Hoàng thượng, cũng là biểu ca của nàng!
“San San, bất kể xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải sống thật vui vẻ, biết không?”
Hiên Vương, cũng là người tốt tính, hắn nhất định sẽ đối xử tử tế với San San.
“Hoàng thượng, nếu như người có chuyện, San San cũng tuyệt đối không sống một mình!”
Nữ tử kiên định nắm tay Hoàng thượng, chân thành tha thiết nhìn hắn.
“Nhưng bởi vì ta, ngay cả hài tử nàng cũng. . . . . .”
“Đối với thiếp, chỉ cần có người, có tình yêu của người cũng đã đủ rồi. . . . . .”
Có lẽ, tình yêu của nàng rất ngu ngốc, trước khi vào cung, nàng cũng biết bệnh của Hoàng thượng không tiện nói ra, nhưng nàng vẫn cứ yêu hắn ——
Mặc dù, biết rất rõ ràng, hắn là vua của một nước, không thể nào chỉ thuộc về một mình mình!
“Thật ra có lúc ta cũng rất hâm mộ Hiên, ít nhất, đệ ấy không cần đối phó nhiều nữ nhân như vậy. . . . . . . . .”
Hai người ôm nhau thật chặt, thời gian của hắn, có thể không còn nhiều, thật sự muốn để xuống mọi chuyện, vì bản thân mà sống thêm mấy ngày.
Nhưng, Hoàng thái hậu sẽ đồng ý sao?
Hoàng thượng nhíu mày, nhớ tới thân ảnh nho nhỏ đó, hắn mới năm tuổi, còn chưa đủ tuổi để đảm đương trách nhiệm nặng nề này.
Kinh thành quen thuộc, nàng nghênh ngang bước đi, người nơi này, cũng không có mấy ai biết nàng.
Mà nàng, căn bản không thể ở chỗ này thêm mấy ngày nữa, nàng phải trở về, đi trước một bước, xin hoàng huynh mang bảo bối kia tới.
Khánh Vương nói không sai, nếu như Lộ Nhi đến xin hoàng huynh, nói không chừng hoàng huynh cũng sẽ đáp ứng, mặc dù mấy năm này, hoàng huynh vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt họ, nhưng. . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...