Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn
CHƯƠNG 101: CHÂN TƯỚNG HÉ LỘ
Tác giả: Luna Huang
Cứ liền tục như vậy mấy đêm, Lãnh Thiên Hạo ngủ không đủ giấc. Lại còn lúc trước cứ bước ra bước vào hầm băng rồi hạ triều lại dang nắng ra ngoài xe ngựa nên sáng nay thức dậy hắn cảm thấy đầu hơi nhức, thân thể cũng có chút khó chịu.
Thượng triều xong vốn định đi gặp thái y thì bị Lãnh Thiên Minh giữ lại bàn về thọ yến của thái hậu. Chưa nói được bao lâu hắn liền bất tỉnh nhân sự.
Đến khi tỉnh lại đã thấy mình ở Từ Ninh cung. Hắn nâng người ra khỏi giường ôm lấy cái đầu nặng nề trống rỗi đang xoay như chong chóng kia rồi vận y phục hồi phủ.
Thật không may cho hắn thái hậu đến thăm thấy vậy liền trách móc: “Ngươi vừa tỉnh lại đã muốn ly khai sao? Mau mau nằm xuống tiếp tục dưỡng bệnh.”
Hắn bất đắc dĩ lại nằm xuống. Thái hậu ngồi bên giường mang thuốc cho hắn: “Ngươi cũng thật là, đã lớn như thế này còn không biết giữ gìn sức khỏe để ai gia lo lắng cho ngươi như vậy. Ngươi có biết ngươi hôn mê ba ngày đã làm ai gia lo lắng đến nhường nào không?”
Hóa ra hắn đã hôn mê ba ngày rồi. Dạo này hắn cứ luôn có cảm giác Vân Du muốn rời khỏi mình, có phải hay không nàng đã rời đi? Tâm hắn lại chua xót một trận, lo lắng một trận. Trời nóng thế này có lẽ nàng không chịu ra khỏi hầm băng đâu. Hắn ở đây cũng không gặp được Tiêu Tử, Vương Doãn làm sao biết được tình hình của nàng đây.
Mắng hắn xong thái hậu mệt mỏi cũng rời đi để hắn nghỉ ngơi thì Lãnh Thiên Hề lại đến: “Lục đệ cảm thấy thế nào rồi?” Do Lãnh Thiên Hạo bị bệnh nên thái hậu không cho phép thái giám hô to gọi nhỏ ở đây. Thế là ai đến cũng không được thông báo bên trong Lãnh Thiên Hạo đều không biết gì.
Hắn cố gắng ngồi dậy: “Tứ ca, đệ không sao?”
Lãnh Thiên Hề nhìn hắn rồi lắc đầu có chút khẩn trương hỏi: “Đệ cùng Du Du không có chuyện gì chứ?” Hôm kia chẳng phải là còn rất tốt sao?
Lãnh Thiên Hạo chớp mắt hai lần không hiểu liền hỏi lại: “Vì sao tứ ca lại hỏi như vậy?”
“Lúc đệ hôn mê ta có nghe đệ bảo nàng đừng rời đi. Cũng may lúc đó thái hậu không có ở đây, nếu không thì thật sự to chuyện.” Lãnh Thiên Hề thở dài mở chiết phiến ra phe phẩy.
Phượng quang tối đi, Lãnh Thiên Hạo mím chặt môi không nói lời nào. Quan hệ của nàng và hắn thật sự không thể cứu vãn sao? Chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao nàng lại lạnh nhạt xa lánh mình như vậy?
Lãnh Thiên Hề thấy sắc mặt Lãnh Thiên Hạo không tốt liền nhẹ giọng hỏi: “Lục để có biết chuyện chiếu phế phi không?” Có lẽ Vân Du đã nói với Lãnh Thiên Hạo rồi nên mới lo lắng sinh bệnh?
Lãnh Thiên Hạo ngơ ngác hỏi: “Tứ ca và tứ tẩu không phải là. . .” Hắn cũng không dám nói tiếp. Sao hắn có thể mở miệng nguyền rủa hôn nhân của người khác như vậy chứ. Có lẽ bệnh đến não hỏng rồi.
Hóa ra lục đệ vẫn chưa biết gì. Lãnh Thiên Hề có chút ngẩng người. Hắn có nên nói cho Lãnh Thiên Hạo nghe để đề phòng không?
Lãnh Thiên Hàn vô tình bước vào nghe được liền nhíu mày: “Du Du muốn lấy chiếu phế phi sao?” Hắn đương nhiên biết Vân Du muốn rời đi rồi. Lúc trước còn ở hoa viên của hắn nháo một trận đòi hưu thư cơ mà.
Lãnh Thiên Hề lấy dũng khí nói: “Hôm ở hoa viên Khởi Hưng thành, Du Du có nói với ta về chuyện này. Muội ấy bảo nàng cùng đệ thành thân do bị ép buộc nên…” Vế sau hắn cũng chả dám nói tiếp.
Nhìn sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo giờ đây hắn cực hận bản thân vì sao lại nói ra như thế. Đã vậy còn nói lúc Lãnh Thiên Hạo đang bệnh thế này nữa.
“Du Du thật quá đáng.” Lãnh Thiên Hàn sinh khí mạnh vỗ ngọc phiến vào tay: “Sao muội ấy lại có thể có suy nghĩ đó chứ?”
Lãnh Thiên Hạo buồn bã không nói một lời đơi mắt ảm đạm dần dần tối đi. Hắn nhớ lại lúc cùng nàng vui vẻ ở biên cương Bắc Bình. Từng việc từng việc hiện rõ trong đầu hắn. Nhớ lúc nàng cười, nàng chỉnh hắn, lúc nàng mắng hắn, nhớ cả nụ hôn ở Khởi Hưng thành nữa. Chẳng lẽ những thứ đó đều là giả sao?
Không, lúc hồi kinh thì không biết nhưng lúc ở biên cương thì hắn cảm nhận rất rõ tâm ý của nàng. Hắn tuyệt đối không thể lầm. Nàng nhất định không phải không có tình cảm với hắn như đã nói.
“Đệ không biết.”
Hắn bất lực mang suy nghĩ trong lòng mình kể ra: “Lúc hồi kinh nàng với đệ còn rất vui vẻ. Mấy ngày đệ ở trong cung cũng được báo nàng không xảy ra chuyện gì, nhưng khi đệ tìm được nàng đi lạc hôm cung yến thì thái độ của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Nàng đối xử với đệ như người xa lạ, cứ luôn tránh mặt đệ. Lúc đó đệ chỉ nghĩ nàng nghe lời mẫu hậu nên mới như vậy. Sau này đệ cũng đã cùng mẫu hậu nói rõ nhưng nàng vẫn xem như không thấy đệ. Đệ chẳng biết phải làm sao.”
Hắn biết rõ nàng cùng hắn xa cách là lúc đó. Nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu thừa nhận vì hắn không nghĩ ra lý do gì để nàng giận hắn. Hắn chỉ luôn nói với bản thân nàng muốn lấy hưu thư vì giận hắn không đưa nàng đi cùng. Cho dù hắn có làm gì đi nữa nàng cũng chẳng mở lòng chấp nhận.
Lãnh Thiên Hề nhìn Lãnh Thiên Hạo không biết nên nói thế nào. Vì khoảng thời gian đó hắn ở Tử Hoằng cung cũng chẳng biết gì. Cũng không biết hôm gặp Vân Du có phải cung yến không.
Lãnh Thiên Hàn im lặng lắng nghe. Hắn nhíu mày lục trong trí nhớ, những tình tiết này rất quen. Bỗng hắn vỗ mạnh ngọc phiến: “Ta biết rồi.”
Lãnh Thiên Hạo cùng Lãnh Thiên Hề sáng mắt đồng loạt quay mạnh đầu, vểnh tai nhìn Lãnh Thiên Hàn như chờ hắn ban phát phúc lành.
Lãnh Thiên Hàn bỗng cảm thấy bản thân rất tội lỗi, hắn chậm rãi kể lại: “Hôm cung yến ta một mình không có gì làm liền ra ngoài hoa viên dạo. Lúc đó……lúc đó có thấy đệ cùng Dung phi…” Hắn bỏ lửng câu đó rồi nhảy sang câu khác: “Không ngờ thấy có người bên phía hồ. Ta nghĩ là tiểu thư nhà nào thấy được liền nhanh chóng chạy đến đe dọa vài câu không ngờ không thấy đâu nữa. Lát sau thấy đệ bế Du Du đến mới biết đó là muội ấy.”
Đôi môi trắng bệch của Lãnh Thiên Hạo khẽ kéo lên tạo thành hình trăng khuyết: “Hiểu lầm, nàng là hiểu lầm đệ” Hóa ra nàng nhìn thấy sao. Tại sao nàng lại không nói với hắn? Hắn nghĩ đến nát óc cũng không phát hiện rằng mình chính là tên đầu sỏ làm nàng thay đổi. Hắn làm sao không vui cho được, nếu biết được nàng giận mình vì chuyện gì thì dễ giải quyết rồi.
Lãnh Thiên Hề kinh hỉ khẽ hô: “Đệ cùng phi tử của hoàng thượng……” Thì ra còn nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy mà hắn không biết: “Sau lưng Du Du và hoàng thượng mà đệ lại…làm những chuyện như vậy sao?”
Lãnh Thiên Hạo mang chuyện của mình và Dung phi kể ra. Hắn còn thề thốt: “Đệ cam đoan từ sau khi quyết định đến biên cương đệ cùng Dung phi không có gì cả.”
Lãnh Thiên Hàn vỗ vai hắn: “Ta tin đệ. Hôm ở ngự hoa viên ta có nghe đệ cùng hoàng thượng trò chuyện.” Sợ bị hiểu nhầm hắn liền bồi thêm câu: “Không phải ta nghe lén đâu, là do đệ và hoàng thượng nói to quá đấy thôi.”
“Đa tạ ngũ ca.” Lãnh Thiên Hạo xúc động nói. Nếu không có ngũ ca thấy được e là cả đời này hắn cũng không bao giờ biết được sự thật. Vì sao nàng không cùng hắn nói?
Lãnh Thiên Hàn thở dài xong một hơi lại nói: “Chuyện này đã lâu ta cũng sớm quên mất. Lúc đó ta nghĩ đệ cùng muội ấy đã nói rõ nên muội ấy mới ngoan ngoãn để đệ bế trên tay như vậy.”
Lãnh Thiên Hạo lắc đầu cười khổ: “Nàng sợ ngã nên mới giữ chặt đệ. Lúc đó nàng nhất quyết đòi Ngô Trọng Kỳ cõng.” Hắn còn nhớ nàng cấm hắn gọi tên mình nữa.
“Thật ra còn một chuyện nữa ta nghĩ cũng nên nói đệ biết.” Lãnh Thiên Hàn thở dài tiếp tục câu chuyện: “Muội ấy không phải vì đệ không đưa muội ấy đi cùng mới giận dỗi theo ta đến Hàng Châu đâu. Thật ra hôm lục vương phủ tổ chức hôn lễ muội ấy biết ta trở về Hàng Châu đã một mực đòi theo. Ta nghĩ đệ sẽ không đáp ứng cho muội ấy rời đi nên đồng ý. Không ngờ đệ lại phải đến đông nam, ta bất đắc dĩ mang theo muội ấy cùng đến Hàng Châu.”
Hóa ra đây chính là lý do Vân Du nhất quyết muốn theo hắn đến Hàng Châu, nhất quyết muốn hòa ly mà không có lý do rõ ràng. Nguyên lai trong lòng nàng giấu vết thương sâu như vậy. Hắn cùng Thái Thanh Thúy ở cùng nàng ba năm mà đến giờ mới phát hiện được a.
Ngưng một chút hắn lại than khổ: “Đệ biết không, muội ấy còn uy hiếp ta nữa. Muội ấy bảo nếu ta dám đem muội ấy trở về lục vương phủ muội ấy sẽ nói với đệ là ta dụ dỗ muội ấy. Ta biết nếu mang muội ấy trở về sẽ không ai giữ được đâu, sợ là còn kinh động đến trong cung nữa. Lúc đó ta còn nghĩ hai năm ở biên cương đệ dạy muội ấy binh pháp nữa cơ.”
Nói gì thì nói, nhờ Vân Du đến Hàng Châu hắn mới có thể cùng Thái Thanh Thúy kết bái phu thê nên duyên tần tấn. Giờ lại có Lãnh Tử Hàm nữa. Nếu thời gian có quay trở lại hắn vẫn muốn Vân Du cùng hắn đến Hàng Châu. Dù biết như vậy sẽ ủy khuất lục đệ của mình, nhưng không ủy khuất cũng đã ủy khuất rồi còn gì. Lục đệ a, ngươi tự bảo trọng đi!
Lãnh Thiên Hề bật cười. Hóa ra chỉ có mỗi mình hắn không biết Vân Du lưu manh như vậy. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng nàng dễ bảo cơ đấy. Đến lúc thấy nàng chọc phá Tiêu Tử hắn cũng chỉ nghĩ nàng là tiểu oa nhi. Không ngờ nàng còn có gan uy hiếp Lãnh Thiên Hàn nữa. Không trách được Phó Đức Chính sợ hãi nàng như vậy.
Lãnh Thiên Hạo liền mang chuyện nàng ở quân doanh phá phách một lượt kể ra rồi thanh minh: “Đệ dám thề là đệ không thể dạy bảo được nàng. Nàng vừa đến quân doanh đã ra oai phủ đầu ngày hôm sau cả quân doanh đều lãnh đại bản không ai lọt sổ kể cả đệ. Nếu các huynh thấy được nàng thản nhiên khiêu khích thích khách lại còn tự ý đi lấy tổ ong thì sẽ không tin nàng lúc đó chỉ mới mười tuổi đâu.”
Lãnh Thiên Hàn gật đầu đồng ý: “Muội ấy ở cùng ta ba năm, ta đương nhiên hiểu được cảm giác của đệ khi đó. Thậm chí mới tú nương đến dạy cũng không có ít gì.” Tài sản của hắn, mặt mũi của hắn sớm bị nàng làm mất hết rồi.
Nhắc đến tú nương Lãnh Thiên Hạo lại cảm thấy áy náy trong lòng liền hướng Lãnh Thiên Hàn nhận lỗi: “Ngũ ca, chuyện trù phòng…”
Lãnh Thiên Hạo còn chưa nói xong đã bị Lãnh Thiên Hàn cắt ngang: “Đệ cũng biết sao?” Lãnh Thiên Hạo thật hiểu tiểu thê tử của mình.
Lãnh Thiên Hề không hiểu gì liền hỏi, Lãnh Thiên Hàn đành mang sự tình kể ra hết một lượt rồi thở dài, lúc kể chuyện tâm cũng là tiếc nuối không ngừng. Nếu biết trước Vân Du to gan như vậy hắn đã không bức ép nàng rồi. Lãnh Thiên Hề bật cười ha hả, cũng may Tử Hoằng cung của hắn vẫn nguyên vẹn không có tổn thất gì.
Lãnh Thiên Hạo sớm đoán trước được nên cực kỳ bình thản thay tiểu nương tử nhận lỗi. Hắn chậm rãi đứng dậy: “Đệ lập tức hồi phủ giải thích cùng nàng.” Hy vọng nàng vẫn còn ở trong phủ. Là hắn có lỗi với nàng thế mà hắn lại luôn cho rằng nàng không hiểu lòng hắn. Là hắn để nàng thất vọng rồi.
Lãnh Thiên Hàn vội giữ vai hắn ấn xuống giường: “Đệ không cần đi nữa. Lúc nãy ta ở chỗ thái hậu đến có nghe người cho Thẩm công công triệu muội ấy vào cung rồi. Theo lý chắc cũng sắp đến rồi.” Bọn họ trò chuyện cũng đã lâu như vậy rồi cơ mà.
Lãnh Thiên Hạo tâm cũng thả lỏng hơn, nhưng hơi thở nhẹ nhõm còn chưa thở được một nửa thì Lãnh Thiên Hề lại kinh hô: “Không tốt! Có khi nào muội ấy vào cung không đến gặp lục đệ mà gặp hoàng thượng không?”
Lãnh Thiên Hạo trợn to mắt ra, vừa mới thả lỏng hiện tâm hắn lại nặng nề thắt lại rồi. Vạn lần đừng để nàng có suy nghĩ đó: “Có lẽ nàng không chịu rời khỏi hầm băng đâu.” Câu này hắn đang tự an ủi mình…
Lãnh Thiên Hàn lại cho rằng: “Lục đệ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
Lãnh Thiên Hề liền nói: “Để ta đến đại môn đón muội ấy.” Nói xong hắn liền rời đi.
Lãnh Thiên Hàn đi qua đi lại không yên tâm liền vỗ ngọc phiến vào tay nói: “Đệ ở đây, ta ra ngoài giúp tứ ca. Một mình tứ ca sẽ không đối phó được với Du Du đâu.” Hắn cũng bước nhanh ra đại môn.
Lãnh Thiên Hạo ở bên trong suy nghĩ liền thấy không ổn. Nàng lợi hại như vậy cơ mà. Hai vị hoàng huynh của hắn sao có thể là đối thủ của nàng được. Nếu nàng đòi đi hai người đó cũng sẽ không dám giữ tay nàng kéo lại. Vẫn là hắn tự đến đón nàng tốt.
Lúc trước ở Lạc Bảo thành hắn để nàng một mình nàng liền khóc đến sưng cả mắt, bốn năm trước do hắn không đón nàng mới xảy ra chuyện như vậy. Hôm nay nếu hắn không đón nàng e rằng không chỉ là ba năm mà cả đời này hắn cũng đừng mong gặp lại nàng nữa.
Không phải hắn không tin tưởng năng lực của Lãnh Thiên Minh nhưng trong lòng Lãnh Thiên Minh nàng là tiểu đệ muội phi thường thiên chân, thuần khiết. Lỡ nàng dùng một ít tiểu xảo Lãnh Thiên Minh đáp ứng hắn liền mất nàng trong nháy mắt.
Hiện nàng vẫn còn đang hiểu lầm làm sao hắn an tâm cho được. Hắn không muốn lịch sử lặp lại nữa. Thế là hắn chậm rãi mặc y phục rồi bảo hai thái giám bên ngoài đỡ ra đại môn đón nàng. Lần này hắn nhất định giải thích với nàng thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...