CHƯƠNG 62: Tỷ đệ lần đầu gặp mặt
Ngày thứ hai Tưởng Kình Phong rời đi, Bạch Phù sáng sớm đã rời giường trang điểm, cũng không búi tóc như bình thường, mà để cho Lục Liễu chải cho nàng kiểu tóc của phụ nhân (phụ nữ đã có chồng).
Lục Liễu sửng sốt, lược trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Cô nương, vì sao........... vì sao lại chải kiểu đó? Ngài lát nữa còn phải đi gặp Tề Phu nhân, lỡ như để người khác hiểu lầm thì khó mà giải thích rõ ràng.”
Lục Liễu vẫn luôn hầu hạ Bạch Phù, quan hệ của Bạch Phù và Tưởng Kình Phong nàng rõ hơn bất kì ai.
Hai người hiện tại chưa thành thân, mà Tưởng Kình Phong lại đáp ứng Bạch Phù sau khi lên kinh thành tìm được người nhà nàng mới đi cầu thân.
Nhưng nếu Bạch Phù thay đổi đầu tóc của phụ nhân........ vậy sẽ làm người khác hiểu lầm nàng đã thành thân với Tưởng Kình Phong, đến lúc đó chẳng phải loạn thành một đoàn sao?
Bạch Phù nhìn chính mình trong gương, nắm lấy mấy cọng tóc cười cười.
Nàng chính là muốn làm cho người ta hiểu lầm, chính là muốn làm cho người ta biết nàng cùng Tưởng Kình Phong đã ở cùng một chỗ, ai cùng không thể đem bọn họ tách ra.
Sư thúc nói qua càng là nhà cao cửa rộng càng có quy củ nghiêm khắc, nàng như vậy bị Tưởng Kình Phong đem về, đối phương sẽ nghĩ không nói trước, lỡ như bọn họ cùng Tưởng Kình Phong không cùng một phe, kiên quyết không đồng ý để nàng gả cho Tưởng Kình Phong thì làm sao bây giờ?
Trước kia nàng chỉ có một mình, ở với ai thì chỉ cần bản thân tự mình định đoạt.
Nhưng sau khi tìm được người nhà, lời cha mẹ cùng người làm mai, nàng dù cho có hàng vạn lý do, cũng khó chống lại sự sắp đặt của người nhà.
Nếu người nhà thật sự không đồng ý cho nàng cùng Tưởng Kình Phong ở bên nhau, lấy tính tình của Tưởng Kình Phong, thì cho dù cướp cũng sẽ đem nàng cướp đi.
Nếu đã như vậy, không bằng hiện tại liền búi tóc kiểu phụ nhân, để cho người ta biết nàng đã là người của Tưởng Kình Phong, như vậy cho dù là không muốn, cũng sẽ không có lý do chia rẽ phu thê bọn họ.
Đây là chuyện mấy ngày trước nàng đã nghĩ kỹ, chỉ là còn xấu hổ không dám nói với Tưởng Kình Phong, chờ hắn trở lại thì nói cho hắn biết cũng không muộn.
“Ngươi chỉ cần búi cho ta, không cần nghĩ nhiều, chính ta tự có sắp xếp.”
Nàng nói với Lục Liễu.
Lục Liễu thấy nàng kiên quyết, tuy cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn là làm theo lời nàng búi kiểu tóc phụ nhân.
Bạch Phù nhìn chính mình trong gương, mím môi cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Từ sau khi Tưởng Kình Phong biết được mình có thể thành thân sinh con bình thường, liền không làm ra loại chuyện vượt quá giới hạn với nàng.
Tuy tính tình hắn thô lỗ, nhưng chỉ cần có thể đưa cho nàng, hắn đều nguyện ý đưa cho nàng, hơn nữa còn là thứ tốt nhất.
Cho nên nàng cũng như vậy, nguyện ý vì hắn làm những chuyện mình có thể.
