CHƯƠNG 58: Xảy ra bất ngờ
Cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt, Tần Nghị từ bên ngoài đi vào.
Bạch Phù không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn Tưởng Kình Phong, cất tiếng hỏi một câu: “Xử lý xong chưa?”
Tần Nghị gật đầu, thái độ đối với nàng so với ngày xưa càng thêm kính cẩn.
“Theo phân phó của cô nương, thuộc hạ đã đem Tiểu Hồng độc câm rồi.”
Những lời nói sau đó của Tiểu Hồng khiến người khác phải khiếp sợ, Bạch Phù càng không muốn để cho Tưởng Kình Phong biết.
Hắn chỉ cần biết rằng Nhị thúc Nhị thẩm hắn hại chết cha cùng nương hắn là đủ, những chi tiết tàn nhẫn kia, không cần phải biết.
“Những gì nên nói, những gì không nên nói, ngươi đã biết chưa?”
Bạch Phù rốt cuộc quay đầu lại nhìn Tần Nghị, vẻ mặt lạnh lùng, trong con ngươi không có một chút độ ấm.
Tần Nghị vội vàng cúi đầu, chắp tay đáp lại: “Vâng, sau khi tướng quân ngất xỉu, Tiểu Hồng không nói cái gì nữa, Tưởng phu nhân......... sau khi bị hạ dược điên, thì từ trên núi giả ngã xuống.”
Bạch Phù gật đầu: “Đi ra ngoài đi.”
Tần Nghị khom người lui ra ngoài, đến khi cửa phòng đóng lại, mới dám đưa tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Bộ dạng vừa nãy của cô nương, giống như câu trả lời của hắn mà khiến nàng không hài lòng, nàng liền hạ dược độc câm hắn vậy.
Thái độ hung ác như vậy, quả thực giống hệt như tướng quân.
Có phải vì hai người ở cùng một chỗ thời gian càng dài, tác phong làm việc liền càng giống nhau?
Hoặc là càng là người bình thường không nổi nóng, lúc nổi giận lên lại càng đáng sợ?
Hắn vừa nãy thế mà lại cảm thấy khẩn trương, cũng không dám nhìn cô nương một cái.
Chỉ là so với khẩn trương sợ hãi, Tần Nghị lại càng kính trọng nhiều hơn.
Tướng quân điên nhiều năm như vậy, bị Tưởng Nhị lão gia Tưởng Nhị thái thái lừa nhiều năm như vậy, nếu không phải có cô nương, chỉ sợ vĩnh viễn đều không phát hiện được! Hơn nữa nói không chừng đêm qua tướng quân cũng cứ thế mà ra đi!
Chỉ bằng điểm này, hắn sẽ không xem cô nương là nữ nhân bình thường bên cạnh tướng quân nữa.
Chỉ có nàng mới xứng đôi với tướng quân, mới có thể làm nữ chủ nhân của tướng quân phủ!
Bạch Phù cũng không biết suy nghĩ của Tần Nghị, hiện tại trong mắt nàng chỉ có Tưởng Kình Phong, chỉ muốn ở bên cạnh hắn, để sau khi hắn tỉnh lại liền có thể lập tức nhìn thấy nàng, dù cho tất cả mọi người phản bội hắn, nàng cũng sẽ vẫn luôn ở đây.
……………………………………………
Bạch Phù ở trong phòng Tưởng Kình Phong trông coi một hồi lâu, thẳng đến chạng vạng tối, Tưởng Kình Phong mới tỉnh lại.
Nam nhân vừa tỉnh lại liền sửng sốt một hồi, ngây ngốc nhìn màn trướng một lúc rồi mới quay đầu nhìn về phía Bạch Phù.
Bạch Phù cũng đang nhìn hắn, thấy hắn tựa hồ đã hồi thần, liền vươn tay vuốt ve hai gò má hắn: “Tỉnh rồi?”
Tưởng Kình Phong ừ một tiếng, khàn giọng mở miệng: “Tiểu Hồng đâu?”
“Ta đã để Tần Nghị canh chừng nàng ta, sợ nàng ta tìm người báo tin cho Tưởng Nhị lão gia Tưởng Nhị thái thái, nên đã hạ độc câm nàng, tay cũng bị trói, không viết được gì.”
Tưởng Kình Phong trầm mặc không nói gì, tiếp tục nhìn màn trướng ngẩn người.
Bạch Phù thấy hắn không lộ ra biểu tình gì, khóe mắt liền đỏ lên, vô cùng đau lòng.
“Khổ sở thì khóc ra, không sao, chỉ có ta ở đây, không có người khác.”
Tưởng Kình Phong dường như vẫn muốn tiếp tục chịu đựng, nhưng lời nói ôn nhu của nàng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ bờ vai hắn, làm cho mọi kiên cường của hắn hết thảy đều sụp đổ.
Hắn bỗng nhiên xoay người ôm nàng vào lòng, đem mặt vùi vào cổ nàng, tựa hồ như vậy mới có thể đem nước mắt của mình giấu đi, không cho nàng thấy.
