Phu Nhân Vạn An

Rốt cục, nàng cũng thức giấc, đôi mắt mở to nhìn hàng ria trên chiếc cằm cương nghị của tuấn nhan trước mặt, cảm nhận được mùi hương của nam nhân phảng phất quanh mình. Nàng ngơ ngác. Hắn nói câu sớm, nàng cũng theo bản năng lên tiếng "Sớm."

Lời vừa dứt, nàng liền phút chốc trừng lớn mắt, hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng hoảng hốt đẩy hắn ra, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Lúc này, trông nàng thật mê người, hắn cảm giác được khố tiết nhanh chóng phản ứng, đối với nàng đột nhiên phát sinh dục vọng. Nhưng hắn cảm thấy thật không cao hứng tí nào, cảm thấy tự tức giận chính mình "Ngươi không lo lắng ta mạo phạm ngươi vì ngươi không nghĩ ta cũng là nam nhân."

Thái độ hắn có phần ương ngạnh, bừng bừng bốc lên lửa giận, nàng khó hiểu trả lời "Ta chỉ là tin tưởng ở ngươi mà thôi."

Tín nhiệm?! Đối với hắn, đó là chuyện quá xa xôi vọng tưởng. Hắn vốn là không để ý tới nữ nhân, nhưng nàng dường như lại là trường hợp đặc biệt.

"Có phải hay không đã tới lúc phải đi?" Đối diện với đôi mắt đen lại sáng quắc của của hắn, nàng không nhịn được lại đỏ mặt, tim giộng thình thịch trong lồng ngực.

Qua một đêm, tuyết lại bắt đầu rơi, bên ngoài gió tuyết gào thét. Nhưng bên trong sơn động nhiệt độ lại đang tăng cao. Hắn nhìn nàng đứng dậy sửa sang quần áo, chỉ có thể chậm chạp quay đi, tìm cách trấn tĩnh lại tinh thần.

Trời đông lạnh giá rét, hai người lên núi rất chậm, liên tục hai ngày vì gió tuyết quá lớn mà phải trì hoãn tiến độ, trú lại trong động.

Bởi hôm trước không để ý mà thân mật ôm nàng ngủ, lo sợ dục vọng nổi lên, Quý Duy Lễ không hề ngủ ở gần nàng.


Khang Mộc Vân nằm trên đất, đặt tay lên ngực cảm thấy có một cảm giác thật khó hiểu, giống như là mất mát vậy.

Rốt cục sau hai ngày, ánh trăng cũng xuất hiện tuy rằng thỉnh thoảng vẫn bị mây đen che phủ, nhưng vẫn có thể xem là thời tiết tốt.

Quý Duy Lễ giơ ngọn đuốc sáng đi trước. Bọn họ trì hoãn cũng đã lâu, không khéo sẽ không theo kịp thời gian đã định.

Nàng thật bội phục hắn, cho dù ở trong đêm tối, địa hình thoạt nhìn vô cùng giống nhau, hắn vẫn xác định phương hướng chính xác mà đi.

Hắn cũng bội phục nàng không kém, nàng không có cản trở hắn, chỉ lặng lẽ theo kịp hắn.

Trên thực tế, suốt đường đi, nàng không hề kêu khổ, luôn tự lập khiến hắn bắt đầu có cảm giác kỳ quái trong lòng.

Trời đã sáng, càng lên cao, không khí càng loãng, đường đi đầy tuyết, gập gềnh. Có vài đoạn, không thể cưỡi ngựa, mà còn phải cẩn thận dắt chúng đi, thậm chí phải dùng cả tứ chi mới có thể di chuyển tiếp lên triền núi. Dấu chân trên tuyết ngày một in sâu hơn.

Thời tiết tốt đến không ngờ, trên đỉnh núi cao ngất, hết thảy là một màu trắng xóa. Ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu những tia sáng lấp lánh trên mặt băng tuyết, trên những băng trụ bám trên vách núi, cành cây. Mắt Khang Mộc Vân sáng lên khi mơ hồ nhìn thấy một điểm vàng phía không xa sường núi kia, có thể nào là khoản đông chăng?

Quý Duy Lễ mắt sớm đã chăm chú nhìn thấy điểm vàng, con ngươi đen phảng phất ý cười. "Ngươi ở trong này." Để tránh làm hắn mất tập trung và đảm bảo an toàn cho nàng, nên để nàng lại đây. Nói xong, hắn đi ra.

Nàng gật đầu, nhìn hắn cẩn thận tiến về sườn núi bên kia. Kỳ thật nàng cũng muốn đi theo, tận mắt nhìn cái gọi là tuyết trung ra hoa kia. Nhưng nàng tự biết thân thể yếu đuối lại nhìn hắn khó khăn đi lại trên tuyết, chân phải khó khăn lắm mới rút ra khỏi lòng tuyết. Nàng đi theo không giúp được thêm gì, có khi lại gây trở ngại cho hắn.

Nàng ở lại cùng hai chú ngựa, không biết làm gì chỉ cảm thấy gió càng lúc thổi càng lạnh, mỗi hơi thở ra đều biến thành khói trắng, rất là lạnh!

Trên núi tĩnh lặng bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh kỳ lạ. Khắp nơi bỗng vang lên thanh âm ầm ầm vang vọng khiến nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn quanh tìm nguồn gốc của âm thanh đó. Nhưng sao tuyết dưới chân nàng lại đang chấn động?

Quý Duy Lễ đang đến gần cây khoản đông cũng nghe thấy mới ngẩng đầu nhìn quanh, sắc mặt phút chốc biến đổi.

Cũng lúc này nàng thấy thế, vội vàng hướng hắn kêu to "Chạy mau!"


Tuyết lở! Không biết từ đâu, dòng thác tuyết ầm ầm đổ xuống mang theo âm thanh long trời càng lúc càng tới gần. Quý Duy Lễ muốn chạy nhưng tuyết quá dầy, không thể nhanh chóng rời đi được.

Nháy mắt tuyết trắng chụp xuống, lực cuốn mạnh nhổ bật cả cây cối, cuốn theo Quý Duy Lễ, hắn cảm thấy có gì đâm vào chân mình giữa dòng cuốn của tuyết. Hắn thét lên đau, muốn giãy dụa nhưng không được, lượng tuyết quá lớn, cuốn hắn một đường xuống sườn dốc.

Gió bên tai hắn gào thét không ngừng, hắn thậm chí cảm nhận được phong vị của tuyết trong miệng mình. Thế giới xoay tròn, thiên địa chao đảo, không bao lâu, hắn liền ngất đi.

"Phu quân, Quý Duy Lễ!"

Mặt trời mất dạng dưới những lớp mây dày, Khang Mộc Vân sắc mặt trắng bệch lo lắng chạy xuống hướng triền núi, kêu to tên của Quý Duy Lễ. Rốt cuộc, nàng tìm thấy hắn bị ngã dưới một gốc thân cây.

Nước mắt của nàng nhất thời tràn ra, nàng quỳ xuống bên người hắn. Lúc này nàng mới nhận ra mình bị dọa đến toàn thân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng tràn đầy kinh hoàng.

Bình tĩnh! Khang Mộc Vân! Nàng tự trấn an bản thân, chạm tay vào mũi hắn. Cũng may, hắn còn thở, cảm tạ lão thiên gia. Hắn còn sống nhưng khẳng định là đã bị thương bởi trên tuyết nơi hắn nằm máu đang thấm đỏ nền trắng.

"Quý Duy Lễ, phu quân!" Nàng vội vàng kêu to, cố gắng mang đôi chân đang bị tuyết vùi lấp của hắn lôi ra. Mặt nàng trắng bệch khi nhìn thấy chân hắn bị nhánh cây cắt ngang, miệng viết thương thoạt nhìn thật lớn, máu tươi ồ ồ chảy. (Kat: nàng nào không ưa cảnh máu me xin tạm thời quay đi ah!)

Nàng vội vàng xé một mảnh vải dưới váy, thay hắn buộc chặt phía trên vết thương, lại hà hơi vào hai tay, sau không ngừng xoa lên gò má lạnh lẽo của Quý Duy Lễ. Rốt cuộc một lúc sau hắn mở mắt ra.

"Ngươi có khỏe không?" Nàng nóng vội hỏi.

Hắn giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng lập tức cảm thấy một trận đau nhức từ chân truyền lên, hắn thở hắt ra khí lạnh, trừng con ngươi nhìn về phía chân hắn.


"Chân của ngươi bị thương, nhưng hai con ngựa cũng không thấy đâu, mà đồ ăn, thuốc men, đạn hỏa đều bỏ lại ở chỗ chúng." Nàng càng nói càng uể oải.

"Ngươi có việc gì không?" hắn thấp giọng hỏi.

Nước mắt của nàng thiếu chút nữa lại bật ra, nhưng nàng nhịn xuống. Giờ không phải lúc để khóc lóc "Không có việc gì …" nàng vội vàng nhìn xung quanh, thấy ở xa xa mơ hồ hình ảnh một tòa đạo quan "Ngươi ở đây, ta đi cầu cứu." (Kat: đạo quan thường chỉ ngôi miếu nhỏ của các tăng sĩ trên núi.)

"Ngươi đi? Không được, rất nguy hiểm, ta còn có thể đi." Hắn lại lần nữa cố giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng miệng vết thương chân trái khá sâu, làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, toát mồ hôi lạnh, hơn nữa chân phải hoàn toàn không thể dùng, hắn căn bản là không thể đứng lên được.

"Ngươi không thể, nhưng ta có thể. Ta đi rồi lập tức quay lại. Ngươi không cần lộn xộn, miễn cho vết thương lại chảy máu."

Hắn kinh ngạc nhìn nàng quay đi, đáng chết! Hắn cúi đầu nhìn chân bị thương của mình, thử động đậy, xác định là không tổn thương xương cốt, chỉ là vết thương ngoài da thịt.

Mau! Nàng nhất định mau chóng đi cầu cứu, chân hắn đang chảy máu không ngừng a!

Rốt cục, nàng thở hổn hển như ngưu (Kat: ý là như trâu áh >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui