Xa Vân Hề thất thần nhìn người hiện trên màn hình điện tử, người này bao lâu rồi chưa gặp, thời gian như thần dược chữa lành vết thương. Tháng năm lơ đãng dần trôi qua, vết sẹo trong lòng kia dường như cũng đã từ từ nhạt bớt, lúc gặp lại trong lòng trở nên nhẹ nhàng đôi chút.
Bóng dáng quen thuộc kia, nàng tình cờ nằm mơ vẫn hay hiện ra trong giấc mộng. Năm tháng vậy mà không lưu lại trên mặt hắn vết tích nào, hắn bây giờ càng thêm đẹp trai, có lẽ là càng thích trêu đùa nữ sinh.
Đã cùng hắn qua lại một thời gian, Xa Vân Hề không biết nên dùng tâm tình để đối phó. Giờ khắc này có lẽ chỉ cười cho qua chuyện, hoặc là xoay người không để ý tới những chuyện kia nữa. Nàng đã nghĩ rằng đó là tình yêu, bây giờ nghĩ lại, thật mình có phải đơn giản quá hay không. Ái tình thật vĩ đại, có lẽ nàng không có đủ sức mạnh theo đuổi nó.
Phạm An Nguyên, nàng đã từng muốn cùng hắn đi hết một đời. Lần này gặp lại, đáng ra nàng phải vui vẻ hoặc hạnh phúc, không phải sao?
Đàn dương cầm, đó là giấc mơ rực rỡ nhất cuộc đời nàng, sáu năm trước vì người này mà vỡ nát.
Không có ước mơ, không có ái tình, nàng không hiểu vì sao nàng sống qua được năm tháng ấy, Xa Vân Hề cố gắng nhớ lại tháng ngày kia, nhưng trong đầu chỉ còn là một mảng trống rỗng. Bởi vì không muốn nhớ lại, mới để cho mình tự mất trí nhớ sao?
Nhìn người bên trong màn ảnh, Xa Vân Hề khóe mắt có chút ướt át. Từng giọt nước mắt không biết tên cứ như vậy lén lút chảy xuống không cần sự cho phép của chủ nhân.
Dù đã hơn sáu năm, trong lòng vẫn là đau đớn, nguyên lai nàng không có quên, mà là đem nó đặt ở một góc không để ý tới. Lần này gặp lại, những gì cố giấu đều bộc phát ra, chua xót nhường nào.
Ban đêm đen kịt, người đi trên đường dần dần thưa thớt, thỉnh thoảng sẽ có mấy chiếc xe qua lại. Mặc kệ vết thương sâu bao nhiêu, buổi tối sẽ không ai nhìn thấy, sẽ không ai thương hại mình. Màn đêm, nó chứng kiến một mình nàng gào khóc, một người chịu đựng hết thảy tất cả.
Trong cái thành thị nhộn nhịp này, nhìn xa xa chỉ thấy màn đêm u ám. Nơi này xa hoa tráng lệ nhưng vẫn như trước lạnh lùng, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không một hơi ấm.
Quan Di Tình nhìn gò má Xa Vân Hề, trong mắt nàng cô đơn cùng bi thương, hình ảnh đó như lưỡi dao sắc, mạnh mẽ đâm tiến vào trái tim của cô. Hai hàng nước mắt chảy xuôi theo má, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đau lòng. Muốn ôm nàng ấy vào lòng dỗ dành, nhưng không tìm ra được một cái lý do thích hợp. Xa Vân Hề mang hết thảy tâm sự giấu ở trong lòng, nếu cô tùy tiện ôm nàng vào lòng, nàng sẽ khó xử.
Uống một hớp nước, Xa Vân Hề xoay người cười cười nhìn Quan Di Tình. Ngày hôm nay nàng thật sự có chút thất thố, tại sao có thể ở trước mặt Di Tình ngồi khóc đây?
"Chúng ta về thôi." Âm thanh có chút yếu ới. Khuôn mặt dù mỉm cười lại khiến người khác xót xa không chịu nổi.
"Ừa" Quan Di Tình đáp, giả vờ bày ra dáng vẻ tự nhiên. Cả hai đều cảm thấy lúng túng, không khí có phần gượng gập.
Quan Di Tình mở cửa xe để Xa Vân Hề đi vào, bản thân cô lên xe thắt chặt dây an toàn, lái xe về tiểu khu.
Trong xe Xa Vân Hề nhìn ngoài cửa sổ, Quan Di Tình cũng không nói gì.
Nguyên bản chỉ là đơn giản về nhà, đột nhiên chuyển biến khiến cho quan hệ hai người trở nên khó khăn.
Quan Di Tình nghĩ Phạm An Nguyên và Xa Vân Hề có quen biết, lúc Xa Vân Hề nhìn người kia, ánh mắt mang theo bao nhiêu là tâm tình phức tạp. Vốn cho là nàng thích ngắm những anh chàng đẹp mã, nhưng ánh mắt kia toát ra bi thương, còn có...nàng khóc, người bình thường cũng có thể nhận ra quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
Chuyện của Xa Vân Hề, cô vẫn muốn chậm rãi hiểu rõ, hiểu mới. Thế nhưng liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, Quan Di Tình đã không còn tự tin đi chờ đợi. Chuyện của Xa Vân Hề có lẽ quá nhiều, hơn nữa nàng cố tình giấu thật kỹ, một mình chịu đựng hết thảy tất cả, nàng sẽ không dễ dàng đem vết thương của mình ra để cho người khác chữa trị. Nếu như cô muốn Xa Vân Hề mở cửa trái tim, vậy nhất định phải hiểu rõ quá khứ của nàng. Cánh cửa kia quá lớn, không phải ai cũng dễ dàng đi vào, mà nàng sẽ không chủ động đi ra.
Đèn nê-ông đỏ mờ ảo, đêm khuya làm cô độc lòng người, bề ngoài mỗi người đều trông như không có chuyện gì nhưng bên trong lại cô đơn, tịch liêu đến lạ. Mùa đông lạnh giá, gió rít từng cơn đâm thủng trái tim yếu mềm.
Xa Vân Hề không biết mình sẽ như thế nào nếu người kia quay về. Hít thở chung một bầu không khí ở chốn phồn hoa này, sau sáu năm, đây là lần đầu tiên gặp lại. Vết thương lòng một lần nữa rách toan.
Gặp lại sao, chuyện như vậy Xa Vân Hề chưa từng nghĩ tới, cũng không có chờ mong. Ngày hôm nay chỉ nhìn hắn trên màn ảnh một chút, trong lòng vết thương ngỡ đã lành lại đầm đìa máu tươi. Đoạn quá khứ kia không cách nào quên được, chính mình dùng thời gian sáu năm lẽ nào vẫn chưa hoàn toàn quên được sao? Đã qua sáu năm rồi, vì sao nhắc đến lại một lần nữa đau lòng. Đêm nay Quan Di Tình hẳn đã nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn của mình, cô ấy một câu nói cũng không nói. Trên mặt vẻ mặt rất tự nhiên, tựa hồ dường như không quan tâm đến hành động của nàng.
Quan Di Tình càng biểu hiện tự nhiên, Xa Vân Hề trong lòng càng khó chịu. Nàng sợ chính mình gây ra tổn thương cho cô ấy, tình yêu này còn chưa bắt đầu mà nàng lại làm cho người quan tâm đến mình bị thương tổn. Nàng rốt cuộc có tư cách gì để người ta yêu mến chứ.
Xa Vân Hề nghĩ tới vô số lý do, không có một điểm nào có thể thuyết phục chính mình. Bản thân nàng mặc kệ ở phương diện nào đều bình thường. Làm việc nhà, xuống bếp, chuyện này có thể rất đơn giản với nhiều phụ nữ, riêng mình lại trở thành khó khăn, nàng quá hậu đậu. Nói đến công việc, năng lực của chính mình tự mình biết. Nếu như không có Lý Hoan hỗ trợ, nàng e ở công ty cũng không công tác tốt.
Nàng dù ở phương diện nào cũng không xuất chúng, chớ nói chi là sống đời với nhau, trái tim của chính nàng như thế nào, chẳng lẽ nàng không biết. Tương lai của nàng mờ mịt, làm sao có khả năng tìm hiểu hoặc mang hạnh phúc đến cho người khác.
Quan Di Tình yêu mình sao? cô ấy nói là nhất kiến chung tình. Nàng không có gì để người ta có thể gặp lần đầu đã yêu, chỉ được mỗi gương mặt đẹp mà thôi. So với nhất kiến chung tình , Xa Vân Hề thích tình yêu dài lâu hơn. Nàng cảm thấy tình yêu như thế mới đáng để nương tựa cả đời. Nhất kiến chung tình, chỉ là như cơn gió thoảng qua, khi mọi thứ đã qua rồi có thể không còn cảm xúc nữa.
Đến tiểu khu, hai người vẫn là một trước một sau, không ai nói câu nào.
Quan Di Tình không biết nên làm thế nào, nhiều lần muốn nói chuyện với Xa Vân Hề, lời đã đến bên môi, cuối cùng cũng nuốt trở vào. Hai người đến cửa thang máy, nhấn nút đi lên.
Đến cửa nhà, Xa Vân Hề cảm thấy cần phải nói một tiếng cám ơn, liền mở miệng: "Di Tình, cảm ơn cô đã đưa tôi về" . Dù sao Quan Di Tình quan tâm đưa mình về nhà, nếu không nói tiếng cảm ơn thật không phải phép.
"Không có chuyện gì, việc tôi phải làm." Quan Di Tình hai tay khoanh trước ngực, đứng thẳng trả lời. Cô cũng thấy Xa Vân Hề nhiều lần muốn nói chuyện cùng cô, mà cô cũng muốn nói chuyện cùng nàng, chỉ là chuyện này không biết phải nói như thế nào. Lần đầu tiên Di Tình vướng phải hoàn cảnh lúng túng này.
Trước đây trên thương trường cô là một người tài giỏi, giờ đây trở nên khổ sở vạn phần. Không biết từ lúc nào cô lại đánh mất chính mình như thế, phải chăng từ lúc gặp Xa Vân Hề, cô cũng đánh mất luôn sự tự tin?
