo lời nàng sẽ bị Lãnh Thiên Hạo phạt, không làm theo nàng nghĩ cách hành hạ hắn cũng chẳng khác nào bị phạt.
Vân Du thấy dáng vẻ của hắn cũng tội nghiệp. Thôi nàng không làm khó hắn nữa.
Nàng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành mời viết viết một bài thơ. Đợi mãi cũng không thấy Lãnh Thiên Hạo quay lại liền gục mặt xuống ngủ thiếp đi.
Lãnh Thiên Hạo bước vào thấy dáng vẻ mắc lỗi của Tiêu Tử muốn cười lại không dám cười. Hắn biết trước Tiêu Tử không thể ép buộc nàng luyện chữ được. Hắn để Tiêu Tử ở lại vì tránh nàng chạy loạn thôi.
Nếu hắn không phải phu quân của nàng thì liệu có bắt được nàng viết được bao nhiêu đó chữ không. Nói thế thôi toàn là hắn viết cả đấy, chỉ là cầm lấy tay nàng cùng viết thôi.
Nhìn thấy nàng đang nằm ngủ trên bàn như vậy rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn được khép lại, đôi môi đỏ nhỏ bé bị tay che khuất một phần. Hắn bất giác đưa tay lên khóe môi bị nàng vô tình hôn lúc nãy. Lòng hắn đột nhiên xuất hiện một đợt sóng nhỏ lăn lăn.
Hắn mỉm cười gõ nhẹ tay xuống bàn gọi nàng dậy. Nàng mơ màng ngóc đầu dạy nhìn xung quanh. Khuôn mặt nàng bị dính vài vết mực chưa khô như con mèo nhỏ khiến tim hắn tan chảy. Tiểu nương tử của hắn hung hăng, phá phách cũng có điểm đáng yêu này.
Đôi tay nhỏ để lên mắt dụi dụi, bên tai vang lên âm thanh khan khàn của Lãnh Thiên Hạo:
“Nàng rửa mặt rồi dùng bữa.” Nghe được thả nàng vội đứng dậy chạy đi rửa mặt.
Lãnh Thiên Hạo lắc đầu mỉm cười. Hắn đưa tay lấy tờ giờ nàng vừa tự viết ra xem. Bên trong có một bài thơ chuyên dành cho dân lười biếng:
Xuân thiên bất thị đọc thư thiên.
Hạ thiên liên diệp canh hảo miên.
Đẳng đắc thu lai đông hữu đáo.
Bất như thu thập thư bao qua tân niên.
Dịch thơ:
Mùa xuân không phải mùa đọc sách.
Mùa hè nằm lá sen càng ngon giấc.
Đợi được thu tới đông lại đến.
Chi bằng thu dọn cặp táp đón năm mới.
******Bài này của tiếng quảng. Bà nội và mami dạy tác giả******
Lãnh Thiên Hạo cười khổ. Có lẽ hắn không nên buộc nàng luyện chữ, đọc sách nữa. Từ đó về sau, nàng được tự do tìm Hồ mỹ nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...