Danh dự gì đó, nàng cho tới bây giờ cũng không xem trọng, nếu thực sự có người bởi vì nàng và Tưởng Kình Phong ở cùng một chỗ mà chỉ trích trách móc nàng, vậy cứ để cho bọn họ nói đi.
Chuyện tình cảm, như người uống nước, ấm lạnh tự mình biết.
Nếu vì cái danh dự kia mà nàng mạo hiểm mất đi Tưởng Kình Phong, vậy thì nàng tình nguyện buông danh dự đó mà thanh thản ở bên cạnh Tưởng Kình Phong.
Về phần người nhà, bọn họ nguyện ý tiếp nhận thì tốt, còn không muốn thì nàng cũng không có biện pháp.
Dù sao nàng từ nhỏ đến lớn vốn đã như vậy, thế nào đi nữa cũng không thể giống như những tiểu thư khuê các chân chính được.
Bạch Phù cứ như vậy đi gặp Cố thị.
Cố thị thấy nàng thay đổi búi tóc mà có chút giật mình, nhưng dù sao cũng là người hơn ba mươi tuổi đầu, lại là phu nhân phủ Quốc công, gặp qua không ít sóng gió, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi liền giống như không phát hiện ra, nói chuyện bình thường với nàng, thậm chí cũng chưa hỏi nhiều hơn một câu.
Loại chuyện này không hỏi nhiều thì tốt hơn.
Thời điểm hai người đang trò chuyện, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân hỗn độn, một đứa nhỏ sáu bảy tuổi chạy chậm tiến vào, một đầu nhào thẳng vào lồng ngực Cố thị.
“Nương, Tuyên nhi sợ........”
Khuôn mặt tiểu hài tử nhỏ nhắn đỏ bừng, như mới vừa tỉnh ngủ, khóe mắt hiện lên một ít lệ, dường như mới khóc xong.
Bạch Phù lúc này đang ở nơi này làm khách, theo lý thuyết không nên để cho nam nhân trong nhà tùy ý đi vào, tuy rằng Tề Tuyên là tiểu hài tử, nhưng như vậy xông tới cũng không tránh khỏi thất lễ.
Hạ nhân chạy theo tới sợ Bạch Phù cảm thấy bị mạo phạm, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội với Cố thị.
“Phu nhân, tứ thiếu gia vừa mới bị bóng đè, bị kinh sợ không nhẹ, vừa tỉnh liền nháo loạn muốn gặp ngài, đám nô tỳ không ngăn lại được, thật sự đáng chết.”
Vừa giải thích với Cố thị, cũng là giải thích với Bạch Phù.
Cố thị đau lòng đứa nhỏ, lúc này cũng không để ý những cái đó.
Bạch Phù cũng không phải người chú trọng lễ nghi quy củ, đương nhiên càng không để ý, còn quay lại hòa giải với Cố thị.
“A Phù lúc nhỏ bị bóng đè cũng sẽ đi tìm sư phụ, cũng không quản sư phụ có phải đang sắc thuốc hay đang làm gì.”
“Có lần sư phụ đang nghiên cứu dược hoàn mà người mất hai tháng để luyện chế ra, kết quả không cẩn thận bị A Phù làm rớt, trực tiếp rơi xuống tan ra trong chậu than, khiến người phí một thời gian dài.”
Tề Tuyên trong lòng ngực Cố thị hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tỉnh tỉnh mê mê hỏi: “Vì sao lại đi tìm sư phụ mà không đi tìm nương?”
Tiểu hài tử tò mò làm Bạch Phù có chút sửng sốt, ánh mắt ảm đạm, nhẹ giọng mở miệng: “Bởi vì ta không có nương.”
“Làm sao lại không có nương? Mỗi người đều...........”
Tề Tuyên còn chưa nói hết câu đã bị Cố thị dùng tay bịt miệng lại.
“Thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện.”
Nàng nói lời xin lỗi.
Bạch Phù lắc đầu: “Không sao, đồng ngôn vô kỵ.”
Tề Tuyên ghé vào lồng ngực mẫu thân, chớp chớp đôi mắt to trong suốt, nhìn nhìn mẫu thân rồi nhìn nhìn Bạch Phù, bỗng nhiên như người lớn, vươn tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay Bạch Phù: “Không khóc, không khóc.”
Bạch Phù sửng sốt, ngay sau đó trong lòng dao động, theo bản năng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tuyên: “Ta là người lớn, sẽ không khóc.”
Nói xong liền phục hồi tinh thần, ngượng ngùng thu tay lại.
“Thật có lỗi, tiểu công tử rất đáng yêu, ta nhất thời nhịn không được..........”
Cố thị cười cười nói không sao, chính mình cũng nhéo lên mặt Tề Tuyên.
“Không sao, ta cũng thường xuyên làm vậy với nó.”
Tề Tuyên nhíu mày, ôm vết sẹo đã kết vảy trên trán: “Không muốn, không muốn, nương đều làm đau ta!”
Cố thị trừng mắt nhìn hắn: “Nhéo như vậy đầu làm sao đau được? Cũng không đụng đến miệng vết thương của con!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cẩn thận vuốt ve chỗ vết sẹo, ánh mắt lo âu.
Tề Tuyên phụng phịu khuôn mặt nhỏ nói: “Đau mà.........”
Nói xong liền vươn tay muốn gãi, Cố thị vội vàng ngăn lại.
“Không được gãi, gãi vết thương sẽ nứt ra rồi chảy máu.”
Bạch Phù ở bên nhìn, chen vào nói: “Tiểu công tử có thể không phải là đau, là ngứa, thời điểm miệng vết thương kết vảy rất dễ bị vậy.”
Tề Tuyên nghe xong vội gật đầu: “Ừ ừ, ngứa!”
Bạch Phù cười khẽ, lấy ra một bình sứ nhỏ từ chỗ Lục Liễu.
“Đây là ngọc phù cao, chính ta điều chế, có tác dụng loại bỏ sẹo, ngày thường ta mang theo bên người để bôi tay bôi mặt, phu nhân nếu không chê, có thể cho tiểu công tử thử một lần, có chút mát lạnh, còn có thể trị đau trị ngứa.”
Cố thị nghe thấy, ánh mắt liền sáng rực: “Có thể trừ sẹo?”
Đây là ngoại thương, thái y xem qua nói cũng không có gì đáng ngại, chỉ là có thể lưu lại sẹo.
Tuy rằng Tề Tuyên là nam hài tử, nhưng Cố thị thân là người mẹ, cũng không hi vọng con mình tuổi còn nhỏ đã bị sẹo trên mặt.
Bạch Phù gật đầu, đem bình sứ giao cho nha hoàn bên cạnh nàng.
Nàng tuy rằng chưa từng qua lại với người giàu có, nhưng cũng biết dược bên ngoài bọn họ cũng sẽ không dễ tin tưởng mà dùng, thế nào cũng sẽ cho người kiểm tra kỹ càng, không có vấn đề gì mới nói sau.
Bạch Phù cũng không cảm thấy đó là dẫm đạp lên ý tốt của mình, lại không nghĩ rằng Cố thị nhưng lại trực tiếp nhận lấy, dùng đầu ngón tay lấy một ít dược thoa lên trán Tề Tuyên.
Nàng là phu nhân của Vệ Quốc công phủ, tự nhận là người biết nhìn người.
Thời điểm gặp Bạch Phù ở Lê thành, khi Bạch Phù còn chưa quen biết nàng, chỉ là thấy nàng khí sắc không tốt, lại nghe nàng nói ngủ không ngon, liền nguyện ý bắt mạch, kê thuốc cho nàng, mà phương thuốc kia lại vô cùng tốt, có thể thấy được tính tình Bạch Phù lương thiện, không phải là cô nương có lòng dạ thâm sâu.
Hơn nữa nàng lần này mang theo bọn nhỏ đến núi Tang Nguyệt cũng vốn ý định nảy ra nhất thời, có thể gặp được Bạch Phù cũng là vô tình, Bạch Phù cũng không thể chuẩn bị trước độc dược hại đứa nhỏ của nàng.
Quan trọng là, không ai có lá gan kia, ở trước mặt hạ độc đứa nhỏ của Vệ Quốc công phủ, trừ phi là không muốn sống nữa.
Cho nên dược Bạch Phù đưa nàng vô cùng yên tâm, có tác dụng hay không thì chưa nói, nhưng khẳng định không có hại là được.
Bôi ngọc phù cao lên vết sẹo, cảm giác mát lạnh thích thú, Tề Tuyên miệng cười vui vẻ, nói với Cố thị không còn ngứa nữa.
Cố thị nghe xong cũng thật cao hứng, nói với hắn: “Vậy con nên cảm ơn ai?”
Tề Tuyên nghe vậy lập tức đứng thẳng lên, nghiêm chỉnh thi lễ với Bạch Phù: “Cảm ơn tỷ tỷ!”
Đứa nhỏ này vừa đáng yêu lại vô cùng hiểu chuyện.
Bạch Phù càng nhìn càng thích, cười tủm tỉm nói: “Không cần khách khí, dùng không đủ liền nói cho ta, ta lại đưa cho đệ cái mới.”
Tề Tuyên liếc nhìn Cố thị một cái, thấy Cố thị gật đầu, mới gật đầu theo.
Bôi thuốc xong lại nghĩ đến cái gì, nghiêm trang nói: “Tỷ tỷ tặng đồ cho ta, ta muốn đáp lễ cho tỷ tỷ! Tỷ tỷ đợi ta!”
Nói xong liền nhanh như chớp chạy ra ngoài, so với lúc vừa đến còn nhanh hơn.
Bạch Phù dở khóc dở cười, nói với Cố thị không cần phiền toái như vậy, cũng chỉ là một lọ thuốc mỡ mà thôi, cũng không phải cái gì đáng giá.
Cố thị lại lắc đầu: “Đây là nên làm, ngươi để cho nó đi đi, đừng nhìn nó tuổi còn nhỏ, kỳ thực rất có chủ ý, ta cho dù ngăn cản nó, chuyện mà nó quyết định sẽ không chịu thay đổi.”
“Ta chỉ sợ nó cho ngươi thứ gì đó kỳ lạ mà thôi.”
Sự thật chứng minh, hiểu con không ai bằng mẹ.
Một lát sau, Tề Tuyên lại chạy vội tới, trên tay cầm một cây thương nhỏ bằng gỗ.
Hắn đưa cây thương gỗ cho Bạch Phù, vô cùng nghiêm túc nói: “Nương nói, tặng lễ phải dùng tâm, đây là thứ ta thích nhất, tỷ tỷ nhận lấy đi, cảm ơn ngươi đã cho ta thuốc mỡ.”
Cố thị thấy thế lại bất đắc dĩ xấu hổ, trên mặt có chút nóng lên.
Bạch Phù cười đến bả vai run rẩy, đưa tay nhận lấy cây thương gỗ nhỏ kia, vỗ về đầu hắn nói: “Đệ đem mộc thương tặng cho ta, vậy đệ thì sao? Chơi cái gì?”
Tề Tuyên nghĩ nghĩ: “Không sao, Nhị ca Tam ca sẽ lại mua cho ta.”
Nói xong lại hỏi nàng: “Tỷ tỷ, ngươi thích cây thương gỗ này không?”
Bạch Phù gật đầu: “Thích! Nếu ta ở trên đường gặp phải chó hoang muốn cắn người, có thể dùng cây thương này đánh cho nó chạy!”
Tề Tuyên nghe vậy trong mắt liền sáng ngời: “Ta biết tỷ tỷ sẽ thích mà! Nhị ca Tam ca bảo ta tặng lễ vật này là không tốt, kêu ta đổi cái khác! Cũng may ta không nghe theo bọn họ!”
Bạch Phù rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng, hận không thể đem tiểu gia hỏa này ôm vào ngực.
Đứa nhỏ này........... đáng yêu chết đi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...