“Hắc Phong, thế nào? Có tiến triển sao?”
Đây là một mật thất, một mật thất rất lớn, vừa vào cửa có thể ngửi thấy được mùi thuốc nồng nặc, Từ thái y không vui nhăn mày.
“Từ thái y, tổng cộng chúng ta tìm đến sáu viên Phá băng đan, mấy người bọn hắn ở bên trong, có hai người có tình trạng giống như Hiên Vương, một người có triệu chứng tương tự Hoàng thượng.”
Hắc Phong dẫn Từ thái y qua một gian phòng, thấp giọng nói:
“Tình trạng của hắn có chuyển biến tốt. . . . . .”
Chỉ vào một người trong số đó, Hắc Phong vỗ vỗ tay, có người tới mở cửa, hai người trước sau đi vào, Hắc Phong nâng cằm của người đó lên, cười nói:
“Ông xem ánh mắt của hắn. . . . . .”
Tay hơi dùng sức một chút, người nọ liền tỉnh lại, hắn trợn to mắt, nổi giận nhìn Hắc Phong, ánh mắt kia, chẳng qua là hơi phát ra ánh xanh.
“Hắn tức giận?”
“Đúng, rất tức giận, nhưng màu mắt của hắn chỉ như vậy. Đây là đơn thuốc, nhưng theo chúng ta đoán, còn có hai vị thuốc, có tám phần hi vọng, có thể hoàn toàn giải độc trong người Vương gia.”
Tám phần, không phải là rất cao, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng đã rất tốt.
Từ thái y cầm đơn thuốc lên, cẩn thận đánh giá, chợt lắc đầu một cái, dùng sức xoa mắt, không thể tin hỏi:
“Này. . . . . .”
Không thể nào, làm sao lại là hai vị thuốc này chứ? Hai loại này, Đại Nguyệt bọn họ không hề có dù chỉ một chút.
“Từ thái y, chúng ta đã nghiên cứu dược tính của hai loại này. Một là sâm Tử Ngọc Long Vương, chúng ta đã từng dùng sâm Long Vương bình thường thay thế, có thể chữa nhưng không phải là rất tốt. Về phần Long Châu vạn năm kia, càng thêm ôn nhuận trời sinh. . . . . .”
Hắc Phong nói cũng có đạo lý, nhưng. . . . . .
Nhưng vấn đề quan trọng là, hai thứ này khó tìm a.
Mà vừa mới nhìn triệu chứng người nọ, đã nhẹ hơn nhiều, cộng thêm hai loại này, ông tin tưởng sẽ tốt hơn rất nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...