CHƯƠNG 52: Lại lần nữa phát điên (1)
Một trấn nhỏ cách Lâm Trạch hơn trăm dặm, ở trong một trạch viện vô cùng bình thường, có một gã thiếu niên đang nằm trên giường, bị màn trướng che lại một nửa, nhìn không rõ lắm.
Cửa phòng đột nhiên vang lên, một gã sai vặt tay chân nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào, đứng trước giường hô lên một tiếng: “Thiếu gia.”
Thiếu niên kia không nói gì, trực tiếp xốc màn trướng lên, lộ ra khuôn mặt âm trầm tái nhợt, phía trên trán có một vết sẹo đỏ sẫm nhìn mà rợn người.
“Thế nào rồi? Xác định không có ai đuổi theo chúng ta chứ?”
“Hẳn là không có.”
Gã sai vặt nơm nớp lo sợ trả lời.
“Cái gì gọi là hẳn là!”
Gã thiếu niên nắm lấy gối đầu trực tiếp ném qua, động tác quá lớn khiến vết thương trên trán bắt đầu trở nên đau đớn.
Gã sai vặt không phải ai khác, chính là Tiểu Kim, mà thiếu niên trên giường là người biến mất nhiều ngày nay, Lư Triệu.
Ngày ấy sau khi Lư Triệu bị Bạch Phù đánh ngất, máu chảy không ngừng, Tiểu Kim không kịp đi gọi đại phu, tùy tiện băng bó lung tung cho hắn, sau đó nhờ người giúp nâng Lư Triệu tới y quán.
Đại phu ở y quán nói Lư Triệu may mắn, tuy rằng chảy không ít máu, nhưng không bị thương ở chỗ yếu hại, tĩnh dưỡng một thời gian, xác định không có choáng váng nôn mửa linh tinh là tốt rồi.
Đại phu sau khi xem xong, Tiểu Kim lại mang Lư Triệu trở về trạch viện bọn họ đã thuê.
Thời điểm sắp đến trước cổng viện, thì thấy một đội nhân mã từ trong viện đi ra, hỏi người xung quanh viện những người ở trong đã đi đâu rồi.
Có người chỉ phương hướng y quán, bọn họ liền lập tức hướng chỗ đó đi tới.
Tiểu Kim không rõ chuyện gì, nghĩ rằng chẳng lẽ người quan phủ nghe nói nơi này xảy ra huyết án nên tới xem xét? Nhưng những người này cũng không có mặc quan phục, nhìn có vẻ không giống.
Lư Triệu lại quá sợ hãi, lập tức phân phó Tiểu Kim dẫn hắn ra khỏi thành, cách nơi này càng xa càng tốt.
Tiểu Kim bận tâm đến thương thế của hắn, cảm thấy lúc này không nên lặn lội đường xa, Lư Triệu lại cái gì cũng không chịu, muốn hắn bất luận như thế nào cũng phải đưa hắn ta rời đi.
Tiểu Kim không còn cách nào khác, đưa hắn ra khỏi thành, kết quả phát hiện những người đó thế mà lại tra ra hành tung của bọn họ, một đường đuổi theo.
Hắn không biết những người này là ai, Lư Triệu cũng không nói cho hắn biết, hắn cũng chỉ có thể mơ mơ màng màng mang theo thiếu gia chạy trốn khắp nơi.
Cũng may mấy ngày nay những người đó không có tin tức, tựa hồ vẫn không tìm thấy nên buông tha cho bọn họ.
Nhưng Tiểu Kim cũng không dám cam đoan bọn họ sẽ không xuất hiện nữa, cho nên không dám nói lời chắc chắn, ai ngờ tính tình thiếu gia lại nóng như vậy.
Hắn không biết Lư Triệu sở dĩ trong lòng run sợ như vậy, là bởi vì hiểu lầm đó là những người Vệ Quốc công phái tới điều tra chuyện mười mấy năm về trước, hắn sợ bị phát hiện, biết mình là kẻ giả mạo, sẽ đánh chết ngay tại chỗ.
Đối với hắn mà nói trên đời này không có gì quan trọng hơn chuyện này, hắn tự nhiên sẽ vô cùng để ý, biết Tiểu Kim dò hỏi không ra tin tức, hắn không tức giận mới lạ.
“Cút cút cút, cút ra ngoài cho ta!”
Lư Triệu không kiên nhẫn đem Tiểu Kim đuổi ra ngoài.
Cửa phòng lại lần nữa đóng lại, hắn đem màn trướng thả xuống, chính mình ngồi trên giường, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Hắn mấy năm nay sống ở phủ Vệ Quốc công nhìn thì vô cùng tốt, nhưng kỳ thật thì cẩn trọng trong từng lời nói việc làm, sợ bước sai hướng rồi xảy ra chuyện.
Cố thị không phải là người dễ sống chung, nhìn qua tính tình nóng nảy, kỳ thật rất có thủ đoạn, đem phủ Quốc công sắp xếp đâu vào đấy.
Hắn từng nghĩ an bài vài người bên cạnh mấy đệ đệ kia, dẫn bọn họ chơi bời lêu lổng mê muội mất ý chí, đem bọn họ biến thành phế vật.
Kết quả Cố thị vô cùng khôn khéo, hắn vừa mới lộ ra ý đồ này, đã bị nàng lập tức phòng bị, đừng nói an bài người bên cạnh mấy tên kia, ngay cả chính người bên cạnh hắn cũng chưa chắc có thể tin tưởng được.
Cho nên đối với hắn mà nói, ở dưới mí mắt Cố thị bồi dưỡng ra vài tâm phúc là chuyện không hề dễ dàng.
Lần này đi ra muốn gặp Bạch Phù, Lư Triệu sớm đã hạ quyết tâm tự mình đi, người theo bên cạnh hắn phải xử lý hết, miễn cho bọn họ đem tin tức của Bạch Phù tiết lộ cho Vệ Quốc công hoặc người nào khác.
Kể từ đó mang theo tâm phúc liền không thích hợp, suy cho cùng những tâm phúc này giết một thì thiếu một, lại bồi dưỡng thêm một người thì cần không ít thời gian, cho nên hắn đặc biệt chọn một gã sai vặt hiểu chuyện nghe lời nhưng không hề thân cận.
Ai ngờ Tiểu Kim này nghe lời quả thật là nghe lời, nhưng đầu óc thì ngu dốt, làm chút chuyện cũng không xong!
Lư Triệu cắn răng, nện một quyền lên giường, quyết định đợi thêm hai ngày nữa xem, nếu những người truy đuổi hắn thật sự đã bỏ đi, Tiểu Kim cũng không cần lưu lại!
………………………………………………
Chu Văn Đào đi rồi, Tưởng Kình Phong càng trở nên vội vàng, một lòng chờ đêm đến.
Tối hôm đó, đoàn người cũng không gấp gáp chạy đi, sớm dừng lại nghỉ ngơi ở một khách điếm tốt nhất gần đó.
Tưởng Kình Phong ở trong phòng mình tắm rửa thu xếp mọi thứ, xác định trên người sạch sẽ, một chút bụi bặm cũng không có, mới đến phòng Bạch Phù chuẩn bị cùng nàng ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi đương nhiên là đi dạo, ngủ, sau đó.......
Tưởng Kình Phong ngẫm lại liền cảm thấy cao hứng, thời điểm đẩy Bạch Phù ra khỏi phòng trên mặt tràn đầy ý cười.
Bạch Phù đang ở trong phòng cúi đầu loay hoay với một đống vải vóc, là vải nàng lúc trước mua ở Lâm Trạch.
Mấy ngày nay hoặc là ở trên xe ngựa, hoặc là ăn cơm xong ở khách điếm rồi đi ngủ, căn bản không rảnh may xiêm y, hôm nay thật vất vả mới có thời gian, nàng liền lấy nó ra.
Tưởng Kình Phong sau khi vào phòng nàng còn cười cười với hắn, kêu hắn tới ngồi xuống bên cạnh, nói đồ ăn lập tức sẽ được đem lên.
Tưởng Kình Phong nhìn chằm chằm đống vải trong tay nàng, trên mặt cười dần cứng ngắc.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Cái này sao?
“May xiêm y,” Bạch Phù cười nói, “May cho ngươi đồ mùa đông, mấy ngày nữa hẳn là có thể...........”
Lời còn chưa dứt, nam nhân trước người bỗng nhiên vươn tay cầm lấy đống vải kia xé nát thành từng mảnh.
“Ai bảo nàng làm như vậy!”
Hắn rống giận ra tiếng, gân xanh nổi đầy trán.
Bạch Phù hoảng sợ, sững sờ một lúc lâu không hề cử động.
Tưởng Kình Phong đem vải xé nát vẫn chưa hết giận, lại hung hăng dẫm đạp lên đất.
“Về sau không được làm việc này! Xiêm y của ta không thiếu, không cần nàng phải may!”
Bạch Phù không ngờ tới hắn sẽ bỗng nhiên giận dữ đến như vậy, trong mắt dần dần hiện ra một tầng hơi nước.
Tưởng Kình Phong trước kia cũng từng giận dữ với nàng, mặc dù tức giận cũng chỉ là to tiếng hơn một chút, cùng nàng giận dỗi một chút mà thôi, không giống dáng vẻ như bây giờ, gằn cổ họng rống nàng như vậy.
Tưởng Kình Phong lấy lại tinh thần liền ngẩn người, như là cũng không nghĩ tới chính mình thế nhưng lại rống lên với nàng, một lúc lâu sau mới ấp úng giải thích: “Thực xin lỗi, A Phù, ta...... ta không phải có ý đó.”
“Ta là nói........ loại chuyện này nên để cho hạ nhân đi làm, nàng không cần tự mình động tay, sẽ rất mệt a, lỡ bị thương thì sao.”
Hắn vừa nói vừa xoay người đem vải bị xé nát nhặt lên, vo lại thành một nhúm.
“Nàng về sau giúp ta chọn chút là được, những thứ khác không cần tự mình động tay, trong phủ tuy không có nhiều nha hoàn, nhưng trấn Tam Tháp cũng có rất nhiều tú nương có tay nghề tốt, những xiêm y trước kia của ta đều giao cho bọn họ làm, về sau cứ để họ làm là được.”
Nói xong tựa hồ không biết nên đối mặt như thế nào với Bạch Phù, ôm đống vải xoay người muốn đi.
Bạch Phù bỗng nhiên từ phía sau lưng giữ hắn lại, hai tay hơi run.
“Ta về sau sẽ không đi nữa, sẽ không.........”
Nếu như vừa rồi đột nhiên bị dọa, nàng còn không hiểu được Tưởng Kình Phong tại sao lại tức giận, nhưng sau khi tỉnh táo lại nàng liền đoán được.
Lục Liễu nói với nàng lần trước sau khi nàng bỏ chạy, Tưởng Kình Phong tức giận xé nát một bộ xiêm y nàng làm, sau đó còn ôm bộ xiêm y kia ở trong phòng nàng khóc.
Nàng lúc ấy nghe xong tuy rằng đau lòng, nhưng lại không nghĩ rằng chuyện này sẽ lưu lại một bóng ma như vậy cho hắn, thế cho nên hắn hiện tại ngay cả thấy nàng làm xiêm y liền không chịu nổi.
Sớm biết như thế, nàng đã không làm rồi.
Bạch Phù gắt gao ôm lấy hắn, không hiểu sao cơm nước còn chưa đem qua.
Lúc trước có một lần nàng muốn ăn, Lục Liễu lại nói với nàng, tướng quân từ sau khi nàng bỏ đi cũng không còn ăn dưa chuột muối nữa.
Nàng lúc đó nghĩ mãi vẫn không biết mình và dưa chuột muối liên quan gì đến nhau, vừa nãy mới đột nhiên nhớ tới, ngày đó trước khi Tưởng Kình Phong rời đi, nàng từng gắp thức ăn cho hắn.
Bạch Phù căn bản không nhớ rõ mình gắp đồ gì cho hắn, bây giờ xem ra, tám chín phần là dưa chuột muối.
Nghĩ vậy nàng có chút muốn khóc, tay ôm lấy Tưởng Kình Phong càng chặt hơn.
Thân mình Tưởng Kình Phong đông cứng, hắn hít sâu một hơi, quay đầu lại hôn lên trán nàng một cái.
“Ngoan, nàng lát nữa tự mình ăn cơm, ta nhớ tới còn một ít công vụ còn chưa xử lý, chờ xử lý xong sẽ lại đến tìm nàng.”
Nói xong liền lập tức rời đi, không quay đầu lại, không có nửa phần lưu luyến.
Bạch Phù sững sờ đứng một chỗ, nhìn hắn đi ra khỏi phòng, sau đó hoàn toàn biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...