Sắp sang hè, thời tiết còn vương chút lạnh lùng. Trong làng du lịch vùng núi non có một biệt thự xa hoa, nếu trong thành phố, những này biệt thự kiểu này cũng không dễ tìm.
"Tiểu Hề Hề, hôm nay em nấu ăn có tiến bộ a, so với hôm qua ngon hơn một chút."
Một người miệng còn nhai cơm, không ngừng nói chuyện, gương mặt toát ra vẻ khích lệ. Nhưng Xa Vân Hề ngồi bên cạnh lại mặt ủ mày chau.
"Khó ăn thì khó ăn, chứ gì mà tiến bộ một tẹo? Di Tình, Tình không thể nói thật sao? Em nghiêm túc học nấu ăn, Tình cũng cần phải nghiêm túc đưa ra ý kiến."
"Haha, không khó ăn, không khó ăn. Em nhìn xem, tôi ăn rất ngon."
Từng đũa gấp lên, cô thật không muốn đả kích Xa Vân Hề. Ngoài mấy món Lục Nhĩ Nhã dạy cho nàng ra, mấy cái khác so với thuốc đông y còn khó nuốt hơn.
Nếu như nói ra sự thật, sợ nàng sẽ bất tỉnh nhân sự. Trước đây đã nàng không có thiên phú trù nghệ, hiện tại đúng là như vậy. Lục Nhĩ Nhã có thể dạy nàng nấu được mấy món, thiệt đúng là hạnh phúc trên trời rơi xuống.
Thấy Quan Di Tình ăn rất ngon miệng, lòng tự tin của Xa Vân Hề lại tăng cường gấp đôi. Bản thân mình có nếm qua, tuy mùi vị không được ngon nhưng Quan Di Tình nói thích, chính mình càng phải nỗ lực mới được.
"Di Tình, buổi tối em học thêm trang trí món ăn nha ?"
"Ặc... Em nói cái gì? Em học trang trí ? Mấy món này làm rất ngon rồi, tại sao còn muốn học trang trí ?"
Nghe Xa Vân Hề muốn học trang trí món ăn, Quan Di Tình không nhịn được nữa, phun cơm ra ngoài. Nàng không muốn Xa Vân Hề học cái gì đó món ăn mới, mỗi ngày ăn mấy món sở trường của nàng là được rồi. Nếu như nàng trang trí hoa lá hẹ thêm nữa, chắc mình mang bệnh kén ăn.
"Em học nhiều thứ, sau này muốn nấu món gì thì nấu món đó. Mà em nói học thêm trang trí này nọ, Tình làm gì kích động như vậy? phun hết cơm nước ra ngoài."
Tuy rằng không biết Quan Di Tình vì sao mang vẻ mặt này, Xa Vân Hề còn đang chìm đắm trong mục tiêu trù nghệ của mình, cho nên không hề hay biết nỗi thống khổ của người ăn thức ăn do nàng nấu.
Xa Vân Hề vừa giúp Quan Di Tình dọn dẹp, trong đầu vừa hồi tưởng những món tối nay sẽ nấu. Nàng học trên mạng đã lâu, giờ mới có dịp thi trổ tài năng.
"Tiểu Hề Hề, Nhĩ Nhã các nàng bao lâu rồi không có tới nhà chúng ta?"
Quan Di Tình bây giờ chỉ muốn đánh trống lãng sang chuyện khác, nếu không buổi tuối Xa Vân Hề thật sự sẽ nấu món mới.
"Mới có ba ngày à, làm sao? Tình nhớ các nàng? vậy buổi tối chúng ta về, chạy qua nhà các nàng một chút, mấy phút liền đến."
Đây là lần đầu Quan Di Tình hỏi chuyện về Lục Nhĩ Nhã, Xa Vân Hề không biết cô ấy nghĩ như thế nào. Quan Di Tình và Đường Mạc Dao như đối thủ một mất một còn, không biết nguyên nhân là gì, hai người vừa thấy mặt đã không vừa mắt.
