“Ha ha, Hiên, ta mệt lắm. . . . . .”
Ô ô, người ta cũng không phải là cố ý, người ta thật sự mệt mà.
“Lên đây đi. . . . . .”
Bàn tay chụp tới, cả người Lộ Nhi ngã lên giường, Lộ Nhi nhắm mắt lại, nhưng không la lên!
“Không sợ sao?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, Hiên Vương thở dài nói:
“Tại sao?”
“Ta hiểu chàng mà, sẽ không ném ta xuống. . . . . .”
Chắc chắn nàng sẽ không ngã, nhưng nàng lại nằm trên người hắn, cách một lớp y phục mỏng, hai người dính chặt vào nhau. Bọn họ như vậy, rất ám muội!
Lộ Nhi vùng vẫy vài cái, Hiên Vương lại càng ôm chặt lấy nàng:
“Đứa ngốc. . . . . . Nàng, đứa ngốc này. . . . . .”
Quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lộ Nhi, hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Nụ hôn rơi xuống, rất nhẹ, cũng rất mềm, giống như chuồn chuồn lướt nước, hơi dừng lại một chút, liền tiếp tục xuống phía dưới, đến mũi, đến miệng. . . . . .
Bởi vì mất máu quá nhiều, môi Lộ Nhi tái nhợt thiếu sức sống, môi của hắn cũng lành lạnh, đôi môi rơi xuống, trằn trọc triền miên. . . . . .
“A. . . . . .”
Bưng thuốc vừa sắc xong, bởi vì Từ thái y đã dặn phải uống khi còn nóng, lo lắng Lộ Nhi sẽ ngủ thiếp đi, cho nên Tiểu Tuệ vội vàng chạy vào, không nghĩ tới vừa vào cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Lộ Nhi cuống quít ngẩng đầu, mới phát hiện mình nằm trên người Hiên Vương, tư thế này, làm sao lại . . . . . .
Khiến cho người ta hiểu lầm chứ?
Hốt hoảng lăn lộn một vòng, thân thể Lộ Nhi cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
“Ha ha. . . . . .”
Tâm tình Hiên Vương thật tốt, gương mặt cũng không có chút lúng túng nào, khiến cho Lộ Nhi cũng không nhịn được liếc hắn một cái.
“Khụ, Tiểu Tuệ, thuốc này là của ai?”
Ngưng cười, Hiên Vương khó khăn ho khan mấy tiếng, nén cười hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...