Nhưng thanh âm nghẹn ngào rốt cuộc vẫn là bán đứng hắn: “A Phù........”
Tưởng Kình Phong ở trên đầu vai nàng chậm rãi mở miệng, toàn bộ thân thể cũng run lên.
“Ta rất hận, ta rất hận!”
Hận Nhị thúc Nhị thẩm lừa gạt, càng hận chính mình ngu xuẩn, thế mà lại đem cừu nhân giết hại cha mẹ xem như ân nhân, kính trọng phụng dưỡng nhiều năm như vậy!
Hắn thậm chí nghĩ, lúc nhỏ Nhị thẩm đem hắn ôm vào trong ngực, lúc kể những chuyện đã bị xuyên tạc kia, trong lòng chắc chắn đắc ý không ít!
Bà ta có phải vừa dỗ hắn vừa âm thầm cười nhạo cha mẹ hắn: Xem xem, đại ca đại tẩu, ta hại các ngươi, con của các ngươi lại giống như đứa ngốc bị ta lừa gạt, xem ta như thân nhân mà đối đãi.
Bà ta có phải vừa nhìn hắn lớn lên vừa nghĩ: con heo ngốc này nuôi càng ngày càng béo, qua mấy ngày nữa có thể làm thịt được rồi?
Tưởng Kình Phong cảm thấy ghê tởm, từ trong dạ dày dâng lên một trận buồn nôn.
Hắn mấy năm nay gặp không ít người muốn lấy đầu hắn, hận không thể đem hắn ngũ mã phân thây, nhưng không có một ai làm cho hắn cảm thấy ghê tởm như Nhị thúc Nhị thẩm.
Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, bọn họ lại nuôi hắn hai mươi năm, lừa gạt hắn hai mươi năm!
Hận! Thật sự quá hận!
Bạch Phù gắt gao ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
“Hận đi, người như vậy, đáng hận.”
Tưởng Kình Phong rốt cuộc nhịn không được, ôm nàng đau lòng khóc thành tiếng.
“Hai mươi năm, hai mươi năm........ bọn họ làm sao có thể gạt ta như thế.........”
“Còn có cha ta, nương ta......... bọn họ có phải vẫn luôn trách ta hay không?”
Đã không báo thù cho bọn họ, ngược lại còn xem cừu nhân như người thân, xem bọn họ như cha mẹ thân sinh mà đối đãi.
Bọn họ nếu trên trời có linh, nhất định sẽ tức giận không muốn nhận đứa con trai này nữa.
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu.”
Bạch Phù vỗ nhẹ nói: “Thiên hộ đại nhân cùng Tưởng phu nhân yêu chàng như vậy, dùng hết sức mình che chở cho chàng, bọn họ thương chàng còn không hết, làm sao sẽ trách chàng được?”
“Chàng nghĩ như vậy bọn họ mới thật sự tức giận, cảm thấy lúc trước hao tâm tốn sức cứu chàng là vô ích.”
Tưởng Kình Phong khóc thút thít ngẩng đầu nhìn Bạch Phù: “Thật sự?”
“Thật sự!”
Bạch Phù khẳng định nói: “Sư phụ nói nương ta lúc trước chính là dùng một hơi cuối cùng đem ta sinh ra, về sau sư huynh mạo danh thân phận của ta, không chỉ lừa người nhà của ta mà còn lừa gạt ta, ta có một thời gian dài cũng không biết, còn xem hắn như đại ca của mình.”
“Nhưng ta biết nương khẳng định sẽ không vì vậy mà tức giận, đối với người mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là ta có thể bình an mà sống.”
Nàng vuốt ve hai gò má của Tưởng Kình Phong, lau đi nước mắt trên mặt hắn, ánh mắt kiên định.
“Cho nên cha nương chàng nhất định cũng sẽ không trách chàng, nguyện ý vì đứa nhỏ của mình mà bất chấp tính mạng, làm sao sẽ vì loại chuyện này mà trách cứ con mình được?”
“Chàng nếu thật sự cảm thấy có lỗi với bọn họ, vậy thì nên vì bọn họ báo thù, chứ không phải ở đây trách cứ bản thân. Bởi vì chàng căn bản không có sai, Tưởng Kình Phong, chàng chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì, lại càng không cần vì thế mà tự trách........”
Nàng nói xong liền đem hắn ấn vào đầu vai mình, giống như đứa nhỏ trấn an hắn.
Tay Tưởng Kình Phong ôm lấy nàng ngày càng chặt, đem nàng áp chặt cơ hồ không thở nổi.
“May mà có nàng, A Phù, may mà ta còn có nàng........”
Bạch Phù hôn lên trán hắn, liên tục lặp lại: “Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, tuyệt đối không rời khỏi chàng, tuyệt đối không........”
Đầu vai dần dần bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, Tưởng Kình Phong vẫn khóc, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Hắn không biết nên nói gì, có thể nói gì, đau khổ trước mắt khiến ngôn ngữ trở nên vô lực.
Đến khi âm thanh khóc dần dần dừng lại, hô hấp của nam nhân bên người cũng trở nên nặng nề, Bạch Phù biết hắn đã ngủ, mới nhẹ nhàng buông hắn ra, đặt hắn nằm xuống.
Tưởng Kình Phong lại cảm giác được độ ấm trong lòng đột nhiên biến mất, lập tức đem nàng ôm lại, cau mày bất an gọi tên nàng.
Bạch Phù không dám cử động nữa, than nhẹ một tiếng rồi tùy ý để hắn ôm, cùng hắn ngủ đến thẳng bình minh.
……………………………………………
Lần nữa tỉnh lại, bên cạnh đã không có thân ảnh Tưởng Kình Phong.
Bạch Phù lập tức ngồi dậy xuống giường, khoác thêm áo choàng rồi đi ra ngoài.
Tưởng Kình Phong đang từ ngoại viện đi tới, Tần Nghị cúi đầu đi theo bên cạnh.
Thấy nàng đứng ở giữa sân, Tưởng Kình Phong liền vội vã đi tới, đem áo choàng của mình bọc lấy thân nàng.
“Trời lạnh như vậy nàng đứng đây làm gì? Mau trở về phòng đi.”
Bạch Phù nhìn hắn, lại nhìn Tần Nghị ở phía sau hắn, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Tần Nghị lại vội vàng lắc đầu: “Thuộc hạ cái gì cũng chưa nói! Thật sự!”
Bạch Phù càng nhíu chặt mày, Tưởng Kình Phong sắc mặt sa sầm: “Cút.”
Tần Nghị nói cút liền cút, một khắc cũng không ở lại.
Bạch Phù trong lòng lo sợ, bị Tưởng Kình Phong kéo vào phòng, ngồi trên đầu gối hắn.
“Tưởng Kình Phong, chàng.........”
“Ta không sao.”
Tưởng Kình Phong trực tiếp trả lời.
Câu trả lời này càng làm Bạch Phù thêm bất an, tay đặt trước ngực hắn vô thức nắm chặt vạt áo hắn.
Tưởng Kình Phong nắm lấy tay nàng: “Thật sự không sao, vì người như vậy mà thương tâm khổ sở thật không đáng.”
“Ta vừa rồi tìm Tần Nghị muốn hỏi hắn Tiểu Hồng sau đó còn nói gì nữa không, kết quả hắn rất kín miệng, nàng không cho hắn nói hắn thật không chịu nói.”
Nói xong còn vui đùa nhéo nhéo chóp mũi Bạch Phù.
“Nàng được lắm, mới đi theo ta không lâu, người bên cạnh ta thế mà chỉ nghe lời nàng không nghe lời ta.”
Bạch Phù nhìn hắn như vậy, lông tơ trên người đều dựng thẳng lên.
“Tưởng Kình Phong, chàng......... chàng đừng như vậy, khổ sở thì khóc ra, tức giận thì tức giận ra, đừng........ đừng như vậy.........”
“Không,” Tưởng Kình Phong lắc đầu, “Ta sẽ không khóc, vì bọn họ khóc, ta sợ cha nương sẽ tức giận mà bật nắp quan tài đi ra mất.”
Lời nói rất có lý, Bạch Phù cũng không biết nên phản bác như thế nào, nhưng nàng lại luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Chuyện thống khổ như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được? Đây cũng quá nhanh đi?
Cho dù tâm trí hắn kiên định như thế nào, cũng phải khổ sở một thời gian mới đúng chứ?
Bạch Phù không rõ nguyên do, Tưởng Kình Phong thấy vẻ mặt mơ màng của nàng, cười cười nhéo bên hông nàng.
“Ta nhớ đến chuyện lúc sáng.”
Sau khi nhớ đến Nhị thúc Nhị thẩm chó má gì đó đều không quan trọng nữa.
“Chuyện gì?”
Bạch Phù hỏi.
Tưởng Kình Phong ghé sát bên tai nàng, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Ta nhớ đến, ta không có bệnh điên, vậy hài tử của ta cũng sẽ không có chuyện di truyền bệnh điên, cho nên, chúng ta có thể sinh đứa nhỏ rồi!”
Bạch Phù thân mình cứng đơ, cằm suýt chút nữa rơi xuống mặt đất.
Thời điểm nên thống khổ, thương tâm, khổ sở, hắn lại nhớ tới chuyện này?
Tưởng Kình Phong còn chưa nói xong: “Hơn nữa trước kia Nhị lão gia Nhị thái thái kia nói với ta chuyện gia quyến bị đuổi giết cũng đều là thêm mắm thêm muối, đều là bọn họ cố ý nói, không muốn để ta thành thân! Ta lúc trước không muốn thành thân cũng là bị bọn họ lừa!”
“Cho nên, ta quyết định thành thân với nàng!”
“Đợi lát nữa chúng ta tiếp tục lên đường, trước năm mới nhất định phải tới được kinh thành, ta muốn xin người nhà nàng cưới nàng làm vợ!”
Sắc mặt Bạch Phù đỏ lên, ngực nàng đập thình thịch vài cái, lại nghe thấy Tưởng Kình Phong tiếp tục nói: “Như vậy về sau ta sẽ có thể quang minh chính đại ngủ với nàng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...