"Đã ba ngày rồi sao, buổi tối chúng ta đến nhà các nàng đi."
Nhơ đến tay nghề nấu ăn của Lục Nhĩ Nhã, lại nghĩ đến mùi vị thức ăn trong miệng mình, đúng là một trời một vực. Không phải là mình không cho vợ mình mặt mũi, mà là nàng nấu ăn không ai dám khen.
"Cũng được, tháng sau đi New York trị đôi mắt, chúng ta sang đó sớm một tháng đi. Bên kia em đã sắp xếp xong, qua đó kiểm tra đôi mắt thêm vài thứ, sau đó chờ kết quả."
Nghĩ đến việc đã có võng mạc thích hợp với Quan Di Tình, Xa Vân Hề vui sướng không nói nên lời. Có thể làm cho Quan Di Tình tìm lại ánh sáng, đó là nguyện vọng lớn nhất của đời nàng.
Nàng cũng biết Quan Di Tình là người có chí lớn, đôi mắt không nhìn thấy gì khiến trong lòng Di Tình dù không nói nhưng vẫn sẽ buồn, lần phẫu thuật này hi vọng sẽ tìm lại ánh sáng cho Di Tình, đợi hơn một năm, cuống cùng cũng có kết quả.
"Hai chúng ta đi được rồi, tôi ghé qua nói với cô cô một tiếng nếu không bà nhất định đòi theo, trong nhà còn có cháu nhỏ cần bà chăm sóc. Biểu đệ bên đó sức khỏe không tốt, cô cô mà đi NewYork nữa chẳng phải trong nhà sẽ lộn xộn hay sao?".
Quan Di Tình nghĩ đến việc Quan Dĩ Mạt muốn cùng mình đi New York, trong lòng không an lòng chuyện trong nhà. Cô cô quản nhà quản cửa, bà mà đi thật không tiện cho lắm.
"Không có chuyện gì, cô cô cũng muốn đến New York du ngoạn, vừa vặn cùng đi luôn thể. Cô cô lo lắng cho Tình, sức khỏe biểu đệ không có gì đáng ngại. Bà cũng muốn ra ngoài giải khuây, sẳn tiện chăm sóc cho Tình luôn, trong lòng cũng vui vẻ. Tình lo cái gì, trong nhà vẫn còn Tuyết Tự."
Quan Di Tình và Âu Dương gia quan hệ so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Đặc biệt là Quan Dĩ Mạt, thỉnh thoảng sẽ đến thăm một chút. Lần này đi trị đôi mắt, bà không theo mới là lạ. Quan Di Tình là bà thương nhất, tuy không phải thân sinh, nhưng so với con ruột còn muốn thương hơn.
"Được rồi, buổi tối chúng ta sang nhà Nhĩ Nhã các nàng ăn cơm đi?"
Quan Di Tình nhắc lần thứ hai, cô sợ Xa Vân Hề quên mất. Quan Di Tình rất muốn ăn một bữa cơm bình thường nên trong lòng đặc biệt nôn nao. Nếu Xa Vân Hề mà biết Quan Di Tình ghét bỏ cơm nàng nấu, không biết có đau lòng hay không đây.
"Em gọi sang đó cho họ là được rồi, Tình ăn nhanh đi."
"Ân "
Thật chờ mong đến tối ăn cơm của Nhĩ Nhã nấu, hiện tại Quan Di Tình một chút cũng ăn không vô nhưng vì không muốn cho Xa Vân Hề thất vọng, vẫn là nhắm mắt nuốt vào.
Buổi tối ở nhà Lục Nhĩ Nhã, bốn người ăn cơm xong ngồi trong phòng khách tán gẫu.
"Di Tình, cô nghĩ sao mà đến nhà tôi?"
Ngoài miệng thì nói, khóe thì cười, nhìn là biết người này đang cười châm biếm.
"Tiểu Hề Hề nói đến thăm các cô, cho nên mới tới."
Quan Di Tình nói lời này mặt không đỏ không thở gấp, thật giống như đây là ý của Xa Vân Hề.
Ở một bên, Xa Vân Hề không biết chuyện gì xãy ra, dùng đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn Quan Di Tình. Nàng không hiểu Quan Di Tình vì sao nói như thế, buổi trưa rõ ràng là người này nói muốn tới nhà Nhĩ Nhã, vì sao lúc này biến thành mình muốn tới đây?
Nghi vấn trùng điệp nhưng Xa Vân Hề không dám nói, mỗi lần Quan Di Tình làm gì hay nói gì đều có lý do của nó, vì thế nàng không cần hỏi thêm. Nếu như ở trước mặt Đường Mạc Dao vạch trần Quan Di Tình, chỉ sợ về nhà chết lúc nào không biết.
"Mấy ngày nay không thấy cô và Nhĩ Nhã, nên tôi với Di Tình tới đây thăm."
Nếu Quan Di Tình đã nói vậy, chính mình phải thành toàn cho lời nói khoác này. Xa Vân Hề nhẹ giọng trả lời, âm thanh cực kỳ ôn nhu. Nếu Lục Nhĩ Nhã như trước đây chưa yêu Đường Mạc Dao, nghe câu nói như thế không chừng nghĩ rằng Xa Vân Hề đang thích mình.
"Muốn tới chơi thì cứ đến, nơi này với nhà các cô như nhau, đừng khách sáo."
Lục Nhĩ Nhã vẫn là đỏ mặt lên, Xa Vân Hề lần đầu nói năng thân mật như vậy, dù sao cũng có chút chưa thích ứng được.
"Phải không đó? chứ không phải vì Nhĩ Nhã nhà tôi nấu cơm ngon hay sao?"
Đường Mạc Dao mới không tin Quan Di Tình, trù nghệ của Xa Vân Hề mình quá rành đi. Có thể làm cho Quan Di Tình chạy đến đây, chắc là cô ấy không thể nào nuốt nổi cơm do Xa Vân Hề nấu.
"Hề Hề nhà tôi nấu nướng cũng không đến nỗi, chỉ là muốn ghé thăm xem cô có bắt nạt Nhĩ Nhã hay không. Bản chất hung tàn của cô sao có thể an tâm."
Quan Di Tình sẽ không thừa nhận chuyện này, che giấu lương tâm bằng lời nói dối. Trước mặt Đường Mạc Dao không thể nhịn nhục, càng hung dữ càng tốt.
"Tôi hung tàn khi nào, xí, cô nghĩ cô tốt đẹp hơn tôi sao? cũng ác như cá thác lác mà thôi."
Đường Mạc Dao quay ngoách đầu, không nhìn tới Quan Di Tình. Mỗi lần đấu khấu với người này thật hao tâm tổn sức.
Nhìn thấy hai người kia lại sắp xé xác nhau ra, Xa Vân Hề cùng Lục Nhĩ Nhã nhìn nhau thở dài. Các nàng cũng không biết tại sao hai nữ nhân này không thể cùng nhau trò chuyện một các êm ả. Mỗi lần nói được chừng hai câu liền bắt đầu đấu võ mồm, mỗi lần đều muốn hò hét đến tanh bành nhà cửa mới chịu ngừng.
"Di Tình, khi nào cô đi phẫu thuật đôi mắt?"
Lục Nhĩ Nhã nhanh nói sang chuyện khác, nếu không lửa cháy giữa hai người kia không cách nào dập được.
"Ân, trước tiên kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa xem có phù hợp không mới được."
"Tháng sau chúng tôi đi New York , tôi nghĩ nên sớm đến đó làm quen với hoàn cảnh trước."
Nhắc đến phẫu thuật, Xa Vân Hề rất lo lắng, tuy rằng đã tìm được võng mạc thích hợp, thế nhưng chỉ sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có hi vọng, nàng không muốn lần này lại thất vọng.
"Vậy à, chúng tôi cũng dự định đi Mỹ, chúng ta cùng đi đi"
"Ừa, cũng thuận tiện, ở bên đó chúng tôi có mấy căn biệt thự, hai người không cần ở khách sạn."
Mọi người đã quen sống cùng nhau, Xa Vân Hề rất thích cuộc sống bây giờ, có bằng hữu, có người nhà, còn có người mình yêu thương.
Cuộc sống không cần quá xa hoa, đơn giản nhưng thoải mái là được.
"Hề Hề, đã sẵn sàng hết chưa?" Đường Mạc Dao cũng sợ giỏ tre múc nước, công dã tràng. Đối với một người có khát vọng nhìn thấy thế giới thật là một chuyện rất tàn nhẫn. Dù biết Xa gia làm việc hiệu suất rất cao, nhưng thâm tâm Đường Mạc Dao vẫn có phần lo lắng.
"Ân, chuẩn bị cả rồi, còn thiếu chúng tôi sang đó thôi. Vốn định thực hiện đầu tháng này nhưng vì một số lý do nên bệnh viện dời lại tháng sau. Như vậy cũng tốt, chúng ta có thời gian đến Mỹ thích ứng hoàn cảnh."
Mong muốn lớn nhất của Xa Vân Hề là Quan Di Tình có thể sáng mắt, Quan Di Tình hiện tại ít nhiều khiến nàng đau lòng, định sinh em bé nhưng tình hình trước mắt như thế này, nàng cũng không dám nhắc tới. Nếu như có thêm em bé, trong nhà sợ là lo không xuể, đến lúc đó Quan Di Tình càng tự trách bản thân hơn.
"Cứ vậy đi, lúc đó chúng ta cùng đi. Đúng rồi, dì Xa nói cũng muốn đi, lúc ấy chúng ta chiếu cố lẫn nhau."
Nhắc đến Xa mụ mụ, Lục Nhĩ Nhã phi thường yêu thích bà. Trong dạ đã coi bà như mẹ của mình mà tôn kính, bà cũng xem mình và Mạc Dao coi như con, thường xuyên chăm sóc hai người.
"Cái gì? mẹ tôi cũng muốn đi? tôi đâu có biết, bà nói với cô khi nào?"
Xa Vân Hề không thể tin nổi mẹ nàng lại xem nàng như trẻ con mà chăm bẫm, bà hoàn toàn coi nàng là đứa trẻ vài tuổi. Một tuần đến nhà nàng ít nhất là 3 lần, còn kém ở lại luôn trong nhà.
"Là hôm nay, chúng tôi vào thành phố có ghé nhà cô, dì nói cho tôi nghe, lẽ nào cô không biết?"
Lục Nhĩ Nhã ngạc nhiên, tuy rằng Xa mụ mụ đi theo cũng không có gì khoa trương, không có gì hiếm lạ, có lẽ là nằm ngoài dự định của họ.
"Chúng tôi chưa biết, bà cũng chưa nói nói. Tôi và Di Tình về nhà trước đây, ngày mai chúng tôi vào thành phố thương lượng với bà xem sao."
Nói với nhau vài lời xong Xa Vân Hề và Quan Di Tình rời đi.
Nàng không phải sợ cái gì? Mà là không muốn để cho mẹ mình vất vả. Lần trước nàng nằm bệnh viện biết mẹ đã chịu khổ rất nhiều, mãi đến bây giờ vẫn còn ám ảnh. Một đời mẹ khổ cực vì con cái, Xa Vân Hề và Quan Di Tình cho dù làm cái gì cũng phải nghĩ đến bà đầu tiên. Vì quá thương bà nên không muốn bà cả đời vất vả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...