"23 giờ 44 phút"
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATPAD @TieuNgukhaai, MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.
...
Giang Nhất Minh buổi chiều đến phòng tập huấn luyện - phòng tập đã được đổi thành phòng khác, có lẽ là đáp ứng yêu cầu của nhóm.
Y vừa bước vào, liền nhận được đồng loạt ánh mắt của đám thanh niên.
Giang Nhất Minh nhướng mày, khoé miệng nhếch một cái, nở một nụ cười thiếu đòn điển hình của Giang Nhất Minh, hàm ý bên trong đại khái là: Chế giễu, biết rõ còn hỏi, tự mãn nhưng không có chút nào cảm xúc vui sướng.
"Làm lễ hoang nghênh thôi mà long trọng đến như vậy sao? Tôi chịu không nổi a, làm phiền các cậu thu dọn một chút đi." Giang Nhất Minh tùy ý thản nhiên giơ tay lên.
Nhâm Trọng Viễn không biết phải làm sao, tự nhiên nghĩ tới trên tv thường chiếu hành động kêu "bình thân" của mấy vị hoàng đế.
Giang Nhất Minh quay người, chỉ thấy những người khác dáng vẻ vẫn đứng yên như cũ, một chút cũng không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Không luyện tập sao? Hay là nói, mấy người các cậu muốn nửa đêm mười hai giờ mới luyện nhảy? Nghe theo ý kiến của mọi người, tôi không có ý kiến."
Nhâm Trọng Viễn thấy Giang Nhất Minh một bộ tránh nặng tìm nhẹ, bộ dáng né tránh đề tài, lông mày nhăn lại, "Người trong căn hộ của Đoàn Phí chính là cậu đi.
Tôi không ngờ cậu lại làm chuyện quá đáng như vậy."
Nụ cười trên mặt Giang Nhất Minh nhạt đi một chút sau khi nghe Nhâm Trọng Viễn chất vấn.
Y hơi ngẩng đầu lên, giống như dã thú bị khiêu khích, hai mắt híp lại, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Không ngờ cậu là loại đàn ông chỉ nhìn một tấm ảnh mà đã tự dựng lên cả một câu chuyện như vậy."
Sắc mặt Nhâm Trọng Viễn bỗng dưng đỏ lên, gân xanh quanh thái dương phập phồng, cậu ta nắm chặt tay lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng đấm người.
——Không ai có thể chống lại hoả lực trào phúng của Giang Nhất Minh.
Thấy vậy, Lục Khan vội vàng đứng ra giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, "Ôi chao, ngày mai là sân khấu bán kết, chúng ta đừng lãng phí thời gian cho những tin tức tầm phào như thế này! Ray, bản nhạc nằm trong thư mục nào? Giúp tôi tìm một chút được không? "
Nhâm Trọng Viễn bị Lục Khan kéo mạnh, mím môi một cái đi tới máy vi tính, cuối cùng vẫn nhượng bộ đi xuống bậc thang.
Giang Nhất Minh khịt mũi một cái, tỏ vẻ xem thường đối với loại chủ động khiêu khích một nữa đã im hơi lặng tiếng biến mất như này.
Nhâm Trọng Viễn bị một tiếng này của Giang Nhất Minh làm cho kích động đến mức sắp bùng nổ một lần nữa.
Lục Khan đau đầu kéo đối phương lại, cùng một số đồng đội khác nhanh chóng phối hợp, cuối cùng cũng khiến Nhâm Trọng Viễn bình tĩnh lại.
“Cậu chừng nào thì mới có thể thay đổi tính khí xấu thích chọc tức người khác của mình đây hả!” Nhâm Trọng Viễn lớn tiếng quát lên.
(Tính lóng như kem à:)))
"Kiếp sau." Giang Nhất Minh đáp lại một câu đơn giản ngắn gọn.
Lục Khan cùng các đồng đội khác theo bản năng mà ôm lấy eo Nhâm Trọng Viễn: "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cậu cũng không phải không biết cậu ta vẫn luôn là cái tính khí như vậy!"
"Đúng đúng, cậu cứ coi như không nghe thấy gì là được rồi!"
"Tương lai cậu ta cũng bị ăn giáo huấn một trận thôi!"
Giang Nhất Minh nhướng mày ho khan một tiếng, "Bị giáo huấn một trận? Các người biết tôi không có bị điếc a?"
"...."
May mắn, giáo viên đến kiểm tra kết quả luyện tập vũ đạo của họ đã đến kịp thời, cuối cùng cũng làm trận xung đột võ mồm này ngừng lại.
Chuẩn bị vũ đạo, diễn tập đi bộ, tập thử múa hát tại chỗ.
Một bộ hoàn thành các thủ tục cũng đã dằn vặt cả đám đến hơn tám giờ tối mới kết thúc, nhóm thanh niên trẻ tuổi lần này không ở lại kéo dài thời gian, mà dứt khoát xách lên đồ đạc của mình liền rời đi.
(Khúc này cấn quá xin lỗi mọi người)
Giống như có một con quái vật ăn thịt người nào đó bên trong đài truyền hình đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Người biên đạo ở hậu trường thấy vậy liền cùng trợ lý của mình nói cười trêu chọc.
Giang Nhất Minh luôn là người không hòa nhập với nhóm, thế nên y bị tụt lại phía sau mọi người, chậm chạp không biết mình đang làm gì.
Nghe thấy lời trêu chọc của biên đạo, y cong cong khoé môi: Chân tướng của sự thật luôn ở nơi chỗ ngoặt va vào nhau.
Ngay khi y chuẩn bị rời đi, sau đó đến phòng tập cũ ở tầng tám ngày hôm qua, thì đột nhiên biên đạo lên tiếng gọi y lại.
"Giang thiếu." Biên đạo Tiết Kha lên tiếng-- Tiết mục này đều do trưởng bối của Giang Nhất Minh bỏ vốn làm ra, hắn đương nhiên biết đến thân phận của đối phương-- Hắn nói, "Tin tức của *ngài cùng với Đoàn Phí lão sư bị truyền trên Internet kia, ngài đại nhân không cần để trong lòng, trí nhớ của khán giả luôn ngắn ngủi không cần qua một tuần là quên mất tiêu rồi."
*ở đây ông biên đạo gọi Minh Minh là 您 nha
"Ngày mai là vào vòng bán kết rồi, cố gắng phát huy cho tốt!" Tiết Kha nắm chặt nắm đấm, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Giang Nhất Minh.
Hắn còn đang cầu nguyện ngày mai Giang Nhất Minh có thể ở hiện trượng phát sóng trực tiếp nói mấy lời kinh người gì đó một chút đây này.
Sau khi Giang Nhất Minh chọc giận người cố vấn của mình lần trước, lần chiếu đó phải nói là đỉnh cao của lượt phát lại theo thời gian thực, bao gồm cả đoạn video ngắn một phút do người khác chỉnh sửa sau đó, cũng nhận được hơn 2 triệu click lượt xem.
Tiết Kha hắn làm nhiều chương trình như vậy, làm biết bao nhiêu là chương trình *chết tiệt, đây là lần đầu tiên hắn thành công làm được thật!
*扑街: pū jiē: chết tiệt.
Giang Nhất Minh khóe miệng giật giật, nghe Tiết Kha nói, cứ như thật sự tin lời lời giải thích y đem lão Đoàn Phí kia đánh thành bộ dáng như vậy, không lẽ bình thường nhìn y giống một người biết đánh nhau lắm à?
Y cũng lười giải thích với một người không đáng kể, thản nhiên gật đầu, vòng qua người Tiết Kha ra cửa.
Khi ra đến cửa, Giang Nhất Minh lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía biên đạo vẫn đang tập trung làm việc trên thiết bị, "Biên đạo Tiết, tốt bụng nhắc nhở ông một chút, đừng làm việc quá muộn, toà nhà này buổi tối không an toàn."
Tiết Kha ngẩn người, ngây ngốc đứng tại chỗ, "A?"
Nhưng mà Giang Nhất Minh cũng không quay lại trả lời, chỉ cấp cho Tiết Kha một bóng lưng tiêu sái rời đi.
Tiết Kha gãi gãi lượng tóc thưa sau gáy, buồn bực quay sang hỏi trở lý của mình: "Ban đêm tòa nhà không an toàn sao? Ý của cậu ta là nói đường phố ban đêm không an toàn đi?"
“Không đúng, tôi là đàn ông, cho dù đi ngoài đường vào buổi tối, thì tôi sợ cái gì?” Tiết đạo ưỡn ngực.
Trợ lý liếc mắt Tiết Kha, gật đầu tiếp lời: "Thúc sở dĩ an toàn không phải do thúc là đàn ông, mà là do vóc người của thúc đấy, người thích thúc như này thẩm mỹ thật đáng lo ngại."
"....Đừng tưởng rằng cậu là thân nhân của tôi thì tôi không dám sa thải cậu!" Tiết Kha tức giận nói.
Trợ lý giật giật khóe miệng, ngược lại như có điều suy nghĩ quay đầu nhìn về hướng Giang Nhất Minh rời đi, "Giang thiếu nói như vậy, khẳng định là cậu ấy có lý do của mình.
Cháu nghe nói bốn năm trước hình như thực sự có chuyện xảy ra ở đài truyền hình này, mãi đến một năm trước vẫn cấm các nhân viên ở lại đài truyền hình tăng ca vượt quá 8 giờ tối."
Tiết Kha sờ sờ lông tơ dựng thẳng lên tới cánh tay, "Sau này lệnh cấm cũng đã được dỡ bỏ rồi, chắc hẳn không có chuyện gì xảy đâu nhỉ?"
"Đó cũng không phải, cháu nghe nói là do sân khấu của đài truyền hình được trưng dụng để tổ chức cho *gala Xuân Vãn.
Chỉ là sau đó hình như xác thực là không có chuyện gì xảy ra, cho nên cũng không giải quyết được gì." Trợ lý đáp.
*tiết mục đón giao thừa xuân.
Tiết Kha thở phào nhẹ nhõm, "Tôi đã nói rồi mà, khẳng định không có gì."
Hắn cười cười sau đó tiếp tục dày vò mớ thiết bị lấy nét cố định lên cao mà hắn vừa mua, tiếp tục nói: "Mỗi tòa nhà đều có một ít 'thứ' như vậy, nhưng không phải lúc nào cũng là đồ thật, đừng tự mình doạ mình.
Giang thiếu thật là~"
Trợ lý rùng mình một cái vì âm cuối ngân lên của Tiết Kha, anh ta bĩu môi và tiếp tục giúp đỡ làm trợ thủ.
Ngay khi Tiết Kha hoàn thành bước cuối cùng và định thử hiệu ứng ống kính, trên màn hình thiết bị đột nhiên xuất hiện một bông hoa tuyết.
Thời gian ở góc trên bên phải điên cuồng nhấp nháy lung tung, cuối cùng nó được ấn định vào lúc 23:44.
Tiết Kha há hốc mồm nhìn thiết bị mới mua của mình, màn hình chỉ toàn bông tuyết trừ thời gian, hắn có chút buồn bực vỗ vỗ ống kính, "Chuyện gì xảy ra vậy? Không kết nối được? Hay ban nãy do mình cài đặt hỏng rồi? Ngày mai còn phải dùng cho sân khấu, đừng làm khó ta a lão đại..."
Tiết Kha nghĩ linh tinh, sốt sắng xoa xoa hai tay.
Trợ lý bên cạnh kéo tay áo Tiết Kha, nhẹ giọng hỏi: "Tiết thúc, bây giờ là mấy giờ?"
"Trên sân khấu gọi tôi là biên đạo Tiết!" Tiết Kha đầu tiên sửa lại một câu, sau đó liếc nhìn thời gian hoàn hảo duy nhất trên màn hình, có chút kinh ngạc, “Đã mười một giờ bốn mươi? Sao mà nhanh quá vậy...”
Trợ Tiết Dương duỗi cổ tay ra, trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ thể thao, là chiếc mà có thể hoạt động chỉ cần di chuyển.
Ánh sáng lấp loá trên mặt đồng hồ, thời gian bên trên rõ ràng đã sớm mười giờ tối.
"Tôi đã nói rồi, làm sao có thể là mười một giờ.” Tiết Kha liếc mắt một cái, “Như vậy là thời gian hiển thị không đúng, màn hình còn bị lỗi."
"Khỉ thật, cái thứ vừa mắc tiền vừa dễ hỏng như này thật phiền phức....Mình phải mau chóng gọi người tới để họ còn giúp sửa lại mới được." Tiết Kha thấp giọng lẩm bẩm nghĩ linh tinh.
Tiết Dương cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm xuống không ít, anh chạm vào cánh tay lộ ra ngoài của mình, bởi vì nhiệt độ đột ngột hạ xuống nên một mảnh nhỏ da gà nổi lên.
Anh ta há miệng thở ra một hơi nhẹ, chỉ thấy trong miệng phun ra một vòng sương trắng.
Anh ta hít một hơi, hơi mở mắt ra, kéo Tiết Kha một cái, "Tiết thúc! Không đúng lắm, ở đây đột nhiên lạnh quá!"
"Chắc là điều hoà trung tâm bị hỏng." Tiết Kha bị cháu trai nhắc nhở nên cũng cảm thấy có chút lạnh.
Hắn nhìn bốn phía chung quanh, xung quanh đều là ghế cho khán giả, ánh đèn không chiếu tới làm một mãnh âm u lạnh lẽo, có vẻ như các công nhân làm vệ sinh đều đã đi rồi.
Hắn thờ ơ nhún vai một cái: "Chờ một chút chú phát một tin tức cho bộ hậu cần."
Tiết Dương lập tức lắc đầu, "Cháu cảm thấy được có gì đó không đúng, nếu không chúng ta vẫn là nghe lời Giang thiếu, rời khỏi toà nhà trước..."
Anh còn chưa kịp nói xong, ngọn đèn vốn chỉ chiếu bên cạnh bọn họ đột nhiên sáng lên vô cùng, chói mắt đến mức người ta phải đưa tay lên che mắt.
Sau đó Tiết Dương nghe thấy một tràng "ba ba ba", toàn bộ sân khấu, bao gồm cả đèn phía trên khán phòng đều được bật lên, tất cả đèn cũng được vặn đến cực điểm, sáng đến mức khiến Tiết Dương và Tiết Kha đều có chút không mở nổi mắt.
Chiếu ở mức độ quá hạn như vậy, trong vòng vài phút, những bóng đèn trên đỉnh đầu này đều sẽ bị nổ.
"Bị cái quái gì vậy ha!" Tiết Kha xổ một câu thô tục, miễn cưỡng mở mắt muốn đi xem phòng điều khiển phía trên sân khấu, nhưng bên đó trống rỗng không một bóng người.
Không có ai ở đó, vậy cái quái gì đang chơi khăm bọn họ? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tiết Kha.
Tiết Dương vội vã lấy điện thoại di động ra," Tiết thúc, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này! Ở đây quá tà môn!"
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay người bên cạnh.
Lòng bàn tay đối phương đều ẩm ướt dinh dính nhơm nhớp.
Dịch Dương nắm lấy tay người kia chạy ra cửa, thầm nghĩ chú mình luôn kiếm cớ giải thích những tình huống kỳ quái kia, hóa ra trong lòng cũng biết sợ, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.
Tiết Dương vừa định chạy ra cửa, giọng nói của Tiết Kha từ trên sân khấu truyền đến, trong giọng nói có chút như muốn khóc: "Tiết Dương? Tiết Dương!! Ngươi cái đồ nhát gan chết bầm này chạy đi đâu rồi! Dám bỏ lại bác của ngươi! Không biết bác của ngươi sợ tối hả! Ta! Ta liền sa thải ngươi! "
Tiết Dương toàn thân giật nảy mình, đột ngột dừng lại.
Anh ta đang kéo ai?
Lúc này, anh đã kéo người kia đi tới cửa, cửa sổ trong suốt ngoài hành lang sáng rực ánh trăng.
Tiết Dương cắn răng quay đầu nhìn lại, ánh mắt từ dưới lên trên, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là, anh ấy đang nắm tay một người đàn ông.
Lòng bàn tay dính máu một mảnh nhơm nhớp, bụng người đàn ông cũng có vết máu mở ra, có thể là do vừa rồi anh ta chạy quá nhanh, máu và những thứ trong đó không biết là mỡ hay ruột đều trào ra ngoài.
Tiết Dương sắc mặt đột nhiên trắng bệch một mảnh.
Anh ta không thể khống chế tầm mắt mà hướng lên trên xem xét, lòng ngực và cổ đều là vết thương do vết cắt gây ra, máu thịt be bét, khuôn mặt xanh xao trắng đến không có một chút sinh khí.
"Cứu tôi..." Gương mặt kia phát ra âm thanh tức giận, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, miệng người nọ đã được khâu lại dày đặc là chỉ.
Tiết Dương đột nhiên da đầu tê dại như thể muốn nổ tung.
.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...