Quan Di Tình trả lời là "phải làm", Xa Vân Hề sửng sốt. Lời này chứng tỏ mình là bạn gái của cô ấy sao?
"Bất quá, vẫn là cảm ơn. Mỗi lần đều gây phiền phức cho cô, tôi cũng nên xin lỗi." Xa Vân Hề trong lời nói phân định rạch ròi quan hệ hai người. Coi như Quan Di Tình thật sự có lòng hoặc tâm ý, thế nhưng nàng cũng chưa có đáp lại phần tình cảm này, nên sẽ không làm ra những hành động ám muội.
Hôm nay nỗi đau xưa bỗng chốc trở lại, chính nàng liền hiểu rõ đoạn tình cảm kia chưa thể nguôi ngoai, lẽ nào nàng vẫn còn yêu hắn hay sao?
Yêu, Nàng không biết tình yêu đó đến giờ đã biến đổi ra sao. Cảm giác yêu thương dường như không còn tồn tại. Có thể tình yêu đó từ lâu đã thay đổi, nó đã biến thành cái gì nàng không biết nữa, chỉ biết rằng dù có là gì đi chăng nữa cũng không thể quay đầu trở lại.
"Ân" Xa Vân Hề bỗng nhiên có chút khách khí, trong giọng nói có một loại xa cách. Cái cảm giác cũng giống như nàng đứng giữa những mảnh kính bằng pha lê trong suốt, người ta có thể thấy nàng nhưng không thể chạm đến nàng.
"Di Tình, chuyện giữa chúng ta, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp." Xa Vân Hề không muốn mang đến cho Quan Di Tình tổn thương, nàng muốn đem sự tình nói rõ ràng.
Chính nàng biết tình yêu là đau đớn thế nào. Nếu như chưa có gì sâu đậm nên đoạn tuyệt sớm, tất cả đều tốt cho mọi người.
Quan Di Tình không biết Xa Vân Hề vì sao giờ khắc này nói như vậy, lẽ nào là bởi vì người đàn ông kia à? Nàng hiện tại vẫn yêu người kia sao?
"Tôi không cảm thấy chúng ta không hợp, Hề Hề, cô có phải đang trốn tránh điều gì?" Quan Di Tình xoay người đối mặt với Xa Vân Hề, đôi mắt nhìn thẳng nàng. Cô muốn từ bên trong nhìn xem nàng đang suy nghĩ gì? Không có cùng nhau làm sao biết có thích hợp hay không.
Quan Di Tình tiếp theo lại nói: "Tôi không biết cô đang trốn tránh điều gì, tôi chỉ biết tôi thật lòng với cô. Cô có lựa chọn cuộc sống của cô, tôi cũng có quyền thích người mình thích."
Quan Di Tình không sợ Xa Vân Hề tức giận, cô chính là muốn nữ nhân này biết, chính mình sẽ không bỏ qua cho nàng. Cô không phải vì một người đàn ông ở trên trời rơi xuống kia mà chùng bước, cô thích, cô nhất định truy đến cùng.
Xa Vân Hề thấy Quan Di Tình thái độ dị thường kiên quyết, nàng sợ nhất là người như thế. Thật sự không có biện pháp, có phải lần này nàng gặp khắc tinh hay không.
"Tôi chỉ không muốn cô bị thương tổn." Xa Vân Hề thở dài một hơi, nàng thật sự không muốn thương tổn Quan Di Tình. Vết thương do tình cảm gây ra không phải ngày một ngày hai lập tức lành lặn, có người mang theo nó suốt cuộc đời, nhức nhối không thôi.
"Có tổn thương hay không, đó là chuyện sau này, chúng ta hiện tại vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, vậy lấy cái gì mà bị thương?" Quan Di Tình biết Xa Vân Hề là vì muốn tốt cho cô. Nhưng nếu không cố gắng, làm sao biết mình không thể.
Quan Di Tình nói như thế chẳng qua là đang hạ quyết tâm với nàng, Xa Vân Hề biết mình dù có nói cái gì, cô cũng sẽ không bỏ qua nên đành im lặng, cửa thang mở hai người đi vào.
Xa Vân Hề liên tục nhìn chằm chằm vào số tầng đang nhảy liên tục trên màn hình, nàng hi vọng nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Đến tầng 15, Quan Di Tình đi ra trước, hai người nói đơn giản câu ngủ ngon, không nói thêm lời nào khác.
Về đến nhà, Xa Vân Hề ngồi ở trên ghế salông nghỉ ngơi một hồi. Tựa hồ lại nhớ ra cái gì đó, nàng nhanh chân đi đến phòng ngủ của mình. Mở tủ, từ trong góc lấy ra một cái rương. Mở rương ra, bên trong là một hộp trang sức chứa một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình mặt trăng có khắc vài chữ, đây chính là vậy nàng đã cất 6 năm nay.
Thời gian như thoi đưa, nhưng trong một khắc khi nhìn thấy sợi dây chuyền hồi ức tựa như phim điện ảnh, tua đi tua lại rõ rệt trong đầu của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...