Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 64: Cha con nhận thức
Ánh mặt trời trong nháy mắt trở nên chói mắt, Tề Thuật trong chốc lát hoảng hốt.
Hắn cho là mình xuất hiện ảo giác, hung hăng lắc lắc đầu xong vẫn thấy nữ hài kia vẫn đứng đó, dung nhan càng thêm rõ ràng, thanh âm cũng rành mạch rơi vào tai hắn.
“Nơi này quá nhiều cây, không thích hợp để thả diều, hay là chúng ta qua bên kia thả đi?”
“Được! Chúng ta tới bờ sông đi, vừa vặn có thể bắt cá ăn!”

Tề Tuyên kích động nói.
Hai người nói xong liền muốn rời đi, Tề Thuật vội đuổi theo, theo bản năng hô lên một tiếng: “Thù nhi!”
Bạch Phù nghe được liền dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một nam nhân khoảng ba mươi chạy tới phía mình, đột ngột nắm lấy bả vai mình: “Ngươi......... Ngươi là..........”
“Quốc công! Thỉnh tự trọng!”
Tần Nghị không nghĩ đến đường đường là Vệ Quốc công lại đột nhiên động tay động chân với cô nương bọn họ, mặt liền trầm xuống, một tay đẩy hắn ra, che trước mắt Bạch Phù.
Bạch Phù hoảng sợ, vội vàng tránh tới phía sau Tần Nghị, vẻ mặt khó hiểu nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện kia.
Tề Tuyên đứng bên cạnh Bạch Phù, nhìn thấy Vệ Quốc công liền cúi đầu kêu một tiếng: “Cha.”
Vệ Quốc công lại không nghe thấy, trong đầu chỉ có Bạch Phù.
“Ngươi là ai? Ngươi là ai?”
Hắn lên tiếng hỏi, không quan tâm đến Tần Nghị chắn trước mặt, giống như thế gian chỉ có một chuyện, những thứ khác cũng không quan trọng.
Tần Nghị nhíu mày, một bên ngăn lại một bên nói: “Đây là cô nương nhà ta, họ Bạch, được phu nhân mời tới làm khách.”
Họ Bạch?
Bạch cô nương?
A Phù cô nương?

Là cô nương mà Tưởng Kình Phong nhờ Cố thị chiếu cố?

Không.......... Không, không không không! Hắn muốn hỏi không phải cái này!
Hắn không muốn hỏi nàng tên gì, mà là nàng rốt cuộc là ai! Trên đời này làm sao có thể có hai người giống nhau như vậy?
“Cha nương ngươi là ai? Bây giờ đang ở đâu? Bọn họ...........”
“Không được nhắc đến chuyện này!”
Tề Tuyên bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nhìn Tề Thuật.
“Không được nói! Tỷ tỷ sẽ thương tâm!”
Thương tâm? 
Vì sao sẽ thương tâm?
Tề Thuật nhìn Bạch Phù, lại như cũ cố chấp với vấn đề vừa nãy.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao.......... lại lớn lên giống với Thù nhi như vậy?”
Thù nhi?
Bạch Phù không biết Phù nhi gì đó, nhưng trực giác mách bảo Thù nhi trong miệng hắn có lẽ có quan hệ với nàng.
“Thù nhi trong lời nói của Quốc công...........”
“Là ai?”
Nàng vẫn như cũ tránh sau lưng Tần Nghị, hỏi thêm một câu.
Tề Thuật nắm chặt hai đấm, cực lực khắc chế thân mình đang phát run.
“Là phu nhân trước của ta, là........ vợ cả của ta.”
Bạch Phù trong lòng run lên, hô hấp nháy mắt ngưng trệ.
Tần Nghị lại há to miệng, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
Không thể nào? Trùng hợp như thế?
Trong hoa viên lâm vào một trận trầm mặc, Tần Nghị mắt to trừng mắt nhỏ, hai người cũng không biết nên nói gì, liền thay Bạch Phù mở miệng.
“Vợ cả của Quốc công, có phải là qua đời vào mười sáu năm trước, chết đi trong khi bị cừu gia đuổi giết, mà lúc ấy còn đang mang thai, sắp lâm bồn?”

Tề Thuật ngực đau quặn: “Phải.”
Lúc nói chuyện cũng không có nhìn Tần Nghị mà nhìn về phía Bạch Phù.
“Vậy thì đúng rồi!”
Tần Nghị cao hứng nói: “Cô nương nhà chúng tôi, chính là nữ tử kia, cũng chính là đứa nhỏ của phu nhân trước sinh hạ, lần này vào kinh là vì tìm kiếm người nhà. Chúng tôi còn tưởng rằng vào kinh còn phải hỏi thăm tin tức khắp nơi mới tìm được, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm ra!”
Tề Thuật nghe xong lời của Tần Nghị, ngực lại càng thêm đau đớn, đầu cũng nhức nhối từng đợt.
“Không, không đúng......... hài tử của ta rõ ràng đã tìm được rồi, hắn.........”
“Hắn gọi là Lư Triệu, đúng không?”
Bạch Phù đẩy Tần Nghị ra, chính mình bước tới.
“Hắn sáu năm trước bị các người tìm được ở con sông nhỏ, trong tay cầm hai tín vật khác nhau, một là trâm cài tóc một là hà bao, trên hà bao thêu mấy đóa phù dung trắng.”
Tề Thuật giật mình, cơ hồ đứng không vững.
Bạch Phù lại không ngừng nói, một câu so với một câu càng khiếp sợ hơn, như thiết chùy hung hăng đập vào đầu hắn.
“Hai tín vật kia, là của ta.”
“Năm đó sư phụ ở trong miếu đổ nát cứu được ta, về sau sư huynh trưởng thành, nhân cơ hội xuất môn đưa thuốc mà để hắn giúp ta hỏi thăm về thân thế của ta.”
“Kết quả không nghĩ tới, hắn mạo danh thân phận của ta, còn nói với sư phụ hắn vô tình cứu được một lão gia giàu có, lão gia kia thấy hắn thông minh, cho nên nguyện ý giúp hắn đi học.”
“Sư phụ cảm thấy được đây là chuyện tốt, liền không ngăn cản, vốn định lấy lại hai tín vật của ta, hắn lại nói đi học bên ngoài cũng hành tẩu nhiều nơi, không bằng để lại chỗ hắn, tiếp tục giúp ta hỏi thăm thân thế.”
“Đến thật lâu về sau, sư phụ mới biết được chân tướng, vì tự trách và áy náy mà buồn bực chết đi.”
Nàng nói xong lại để cho Lục Liễu đem những lá thư trong hòm thuốc đưa tới.
Lục Liễu biết sự tình trọng đại, một đường chạy về phòng, nhanh chóng lấy mấy lá thư Lư Kiến Nam để lại.
Thời điểm nàng rời đi, Cố thị ở chính viện nghe hạ nhân nói Quốc công chạm mặt Bạch cô nương, còn ở trước mặt hạ nhân nắm lấy bả vai Bạch cô nương, liền sợ tới mức từ trên giường nhảy xuống, đi giày vào rồi hướng phía hoa viên đi tới.
Bạch Phù là nàng chủ động mời ở lại, Tưởng Kình Phong trước khi đi đã nhờ nàng chiếu cố Bạch Phù, lỡ như ở trong viện nàng xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể ăn nói với Tưởng Kình Phong!
Trong hoa viên, Tề Thuật cùng Bạch Phù bốn mắt nhìn nhau.

Cố thị vội vã đi tới, một tay nắm lấy Bạch Phù đưa ra phía sau mình, giương cổ lên nói: “Quốc công đây là muốn làm gì? Cãi nhau với ta liền muốn gây khó dễ khách nhân của ta sao?”
Nói xong mới chú ý thần sắc Tề Thuật không đúng, hai mắt đỏ ửng dường như muốn khóc.
Tề Thuật nhìn Cố thị, nhếch môi mở miệng, thanh ân khàn khàn, mang theo tia giận dữ.
“Nàng vì sao không nói cho ta!”
Cố thị vẻ mặt không hiểu: “Nói cho chàng cái gì?”
Tề Thuật đưa tay chỉ vào Bạch Phù: “Nàng đã nhìn qua bức họa của Thù nhi! Cô nương này cùng Thù nhi lớn lên giống nhau như đúc, nàng vì sao không nói cho ta biết!”
Thù nhi?
Cố thị vừa nghe thấy cái tên này, nhất thời nổi giận.
“Tề Thuật chàng điên rồi sao? Nhìn thế nào mà xem ai cũng giống như vợ cả chàng! A Phù lớn lên có chỗ nào giống nàng ta? Chàng đem bức họa lấy ra so xem! Có thể tìm ra một chút nào đó giống nhau ta liền quỳ xuống nhận sai!”
Tề Thuật từ trước đến giờ cãi nhau, mồm mép cũng không lưu loát như Cố thị, nghe vậy liền nghẹn lại, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: “Ta vẽ không được tốt.........”
“Nhưng mà thực sự giống nhau như đúc............”
Hắn nói xong lại nhìn về phía Bạch Phù.
Nếu chỉ là người có tướng mạo tương tự, hắn có lẽ sẽ hoài nghi Cố thị cố ý tìm người như vậy đến lừa hắn.
Nhưng nữ hài tử trước mắt không chỉ có chút giống, mà quả thực chính là từ một khuôn mẫu đúc ra.
Cố thị bị hắn làm tức giận không nhẹ, lôi kéo Bạch Phù bước đi: “Ngươi đừng để ý đến hắn! Hắn điên rồi!”
Bạch Phù vẫn đứng tại chỗ không có nhúc nhích.
“Phu nhân, là thật.”
Nàng nhìn Cố thị, chậm rãi nói.
Cố thị ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng: “Cái gì mà thật với giả?”
Lục Liễu lúc này cầm thư chạy tới, thở phì phò đưa cho Bạch Phù.
Bạch Phù cầm lấy, trực tiếp đưa cho Cố thị.
Cố thị cúi đầu muốn xem, lại bị Tề Thuật đoạt lấy.
Phong thư đã ố vàng, trên thư từng câu từng câu một kể lại chuyện xảy ra từ mười sáu năm trước đến nay.
Câu nói chất phác, không có nhiều lời, lại rành mạch ghi lại mỗi một sự kiện quan trọng, làm cho người ta không khó để đem nội dung xâu chuỗi lại, hiểu được chuyện gì đã xảy ra mấy năm nay.
Tay Tề Thuật càng ngày càng run, cơ hồ nắm không được thư nữa.
Cố thị khó hiểu lấy lại thư, lật xem một lần cũng vô cùng khiếp sợ.

Cái này........ Đây là.........
“Phù nhi..........”
Tề Thuật run rẩy đi tới phía Bạch Phù, vươn tay tựa hồ muốn sờ hai gò má nàng, tóc nàng, lại không biết đem tay đặt ở đâu mới tốt, cuối cùng ôm nàng vào ngực.
“Phù nhi, Phù nhi của ta, nữ nhi của ta.........”
Hắn ôm chặt lấy nàng, nghẹn ngào phát ra tiếng.
Bạch Phù tìm được người nhà, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ, nhưng nàng dù sao cũng là lần đầu gặp Vệ Quốc công, còn chưa quen thuộc với hắn, đối phương đã hành động như vậy, nàng lại không biết làm như thế nào, xấu hổ đứng yên tại chỗ không dám động.
Vẫn là Cố thị phục hồi tinh thần lại đem Bạch Phù kéo ra.
“Người ta đã là đại cô nương rồi, chàng đừng hồ nháo như vậy!”
Nàng đè nặng cổ họng nói một câu.
Nữ nhi nhà bình thường vừa năm sáu tuổi đã không cho phụ thân ôm, Bạch Phù bây giờ đã mười sáu tuổi, ôm như vậy còn ra thể thống gì!
Tề Thuật vừa nghe, vốn nước mắt còn đang cố nén lại rốt cuộc cũng nhịn không được chảy xuống.
Nữ nhi của hắn vốn nên được che chở trong lòng bàn tay mà lớn lên, lại cứ thế lưu lạc bên ngoài hơn mười năm! Hắn hoàn toàn không biết nàng trước kia như thế nào, vậy mà nàng đã trưởng thành rồi!
Mà hắn sáu năm trước vốn có cơ hội chứng kiến nàng trưởng thành, lại vì bị lừa gạt mà bỏ qua nàng, chớp mắt....... chớp mắt nàng đã là phụ nhân, gả cho người ta, hắn ngay cả cơ hội đem nàng ở cạnh mình thêm hai năm cũng không có.
Tề Thuật càng nghĩ càng thương tâm, nam nhân gần bốn mươi vốn luôn kiên cường mạnh mẽ lại ở chỗ này ngay giây phút này không ngừng rơi nước mắt.
Cố thị đỡ trán thở dài.
Nàng liền biết sẽ như vậy, sáu năm trước đã thấy qua một lần, lần này chỉ có hơn chứ không kém!
“Có gì thì về phòng nói đi, nơi này đều là gió, lỡ khiến A Phù cảm lạnh thì sao?”
Quả nhiên, Tề Thuật vừa nghe thấy thế, lập tức lau khô nước mắt.
“Đúng rồi, chúng ta trở về nói, nơi này lạnh lắm.”
Nói xong liền kéo Bạch Phù trở về.
Tề Tuyên lúc này mới chen vào giữa, đem hắn đẩy ra, che chở cho Bạch Phù: “Là tỷ tỷ con!”
Tề Thuật sửng sốt, chợt cười lên, vỗ vỗ đầu hắn: “Đúng vậy, là tỷ tỷ của con!”
Tề Tuyên lôi kéo Bạch Phù bước nhanh về phía trước, như sợ hắn đem Bạch Phù cướp đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận