Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả


Bên song cửa một nhà hàng Trung Hoa, bốn mỹ nhân vừa cười vừa nói. Họ ăn vận trang phục đơn giản bình thường, không phải loại hàng hiệu đắt tiền.
"Mình nói này Hề Hề, bồ bỏ Quan Di Tình một mình ở nhà ổn không, sao không mang cô ấy đến đây luôn?"
"Có Đường tổng ở cùng, có thể chăm sóc cô ấy. Tiểu Nhiên, vị kia của bồ làm sao cho bồ ra ngoài vậy, bồ không ở nhà giữ con a." Xa Vân Hề nhìn nữ nhân đối diện thảnh thơi, thật không biết người này làm sao làm mẹ.
"Mình đã giữ con một năm rồi, thật vất vả bồ mới về nước, mình đương nhiên muốn ra gặp bồ, mà không phải bồ hẹn mình sao? có phải là có việc gì?"
"Đúng vậy, Hề Hề, bồ có gì thì nói đi. Mình cùng tiểu Nhiên gác chuyện con cái cho các nàng ở nhà giữ."
Hoàng Xán nhớ đến từ khi có con nhỏ, cuộc đời của nàng chỉ vây quanh tên kia cùng em bé, hở ra được chút nào là hai người kia bám dính sau mông, những tháng ngày đó thực sự là mệt chết nha.
"Hai người các bồ lười biếng quá đi. Mình cùng Nhĩ Nhã có việc muốn nhờ hai bồ điều tra một chút, nhưng đừng để hai vị nhà các bồ biết. Các nàng quan hệ tốt với Di Tình, so với bạn bè còn muốn thân hơn, nếu như biết, chúng ta chết chắc."
Nghĩ đến Quan Di Tình sẽ nổi nóng, Xa Vân Hề cho rằng cuộc đời của mình khẳng định so với chết còn khổ hơn.
"Đúng đấy, tôi cùng Vân Hề chỉ có thể mời hai người hỗ trợ, hai người là bằng hữu của Vân Hề cũng là bằng hữu của tôi. Chúng tôi hôm nay muốn hai người điều tra giúp chúng tôi một chút chuyện của Quan gia và Đường gia."
Lục Nhĩ Nhã đối với hai người bạn của Xa Vân Hề cũng xem như bạn của mình. Xa Vân Hề tín nhiệm họ, nàng cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.
"Quan gia? Đường thị? Hai người gặp phiền phức gì sao? Bồ không tìm anh Tuấn Tề và chị Hựu Hề giúp xem ra chắc là không muốn để cho anh chị lo lắng. Chuyện của hai người có phải là có chút nguy hiểm?"
Vu Du Nhiên khá thông minh, khác hoàn toàn với Hoàng Xán. Hoàng Xán đầu óc ngoại trừ nấu ăn ra thì thật không dùng được vào việc gì.
"Cũng không phải, Quan gia và Đường thị dường như có người gây bất lợi cho Di Tình và Đường Mạc Dao, bọn mình cũng chỉ muốn cẩn thận một chút, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn."
Xa Vân Hề ngày đó liền nhìn ra được Âu Dương Tuyết Tự tìm Đường Mạc Dao nhất định là có chuyện, hơn nữa rất gấp. Âu Dương Tuyết Tự luôn luôn bình tĩnh, ngày đó vẻ mặt của nàng không trầm ổn, có nghĩa là đang có chuyện lo âu.
"Hề Hề, bồ đừng gạt mình nhé. Nếu như bồ xảy ra chuyện, Quan Di Tình không phải sẽ giết mình sao. Cô ấy xem bồ còn quý hơn mạng mình."

Vu Du Nhiên biết Xa Vân Hề đến nhờ cậy mình nhất định không phải việc nhỏ, hơn nữa là chuyện không thể để cho người khác biết. Tính tình Xa Vân Hề bình thường sẽ không thèm để ý chuyện xung quanh, việc ai người nấy làm, một khi nàng tham dự nghĩa là chuyện này nhất định có quan hệ đến nàng.
"Biết, vì lẽ đó mình mới tìm hai bồ. Hai bồ quen biết nhiều, giúp mình điều tra một chút mới được. Tiểu Nhiên, bồ điều tra Quan gia, tiểu Xán phụ trách Đường thị. Mình hy vọng trong vòng ba ngày sẽ có kết quả."
"Được, trong vòng ba ngày, mình sẽ cho bồ tin tức. Nhĩ Nhã, tên của cô thật là dễ nghe, cô cùng Đường Mạc Dao quan hệ gì?"
Vu Du Nhiên có nghe Cát Tử Kỳ nhắc đến Đường Mạc Dao, các nàng ở nước ngoài là bạn học, thỉnh thoảng sẽ liên hệ, thỉnh thoảng cũng nhắc đến Lục Nhĩ Nhã.
"Cái kia... Chúng tôi... Chúng tôi..."
Lục Nhĩ Nhã hiện tại cũng không biết nên nói như thế nào, nếu nói Đường Mạc Dao là quản lý của mình mình, Mạc Dao thích mình, vì mình bỏ ra nhiều công sức như vậy, làm sao có thể chỉ là 'quản lý', muốn nói người yêu, người kia cũng chưa biểu lộ gì, làm sao có khả năng là người yêu. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào.
"Mình nói bồ đó nha tiểu Nhiên, đừng có bà tám quá. Tiểu Xán, gần đây Cát Tử Kỳ không có quản lý 'bà tám' này hả?"
Xa Vân Hề thấy Vu Du Nhiên bắt nạt Lục Nhĩ Nhã liền không nhịn được. Mình mang người ta đến đây giao lưu, nàng lại đi ăn hiếp người ta.
"Tử Kỳ gần đây chăm lo cho con, không có thời gian quản nàng, nàng lại bắt đầu lêu lỏng. Không chừng bị Kỳ Kỳ cho làm trưởng phòng khách luôn rồi."
Hoàng Xán hớp một miếng nước khinh bỉ nhìn Vu Du Nhiên. Mỗi lần nàng ấy bông bông hoa hoa cùng người khác đều bị tóm về giáo huấn một phen.
"Bồ nha... Hoàng Xánnnn, bồ không phải bạn chí cốt của mình, mình chỉ nói vài câu với người khác thì Kỳ Kỳ ghen rồi, mình biết làm thế nào?"
Vu Du Nhiên không phục lắm, nhưng nàng hiểu rõ, có giải thích cũng bằng không.
"Bồ nói quạ nói diều, Cát Tử Kỳ tốt còn hơn thứ gì, lại coi trọng bồ, thực sự là quá đáng tiếc. Tháng ngày tốt đẹp tất cả đều lãng phí ở trên người hoa tàn cỏ dại của bồ, mình cảm thấy oan ức cho Kỳ Kỳ quá đi à."
Xa Vân Hề cũng không thèm nhịn Vu Du Nhiên, huống hồ nàng vừa bắt nạt bằng hữu mình mang đến. Giả vờ nói một câu, thở dài một hơi, ngữ khí là như là rất đáng tiếc.
"Các bồ... Các bồ, mình ăn ở thế nào mà lại có bạn bè như hai người. Mình cũng là tuổi trẻ nhiệt huyết, nơi nào thì oan ức nàng, mình cái gì cũng nghe nàng, nàng nói một mình không dám nói hai, nàng cho mình đi hướng đông, mình tuyệt đối sẽ không hướng tây. Như vậy còn không được sao? mình ở nhà làm việc nhà, châm trà rót nước, đem nàng hầu hạ như nữ vương, như vậy còn không được sao? Mình nơi nào oan ức Kỳ Kỳ."

Hai vị bằng hữu đều bênh vực Cát Tử Kỳ, Vu Du Nhiên đầy bụng oan ức, bản thân mình lúc trước tự do tự tại, từ khi mình cùng với Kỳ Kỳ, mình liền biến thành bảo mẫu, bảo mẫu cho cả lớn lẫn nhỏ .
"Nha, có thật không? Tiểu Nhiên của chúng ta thích tiêu dao khoái hoạt cũng sẽ bận rộn sao, bảo mẫu cho người ta luôn nha. Mình trước đây sao không phát hiện bồ có tiềm chất này."
Xa Vân Hề nâng cằm, nháy mắt nhìn Vu Du Nhiên. Khóe miệng mang theo ý cười, đôi mắt nghịch ngợm như trẻ con.
"Mình cũng cảm thấy người như Kỳ Kỳ, bồ nhẫn tâm để cho nàng nấu cơm sao? Nhẫn tâm để nàng làm việc nhà sao? Nhẫn tâm để nàng thức đêm thức hôm trông con nhỏ? Nhẫn tâm nhìn nàng rơi nước mắt? Nhẫn tâm... Ai nha, quá nhiều không thèm nói, càng nói mình càng đau lòng."
Hoàng Xán ở một bên bắt đầu đùa dai với Vu Du Nhiên, phụ hoạ rất nhiệt tình cho Xa Vân Hề, hai người đồng lòng công kích Vu Du Nhiên. Lục Nhĩ Nhã ở bên cạnh xem, nàng lần đầu nhì thấy bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu của Xa Vân Hề, trong lòng vui vẻ và nàng cũng rất thích thích hai vị bằng hữu của Xa Vân Hề, ba người cư xử rất chân thành. Ngẫm lại cuộc đời mình mà nói bằng hữu thật không có, có, cũng chỉ có mỗi Đường Mạc Dao.
"Vợ à, bồ đau lòng dữ hén. Sao bồ không đi mà đau lòng Cơ Huyền Ngọc của bồ đi. Người của bồ tính tình rất phóng khoáng nha, đêm dài lắm mộng. Kể cả phụ nữ và nam nhân đều bị Huyền Ngọc quyến rũ, nếu như ngày nào đó cô ấy uống rượu say, ngủ cùng với cô gái khác, lúc ấy bồ khóc cũng không ai quản đâu." Hoàng Xán lại công kích mình, Vu Du Nhiên trong lòng không phục, liền nhắc đến Cơ Huyền Ngọc.
"Huyền Ngọc thì sao? Cô ấy đi tìm người khác mình còn mừng nữa là, mình có thể nghỉ ngơi một chút, không cần cả ngày bị người ta dính như keo."
Nói tới Cơ Huyền Ngọc, Hoàng Xán không một chút nào lo lắng. Người kia ngoại trừ mỗi ngày bên cạnh mình, ai khác cũng không thèm ngó, mình đi nhà vệ sinh, cô ấy cũng quan tâm, nếu như ở trong ấy quá lâu, cô ấy sẽ vào xem như là sợ mình một giây khác sẽ biến mất.
"Phốc, haha... Huyền Ngọc như vậy sao? Tiểu Hoàng à, vị kia của bồ cũng biết đùa quá đi. Mình đã nói với bồ rồi, cô ấy sợ bồ bị người khác bắt cóc, bởi vì bồ ngu ngốc, người khác dăm ba câu cũng có thể lừa gạt bồ được."
Nghe Hoàng Xán nói tới Cơ Huyền Ngọc, Xa Vân Hề một bên che miệng cười to. Bằng hữu của mình mình hiểu quá rõ, vì sao Cơ Huyền Ngọc như vậy, trong lòng Xa Vân Hề cũng hiểu rõ mấy phần.
"Tiểu Hề Hề, bồ cười cái gì a, mình kém cỏi như thế sao? mình cũng ba mươi tuổi, ba mươi tuổi, làm sao bị người ta dễ dàng lừa gạt."
"Vậy Xán à, bồ nghĩ bồ thông minh lắm sao, bồ mơ màng đâu phải ngày một ngày hai. Người khác nói một câu, bồ liền tin một câu, cũng không biết người ta có nói dối mình hay không. Huyền Ngọc không lo lắng mới là lạ. Bồ có thể sống đến ba mươi tuổi, mình cảm thấy thật kỳ tích nha."
Vu Du Nhiên cũng một phen xấu xa, Hoàng Xán bị bệnh cả tin làm người ta đau đầu, trước đây lúc đi học làm người xung quanh tá hỏa không ít lần.
"Huyền Ngọc, cô đến đây làm gì?"

Xa Vân Hề hướng ra cửa cất giọng hỏi, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Nghe Xa Vân Hề nói xong, Hoàng Xán lập tức xoay đầu lại. Nhìn thấy không có ai, trong lòng căm tức.
"Xa Vân Hề, bồ lại dám gạt mình." Biết mình bị lừa, Hoàng Xán quay mắt phía Xa Vân Hề rống to.
"Haha..."
"Haha..."
"Phốc..."
Ba người đều nở nụ cười.
"Thấy mình nói đúng không, haha... Tiểu Hoàng à, bồ chính là cả tin. Vị kia của bồ biết bồ ra ngoài với mình, chắc chắn sẽ không đi tìm, huống hồ Huyền Ngọc không biết chúng ta ở nơi nào, làm sao mà đến. Haha..."
Xa Vân Hề còn kém vỗ bàn cười to, mỗi lần đùa Hoàng Xán, nàng rất vui vẻ.
"Chính là, chính là, bồ chẳng lẽ còn không biết? Xán à, mình cảm thấy Huyền Ngọc mỗi ngày ôm khư khư bên mình hai mẹ con của bồ là quyết định sáng suốt, vì lỡ nếu như bồ lạc đường, Huyền Ngọc cùng với đứa con thì ai mà thèm cô ấy nữa, phải không? Haha..."
"Mấy bồ cho mình chút mặt mũi đi, mình đâu có tệ đến thế. Xa Vân Hề, bồ tốt hơn mình chổ nào, bồ cũng là kẻ mù đường, trước đây Quan Di Tình sợ bồ đi lạc nên cài đặt định vị trong điện thoại của bồ, bản thân bồ còn không biết. Còn ngồi đó nói xấu mình?"
Hoàng Xán hết sức không phục, các nàng đem mình nói như kẻ ngốc, mình mới không chịu nhục nha.
"Ai nói, mình chỉ có điều là... Chỉ có điều là không thường ra ngoài mà thôi."
Xa Vân Hề sẽ không thừa nhận bản thân mình mù đường, giọng nói ấp úng, càng giấu đầu thì lòi đuôi. Quan Di Tình có thể nhìn vào đôi mắt của Xa Vân Hề là biết nàng nói dối hay không, có lúc chỉ cần trông cách Xa Vân Hề nói chuyện cũng đoán được.
"Xa Vân Hề, bồ thở ra sao chẳng lẽ tụi mình còn không biết? Di động trước đây của bồ còn giữ không? Nếu còn thì mở ra coi thử xem, có phải bên trong có cài đặt định vị hay không?"
Vu Du Nhiên cũng rất hiểu rõ Xa Vân Hề, Quan Di Tình thường xuyên cùng Cát Tử Kỳ, Cơ Huyền Ngọc kể lể vài chuyện Xa Vân Hề bị lạc đường, còn chuyện cài đặt định vị là Cơ Huyền Ngọc bày ra cho Quan Di Tình. Mỗi lần Cát Tử Kỳ kể với mình chuyện Quan Di Tình nói Xa Vân Hề lạc đường, mình sẽ cười không khép được mồm.
"Thật sự có thiết bị định vị?" Xa Vân Hề vẫn không thể tin nha, điện thoại di động của mình bình thường đều là mình mang theo, Quan Di Tình làm mà cài được thiết bị định vị vào?

"Đương nhiên là thật, không tin bồ về xem xem."
"Điện thoại di động của mình trong tay mình đây, mình mở ra xem."
Xa Vân Hề móc ra chiếc điện thoại di động đã xài năm năm, mặc dù là đồ cổ, nhưng cũng chưa đến nỗi nào.
"Xa Vân Hề, bồ còn dùng cái điện thoại cổ lổ sĩ này hả. Bồ vậy mà sống nổi nha, tiền của bồ biễu diễn dùng làm cái gì?"
Vu Du Nhiên nhìn điện thoại trên tay Xa Vân Hề đã theo nàng ấy 5 năm hết sức khinh bỉ nha, nàng thật sự lười không chịu nổi.
"Mình về nước liền đổi cái này, ở nước ngoài dùng một cái khác."
Xa Vân Hề nhanh chóng mở ra, bên cạnh cục pin điện thoại phát hiện một vật màu đen nhỏ. Nàng lấy ra đặt trong lòng tay, đưa lên mắt nhìn, sau đó đưa cho Vu Du Nhiên xem.
"Tiểu Nhiên, bồ nói chính là vật này?"
"Đúng rồi, vị kia của bồ cài cho bồ thiết bị rất tinh xảo nha, nhỏ xíu."
"Hề Hề, để mình xem một chút." Hoàng Xán cũng đưa qua đầu xem. Nàng vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy loại máy móc theo dõi này.
"Thật rất khéo léo, Hề Hề, Quan Di Tình đối với bồ rất có tâm tư nha."
"Mấy bồ đúng là không nói được cái gì hay ho, ăn xong chúng ta về đi, mình còn có việc cần làm. Mình giao cho các bồ chuyện này, nhất định phải tra giúp mình." Xa Vân Hề thu thập mọi thứ xung quanh, Quan Di Tình đối với nàng lo lắng cài đặt định vị, trong lòng nàng cảm động vô cùng.
"Biết rồi, có người đã gởi tin nhắn hỏi mình ăn xong chưa, ai, mình cũng phải về nhà trông con cái." Du Du Nhiên lấy điện thoại di động ra liền nhìn thấy tin nhắn, ngoài Cát Tử Kỳ ra thì làm gì có ai khác.
"Mọi người cùng nhau về thôi."
Xa Vân Hề đi tính tiền, mấy người cứ như vậy chia tay về nhà, ai thì tìm về vợ nhà nấy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui