CHƯƠNG 59: Vô tình gặp được trên đường
Bạch Phù tức giận hung hăng nện một quyền lên vai Tưởng Kình Phong, sau đó muốn từ trên đùi hắn nhảy xuống.
Tưởng Kình Phong lại ôm lấy nàng thật chặt, cằm chống lên trán nàng, nghiêm chỉnh nói: “A Phù, ta nếu quyết định muốn cưới nàng, thì sẽ đem tam môi lục sính (⁕) đến cưới nàng vào cửa.”
“Nhưng trên người ta bây giờ không cầm theo đồ gì cả, cứ như vậy trực tiếp tới cửa cầu hôn cũng không thích hợp.”
“Cũng may Lăng Xuyên cách kinh thành cũng không tính là xa, quay về ta liền đem nàng đưa đến gần kinh thành, nàng ở đó chờ ta, ta quay về Lăng Xuyên lấy vài thứ lại đi tìm nàng.”
Lăng Xuyên?
Bạch Phù ngẩng đầu: “Ta đi cùng chàng!”
Tưởng Kình Phong trở về không có khả năng sẽ chỉ là lấy đồ đơn giản như vậy, hắn nhất định còn muốn xử lý chuyện Tưởng Nhị lão gia Tưởng Nhị thái thái.
Tuy rằng hai người đó sau khi bị vạch trần đối với Tưởng Kình Phong mà nói hẳn là không có uy hiếp gì lớn lắm, nhưng người lừa gạt hắn hai mươi năm, Bạch Phù cảm thấy vẫn nên đề phòng một chút, nàng lo lắng để một mình hắn trở về.
Tưởng Kình Phong lại kiên định lắc đầu: “Không cần, nàng ở trên đường chờ ta, ta sẽ xử lý tốt.”
“Không được! Ta...........”
“Ta không muốn để nàng gặp bọn họ”, Tưởng Kình Phong trực tiếp ngắt lời: “A Phù, ta thực không muốn để nàng nhìn thấy bọn họ.”
Không muốn để nàng nhớ diện mạo bọn họ, nghe thấy thanh âm của bọn họ, không muốn để nàng có bất kỳ ấn tượng gì về bọn họ.
Những người như vậy, ghi nhớ trong lòng chỉ thêm ghê tởm, cảm giác khó chịu như đạp phải đống cứt vậy.
Hắn hi vọng thế giới A Phù nhìn thấy đều là những thứ sạch sẽ, ánh mặt trời gì đó, mà không phải là những thứ u ám dơ bẩn không chịu nổi.
Bạch Phù hiểu được ý tứ hắn, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, liền cúi đầu nói: “Không gặp bọn họ, ta là muốn gặp cha và nương chàng, không phải nói......... con dâu xấu dù sao vẫn phải gặp cha mẹ chồng sao?”
Tưởng Kình Phong ngớ người, chợt cười to: “A Phù của ta không xấu, rất xinh đẹp.”
“Chỉ là gặp cha mẹ ta thì cũng không cần nóng vội, chờ ta đem nàng cưới vào cửa rồi gặp cũng không muộn, người bình thường thành thân không phải đều là qua cửa rồi mới bái kiến công công bà bà sao? Nào có chuyện gặp trước như vậy?”
“Chẳng lẽ A Phù là vì không thể chờ được mà muốn gả cho ta rồi?”
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng trêu đùa, Bạch Phù biết rằng hắn là muốn đánh lạc hướng nàng, có thể thấy được hắn không dự định mang nàng theo.
Tưởng Kình Phong tính tình bướng bỉnh, hắn một khi đã quyết định chuyện gì, thì nói gì cũng vô ích.
Bạch Phù cũng không muốn lúc này để hắn khó xử, liền gật đầu, thận trọng dặn dò: “Vậy chàng nhất định phải cẩn thận, đừng để bị tính kế. Còn có, sau khi tới Lăng Xuyên........ cũng đừng quá tức giận, chính chàng cũng nói, vì loại người đó mà tức giận là không đáng.”
Tưởng Kình Phong gật đầu: “Ta biết, yên tâm đi, ta còn muốn quay lại cưới nàng, sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu.”
Nói xong liền hôn lên môi Bạch Phù, ôn nhu lưu luyến, dịu dàng triền miên.
………………………………………………
Những ngày tiếp theo đoàn người chạy như bay, ngựa không dừng vó tiến đến kinh thành, thẳng đến núi Tang Nguyệt mới dừng lại.
Núi Tang Nguyệt cách kinh thành còn có bốn năm ngày đi đường, Tưởng Kình Phong vốn dự định muốn đi lên phía trước một chút mới dừng lại.
Nhưng đúng lúc ở nơi này gặp được người quen, đối phương lại quen biết với Bạch Phù.
Hắn nghĩ để Bạch Phù cô độc ở biệt viện của hắn gần kinh thành, không bằng để nàng ở đây có người làm bạn.
Người này không phải ai khác, là người bọn họ từng gặp qua trong phủ Lâm Tiêu ở Lê thành, Vệ Quốc công phu nhân Cố thị.
Cố thị mang theo vài đứa nhỏ đến núi Tam Nguyệt tránh rét, nghe nói đoàn người Tưởng Kình Phong đến đây, lập tức phái người hỏi thăm, vị A Phù cô nương biết y thuật kia có ở bên cạnh hắn hay không.
Sau khi biết được A Phù ở trong xe ngựa, liền phái ma ma đắc lực bên người thỉnh tới.
“Phu nhân nhà ta lúc trước vẫn luôn ngủ không ngon, nhưng từ khi A Phù cô nương đưa cho phương thuốc kia, uống qua vài lần liền tốt lên.”
“Phu nhân muốn cảm tạ cô nương, thế nhưng cô nương lúc ấy đã rời đi, người muốn biểu đạt lòng biết ơn lại không biết làm thế nào, lần này nếu đã gặp gỡ, nói cái gì cũng muốn nhìn thấy cô nương, bằng không tâm lại không yên.”
Chuyện này A Phù không biết, nhưng Tưởng Kình Phong lại biết.
Lâm Tiêu quả thực từng viết thư cho hắn, nói vị Vệ Quốc công phu nhân muốn cảm tạ A Phù, còn muốn đưa vài thứ cho A Phù.
Nhưng Vệ Quốc công cùng bọn hắn không phải là người cùng một đường, vẫn luôn ở phe trung lập, nếu đột nhiên tặng đồ đến trấn Tam Tháp, sẽ không tránh khỏi những hiểu lầm không cần thiết, nên việc này hắn liền bỏ qua.
Tưởng Kình Phong nghĩ về sau cũng không cùng vị Cố thị này qua lại gì, nên cũng không nói cho Bạch Phù, không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở đây.
Hắn đi đến bên cạnh xe ngựa, cách màn xe hỏi Bạch Phù có muốn đi không.
Bạch Phù xốc màn xe lên, thấp giọng hỏi vài câu.
“Vệ Quốc công phủ ở kinh thành sao? Dòng dõi như thế nào? Cùng bọn họ quen biết có thể cùng quyền quý ở kinh thành qua lại hay không?”
Có thể thì nàng liền đi gặp một chút, còn không thì bỏ đi, Tưởng Kình Phong hai ngày nay sẽ đi Lăng Xuyên, nàng không muốn phân tâm bởi chuyện khác, chỉ muốn ở bên hắn.
Tưởng Kình Phong nghe vậy mỉm cười, cưng chiều xoa đầu nàng: “Không hổ là nữ nhân của ta, thật thông minh!”
“Vệ Quốc công phủ là nhà quyền quý cao nhất ở kinh thành, nhà quyền quý bình thường không có hiển hách như bọn họ, Vệ Quốc công nhiều năm qua vẫn nằm ở phe trung lập, cẩu hoàng đế muốn lôi kéo cũng không được, nhưng cũng không dám làm gì họ, thậm chí còn phải cẩn thận giữ gìn mối quan hệ với họ, nàng nói lợi hại hay không?”
Cùng người như vậy kết giao, đối với Bạch Phù chỉ có lợi không có hại, cho nên hắn mới hỏi ý kiến nàng, cảm thấy nên đi gặp một chút thì tốt.
Ánh mắt Bạch Phù sáng ngời, gật gật đầu: “Vậy ta đi xem xem.”
Nếu người nhà nàng dòng dõi cũng không thấp, vậy kết giao với Vệ Quốc công phu nhân sẽ càng dễ dàng tìm được họ hơn.
Tưởng Kình Phong cười đỡ nàng từ trên xe ngựa xuống, đưa nàng vào biệt viện của Vệ Quốc công ở núi Tang Nguyệt.
Trên núi Tang Nguyệt có vài ôn tuyền, rất thích hợp sống vào mùa đông.
Biệt viện phủ Vệ Quốc công ở giữa sườn núi, sân nhỏ trong nhà dẫn vào mấy ao nước suối, chung quanh tản ra hơi thở ấm áp hợp lòng người.
Tưởng Kình Phong là nam khách, được con cả và con thứ của Vệ Quốc công phu nhân tiếp đãi ở ngoại viện, Bạch Phù trực tiếp đi vào nội viện gặp Cố thị.
Cố thị thấy nàng tiến vào, lập tức gọi hạ nhân dâng trà.
Không nghĩ tới Bạch Phù thế nhưng vừa thi lễ vừa nói: “Tiểu nữ A Phù, bái kiến Quốc công nhu nhân.”
Cố thị sửng sốt, giật mình nói: “Ngươi......... Ngươi có thể nói chuyện?”
Nàng nhớ rõ ràng cô nương này là một người câm.
Bạch Phù cười cười: “Vâng, lúc trước cổ họng bị phá hủy, cho nên không thể nói được, giờ đã trị khỏi rồi nên đã có thể nói chuyện.”
Cố thị ừm một tiếng, gật đầu đã hiểu, từ đáy lòng thay nàng cao hứng.
Tiểu cô nương mà có chút khiếm khuyết, chung quy không phải là chuyện tốt, làm mai cũng không được, bây giờ trị khỏi đương nhiên không còn gì tốt hơn.
“Lúc trước gặp nhau ở Lê thành, cô nương là thầy thuốc có tâm, gặp ta khí sắc không tốt, liền cho ta đơn dược điều trị thân thể.”
“Ta uống vài thang thuốc, cảm giác so với thuốc mà thái y ở kinh thành kê cho tốt hơn nhiều, vậy mới biết cô nương là người có tài.”
“Đáng tiếc sau đó lại không thể liên lạc với cô nương, thẳng đến hôm nay mới có thể giáp mặt nói lời cảm tạ với ngươi.”
Bạch Phù nghe vậy cười nhẹ: “Một chút chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, phu nhân nói quá lời rồi.”
Mỗi tiếng nói cử động đều hiện ra phong thái quý phái, Cố thị càng nhìn càng thích, vội bảo nàng không cần phải đứng, ngồi xuống bên cạnh nói chuyện.
Bạch Phù ngồi lên ghế, cùng Cố thị chuyện trò.
Cố thị biết nàng cùng Tưởng Kình Phong đang trên đường đi đâu đó, hỏi: “Cô nương muốn cùng Tưởng Đại tướng quân vào kinh sao? Chuẩn bị ở kinh thành mừng năm mới?”
Bạch Phù không tiện lộ ra mục đích vào kinh, để tránh rút dây động rừng, nên ậm ờ nói: “Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn còn chưa có đi qua kinh thành, muốn nhìn một chút kinh thành như thế nào.”
Cố thị nghe vậy bĩu môi: “Kinh thành thì có cái gì đẹp, còn không phải loạn thất bát tao người nào cũng có sao.”
Lời nói giống như đối với người nào đó ở kinh thành có chút bất mãn, theo bản năng liền biểu đạt ra.
Nói xong chính mình cũng hiểu lời này có chút không thích hợp, liền cười trừ nói thêm: “Chỉ là so với những nơi khác náo nhiệt hơn nhiều, chỗ ăn uống chỗ vui chơi cũng không ít, Đại phúc tự cùng Ngọa Phật sơn cũng là nơi không tồi, ngươi rảnh rỗi có thể đi xem xem.”
Bạch Phù lần trước ở Lê thành liền thấy được Vệ Quốc công phu nhân này là một người nóng tính, bây giờ càng khẳng định hơn.
Nhưng đối phương nếu đã muốn dời đề tài, nàng tất nhiên cũng không truy vấn, đỡ làm người ta không thoải mái, liền cười đồng ý, ngày khác vào kinh nhất định sẽ đến hai nơi đó xem xem.
Lại thuận miệng hỏi: “Phu nhân khi nào quay về kinh thành? Tiểu nữ ở kinh thành không có người quen gì, ngày khác nói không chừng còn muốn đến quý phủ của phu nhân quấy rầy, phu nhân chớ chê ta phiền phức là được.”
Cố thị nghe vậy lại cười vui nói: “Năm nay mùa đông rất lạnh, ta tạm thời không quay về kinh, chuẩn bị ở núi Tang Nguyệt này đón năm mới, có thể phải đợi sang năm mới trở về. Khi đó cô nương nếu còn ở kinh thành, hoan nghênh đến quý phủ của ta làm khách.”
Đường đường là Vệ Quốc công phu nhân, lại ở núi Tang Nguyệt đón năm mới, điều này không thích hợp chút nào.
Cho dù mùa đông có lạnh đi nữa, chẳng lẽ Quốc công phủ không có nổi than sưởi sao? Có lạnh thế nào đi nữa cũng đâu cần phải tới đây?
Cái này hiển nhiên là lấy cớ, nhất định là vì nguyên nhân khác, khiến cho nàng thà rằng ở đây đón năm mới cũng không trở về, nhưng nguyên nhân đó cũng không tiện nói với người ngoài, cho nên nàng mới có thể cảm thấy không tự nhiên.
Bạch Phù cũng không nghĩ tới thuận miệng hỏi lại hỏi đến chuyện khiến người khác không tiện nói, vội cười trừ: “Mùa đông năm nay đúng là rất lạnh, nếu không phải tướng quân muốn vào kinh diện thánh, thần thiếp cũng muốn ở nơi ấm áp này một thời gian rồi mới đi kinh thành.”
Đứa nhỏ này nói chuyện làm người khác rất thích, Cố thị vốn có chút không tự nhiên giờ cũng trêu ghẹo nói: “Vậy ngươi hỏi tướng quân một chút, nếu không vội thì ở tạm đây mấy ngày. Thời tiết ở trên núi không tồi, bởi vì có ôn tuyền cho nên cũng không lạnh, ngươi ở chỗ này chơi vài ngày, tiện thể ngâm chút ôn tuyền rồi vào kinh, chẳng phải vừa vặn sao?”
((⁕) Tam môi lục sính: hay còn gọi là “tam thư lục lễ”. Trong hôn lễ truyền thống của người Trung Hoa, nam nữ thành thân cần phải “tam môi lục sính”:
____
Tam thư chỉ văn thư [giấy tờ] trong quá trình lễ sính [kết thân].
Lục lễ chỉ các thủ tục cầu thân, từ khi làm mối đến khi nghênh thú. )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...