Quan Di Tình mang Xa Vân Hề tới nhà hàng sang trọng nhất thành phố ăn cơm, hơn nữa còn là phòng ăn kiểu Tây. Xa Vân Hề là lần đầu tiên tới nơi như thế này, trước đây nàng thích những nơi đơn giản, cứ bình thường là được. Nhưng nơi này rõ ràng khác hẳn, phải nói là đẳng cấp, những nhà hàng trước đây nàng tới đều không thể gọi là đẳng cấp được. Ở trong lòng không ngừng mà nói thầm: Cuộc sống của người có tiền chính là như thế này a, cái gì cũng đều bậc nhất.
Nhìn phòng ăn thật xa hoa, hơn nữa mỗi nơi đều có một phong cách riêng. Nếu tính theo tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu, cũng không biết bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền. Tuy rằng không phải tiền của mình, nhưng là Xa Vân Hề cũng đau lòng. Người ta mời nàng đến đây ăn cơm, lần sau nàng cũng phải mời lại người ta, không phải sao? Nhưng tiền lương của mình ít ỏi, e sợ còn chưa đủ tiền một chén đồ uống ở đây nữa là. Ngẫm lại thì không nên đáp ứng Quan Di Tình tới dùng cơm, in relationship chính là phiền phức, không tiền không được, tiền thiếu cũng không được. Nhìn tiện nghi nơi này xem, mỗi một cái đều đáng giá nha, lấy ra đi bán cũng thu được chút ít. Còn nhân viên ăn mặc, chà chà, so với mình tốt hơn gấp mấy lần, quả nhiên là đãi ngộ không giống.
Xa Vân Hề nhìn toàn bộ phòng ăn xa hoa, con mắt đều sắp bốc ra ánh sáng xanh lục, không phải nàng không biết mấy chổ này, mà là căn bản sẽ không tới chỗ như thế. Trong mắt Xa Vân Hề, cuộc sống thật đơn giản, tùy ý, không muốn quá nhiều tính toán, người có tiền cảm thấy hàng quán ở con đường nhỏ không sạch sẽ, ngược lại Xa Vân Hề cảm thấy đó là nhân sinh, ngẫu nhiên biết qua một chút tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhiều người có tiền nghĩ phải xài hàng hiệu, Xa Vân Hề không cho là như vậy, quần áo chỉ để dùng che kín thân thể, không có cần thiết tốn kém quá. Có quần áo mặc là rất tốt đẹp rồi. Nếu như dùng tiền đi du lịch, hoặc là mua vài quyển sách lại càng tốt hơn. Kiểu sống xa hoa này nàng không hề thích, tuy rằng nơi này thật sự rất đẹp mắt, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn không thể làm gì khác được.
Tất cả món ăn được dọn lên, Xa Vân Hề nhìn thấy trên bàn có thịt bò, những món này để mình ăn sao? Mình thật sự siêu chán ghét cơm Tây, nhưng nếu không ăn sẽ lãng phí bao nhiêu tiền a, lúc biết ăn những món này chỉ ăn qua có hai lần, hiện tại thực sự là không nuốt nổi.
Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề vẫn không cầm nĩa, cho rằng nàng không biết cách ăn cơm Tây, liền hỏi nàng: "Tiểu Hề Hề, cô không biết cách dùng dao nĩa sao? Nếu không tôi dạy cho cô được không?"
"Không phải, tôi biết, ha ha." Không phải là mình không biết cách dùng nhưng mà những thứ đồ này làm sao ăn, lần trước cùng tỷ tỷ đi ăn cơm Tây đã ói ra một buổi tối, hiện tại làm sao còn muốn như hôm đó nữa, lại không tiện cự tuyệt, có thể làm sao bây giờ a?
Xa Vân Hề ở một bên kêu khổ, nàng thật sự không muốn ăn những thứ đồ này, cũng không biết những người kia tại sao thích ăn cơm Tây. Món ăn Trung Hoa thật tốt, dinh dưỡng phong phú, mùi vị rất ngon. Tay trái cầm nĩa, tay phải lấy dao, nhẹ nhàng cắt một khối nhỏ thịt bò. Xa Vân Hề lần đầu tiên cảm giác ăn cơm khó chịu như vậy, quy củ như vậy. Trước đây mình miệng lớn ăn cơm, cũng không có nhăn nhó như bây giờ. Mình không phải đại gia khuê tú, tại sao lại phải chịu đựng thế này, trong lòng oan ức như cô vợ nhỏ.
Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề ăn cơm với vẻ mặt thống khổ, cảm thấy người này có phải là không thích ăn cơm Tây. Mình đã ăn hơn một nửa, người này tựa hồ mới ăn được hai muỗng.
"Tiểu Hề Hề, ngươi không thích ăn cơm Tây sao?"
"Sao? A, không phải. Tôi ở căng tin đã ăn cơm, hiện tại không đói bụng. Bất quá nơi này cơm vẫn là có thể, ha ha." Xa Vân Hề cảm giác ngày hôm nay chính mình đặc biệt cười hơi nhiều, số lần giả ngu rõ ràng tăng lên.
"Nếu như không muốn ăn thì đừng ăn nữa, ăn nhiều bụng sẽ khó chịu." Quan Di Tình cười hướng Xa Vân Hề nói, tiếng nói ôn nhu giống như mặt sông không gợn sóng.
"Vậy cũng không được, lãng phí rất đáng tiếc, tôi lập tức ăn." Xa Vân Hề tỏ thái độ tiết kiệm, nhanh chóng đem mảnh thịt bò cắt thành một mảng nhỏ, cũng mặc kệ khó ăn hay không khó ăn, trực tiếp nuốt vào. Trong chốc lát đã đem một bàn thịt bò ăn sạch, ăn xong há miệng uống nước. Nàng cảm thấy ngày hôm nay là bữa cơm trưa khó ăn nhất, so với cái gì đó còn khó hơn ăn.
"Cô... cô ăn như vậy nhanh làm sao mà tiêu hóa." Nhìn Xa Vân Hề bộ dáng ăn như hùm như sói, Quan Di Tình thật sự sợ người này ăn quá nhanh, buổi chiều sẽ tiêu chảy.
"Không có chuyện gì, đúng rồi tôi muốn đi rửa tay một chuyến, một mình cô ăn trước đi." Xa Vân Hề nói xong ngay lập tức rời chỗ ngồi bước thẳng đến phòng rửa tay. Không cần phải đến buổi chiều mới tiêu chảy, nàng hiện tại cái bụng đã bắt đầu không thoải mái. Này không phải vì sợ lãng phí lương thực sao, nhưng mà lương thực còn chưa có lãng phí, mạng nhỏ của nàng phải gặp xui xẻo rồi.
Xa Vân Hề chạy vào phòng rửa tay, ói ra hết tất cả. Cũng không biết bao lâu, cuối cùng từ bên trong đi ra, cảm thấy hiện tại cả người vô lực. Nàng cảm giác mình phạm phải sai lầm lớn, tại sao phải ăn thịt bò a, lãng phí không phải là tiền của mình, đau lòng làm chi. Dùng nước lạnh súc miệng, vừa mới chuẩn bị đi ra, cái bụng lại bắt đầu phen khác hành hạ. Nhanh chóng đến WC đi giải quyết, nhìn lên trần nhà, Xa Vân Hề cảm giác có thật nhiều ngôi sao. Mình ngày hôm nay chắc phải mắc kẹt trong này rồi, thôi thì liều chết hy sinh.
Cuộc sống của người có tiền thật không phải bình thường mà, nhà mình tuy rằng có tiền nhưng chưa bao giờ xa xỉ. Lúc mười tám tuổi, mẹ liền cho con cái ra ngoài tự lực cánh sinh. Nói cái gì nên đi ra ngoài kiếm tiền, chính mình nuôi sống bản thân, cha mẹ không chịu trách nhiệm sinh hoạt phí nữa, bảo là đã trưởng thành rồi, có tay có chân, tự mình đi ra ngoài kiếm tiền nuôi mình. Lúc đi học, ngoại trừ học phí, sinh hoạt phí tất cả đều là tự mình kiếm tiền chi trả. Phương thức giáo dục của nhà họ Xa cùng những nhà khác hoàn toàn khác nhau.
Quan Di Tình cơm nước xong, ngồi đợi một hồi lâu, không thấy Xa Vân Hề trở về, có chút cuống lên, người này sẽ không xảy ra chuyện đi. Trả xong tiền, liền bước tới phòng rửa tay một chuyến, ở bên trong không thấy ai. Lấy điện thoại di động ra gọi, lúc tiếng chuông vang lên là phát ra bên trong phòng WC.
"Cô tại sao vẫn chưa ra, định ở bên trong luôn hử." Quan Di Tình đứng ở cửa gọi điện thoại vào.
Xa Vân Hề vừa nghe có âm thanh ai đó, tựa hồ ngoài cửa có người nói chuyện. Lại từ khe cửa nhìn bên ngoài xem có ai hay không thì thấy người phụ nữ kia với giày cao gót màu đỏ. Trong lòng khẩn trương gào thét, mình biến thành như vậy là do ai hại, Quan Di Tình thật là nữ nhân gây họa.
"Cô chờ một chút, tôi lập tức đi ra ngoài." Xa Vân Hề hiện tại không có khí lực, muốn mau nhanh giải quyết xong mở cửa đi ra ngoài.
Đứng ở ngoài cửa Quan Di Tình nhìn thấy Xa Vân Hề có vẻ uể oải, rất lo lắng hỏi nàng: "Tiểu Hề Hề, cô làm sao, làm sao trán đổ mồ hôi nhiều vậy a?"
"Không có chuyện gì, chỉ là tiêu chảy, chúng ta đi thôi." Nói liền đi rửa tay.
Quan Di Tình ở phía sau, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, nàng cảm giác Xa Vân Hề không đúng, từ lúc bắt đầu ăn cơm liền không đúng. Lẽ nào nàng ấy thật sự không thích ăn cơm Tây, nhưng vì lý do gì nàng ta còn muốn ăn hết tất cả, thực sự là quá kỳ quái.
Đi tới bên cạnh Xa Vân Hề, kéo nàng lại, tỏ rõ vẻ sầu khổ nhìn nàng."Chúng ta hiện tại đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện, tại sao?" Xa Vân Hề thật sự không biết Quan Di Tình lại muốn làm cái gì, không có chuyện gì đi bệnh viện làm gì, lại phải tốn tiền.
"Cô khám xem một chút, cô hiện có vẻ khó chịu, cô không thể ăn cơm Tây phải không?" Quan Di Tình suy đoán đây chính là nguyên nhân duy nhất, cái người kia lúc ăn cơm mang vẻ mặt thống khổ, là không muốn ăn sao?
"Làm sao cô biết?" Nói xong Xa Vân Hề liền che miệng mình, tựa hồ là nói ra cái gì không nên nói đến."Ha ha, không sao rồi, chúng ta không cần đi bệnh viện, sắp tới giờ đi làm, chúng ta trở về đi thôi." Xa Vân Hề lại không muốn đi bệnh viện, nếu như bị mẹ mình biết, nhất định sẽ trói gô về nhà.
"Cô còn muốn đi làm, cô không thích tại sao không nói, còn cố gắng ăn, cô đây là trách móc tôi sao?" Quan Di Tình không thích người này như vậy, vì sao lại không lo lắng cho bản thân chứ. Không thích là không thích, tại sao lại muốn miễn cưỡng bản thân.
Nhìn Quan Di Tình mắt đã có chút ướt át, Xa Vân Hề hoảng rồi, nàng thật sự không phải cố ý. Nữ nhân này làm sao khóc, nàng sợ nhất chính là nước mắt. Chính mình cảm thấy khó chịu lắm, cô ta tại sao phải khóc a.
"Cô đừng khóc, tôi một hồi là tốt rồi. Chúng ta mua thuốc uống là được rồi." Xa Vân Hề mau mau giúp Quan Di Tình lau nước mắt, nữ nhân này cũng quá khó hầu hạ, làm sao động một chút là bắt đầu khóc.
"Không được, phải đi bệnh viện." Quan Di Tình biết, mình nhất định phải tỏ thái độ cứng rắn, bằng không Xa Vân Hề tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Hiện tại không biết qua bao lâu, người này mặt đã bắt đầu ố vàng, một vệt máu đều không có, không ngừng đổ mồ hôi, không đi bệnh viện nhất định sẽ chết người.
"Được, vậy chúng ta đi bệnh viện có được hay không?" Xa Vân Hề hiện tại chỉ muốn đem Quan Di Tình dỗ dành, bằng không ngày hôm nay nàng làm sao có cách trở về.
"Được, chúng ta hiện tại đi bệnh viện." Nói xong trực tiếp lôi kéo Xa Vân Hề thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Bác sĩ bảo là tiêu chảy cấp, cần truyền dịch, Xa Vân Hề bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng ở lại.
"Cô sao khờ thế, không thể ăn còn miễn cưỡng muốn ăn." Quan Di Tình hiện tại muốn đánh nữ nhân này một trân, chính mình biết rõ không thể ăn, còn nhắm mắt đi ăn, này không phải là tự mình tìm tội sao.
"Ha ha, tôi chỉ là không muốn lãng phí lương thực mà thôi, huống hồ hiện tại đã không sao rồi, truyền dịch xong có thể trở về." Xa Vân Hề hiện tại cũng không dám cùng Quan Di Tình tranh luận, nữ nhân này mà khóc thì coi như đó là bức trường thành, lúc đó nàng không biết phải làm sao đây.
"Dù có lãng phí, cũng không thể như vậy, cô như vậy chẳng phải càng lãng phí hơn hay sao?" Không lãng phí lương thực, tự mình ăn để bị hành hạ cái bụng như thế, cô lần đầu tiên gặp một người như Xa Vân Hề. Rõ ràng là Đại tiểu thư nhà giàu, lại đi quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, Quan Di Tình thật sự có chổ không hiểu nổi trong đầu Xa Vân Hề đang suy nghĩ chim hoa bướm lượn gì nữa.
"Ha ha, vậy lần sau nếu đi ăn cơm Tây, tôi không đi nữa." Không phải lần này vì quan tâm cô hay sao, lần sau đánh chết tôi cũng không đến nơi này ăn cơm.
"Còn muốn lần sau, một lần là đủ rồi. Sau này ăn cơm cô chọn nhà hàng nha, còn có cô thích ăn gì cứ nói một tiếng." Người này không thích cơm Tây, vậy cứ tùy ý thích nàng đi, mình cũng bình thường, ăn này nọ nọ kia chắc không bị tiêu chảy như nàng.
"Ha ha, lúc đó nói sau đi, tôi xin nghỉ một ngày, không phải là vì muốn bỏ bê công việc." Nói xong Xa Vân Hề cầm điện thoại lên gọi cho Lý Hoan nói nàng buổi chiều xin nghỉ. Tiền lương lại ít đi, Xa Vân Hề rất ủ rũ, tháng này đã không có chuyện gì tốt lành, phải nói rằng từ khi gặp phải Quan Di Tình hoàn toàn không phải chuyện tốt.
$H{V|E
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...