CHƯƠNG 50: Bái tế trước phần mộ
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, Tưởng Kình Phong sợ nàng tự trách, liền nói sang chuyện khác.
“A Phù, nàng thích trẻ con không?”
Trẻ con?
Bạch Phù nghĩ nghĩ không biết nên trả lời như thế nào.
Nói không thích là giả, nói thích........ Tưởng Kình Phong tựa hồ cũng không muốn đứa nhỏ.
“Ta vốn đúng là không nghĩ muốn đứa nhỏ.”
Tưởng Kình Phong nói.
“Ta cảm thấy bệnh điên của mẹ ta di truyền cho ta, bệnh điên của ta liền có khả năng di truyền cho con ta. Đó cũng không phải là chuyện gì tốt, ta không muốn làm cho tương lai nó trải qua những chuyện giống ta.”
“Có điều nếu nàng thích, chúng ta liền sinh một đứa.”
Hắn nắm lấy cằm nàng nâng lên.
“Con cháu đều có phúc của con cháu, nó nếu may mắn không có di truyền bệnh điên, vậy đó chính là phúc khí của nó, nếu cũng có bệnh điên, vậy........ cũng không đến mức sống không nổi, nàng xem ta hiện tại không phải cũng sống tốt đó hay sao.”
“Chỉ là tốt nhất nên là con trai,” hắn lại bổ sung nói: “Con trai dễ nuôi, tâm trí cũng kiên định, con gái........”
Hắn không tiếp tục nói nữa, nhưng Bạch Phù biết hắn nhất định nhớ tới mẫu thân hắn, nữ nhân vì chứng điên phát tác mà leo lên núi giả nhảy xuống.
“Chúng ta không sinh hài tử.”
Bạch Phù ôm hắn nói.
Tưởng Kình Phong ngẩn ra, tay phủ bên tay nàng run rẩy.
“A Phù, nàng......... không thích có con?”
Từ Việt nói không có nữ nhân nào không thích trẻ con, hắn cùng A Phù nếu thật sự ở cùng một chỗ, vậy trở ngại lớn nhất giữa bọn hắn chính là cái này.
Hắn không nghĩ muốn đứa nhỏ, mà A Phù nghĩ muốn.
Cho nên hắn vốn nghĩ nếu A Phù kiên trì, hắn cũng chỉ có thể nhượng bộ, bởi vì so với một đứa nhỏ, hắn lại càng không muốn mất đi A Phù.
Bạch Phù lắc đầu: “Thích.”
Trong lòng Tưởng Kình Phong hơi trầm xuống, chợt nghe nàng tiếp tục nói: “Không thì chúng ta có thể tới thiện đường ôm một đứa nhỏ về nuôi, như vậy chúng ta có thể vừa có con, vừa không cần lo lắng hắn di truyền bệnh của ngươi.”
Nàng sao cũng là một nữ nhân chưa từng trải qua sự đời, nói lời này liền có chút ngượng ngùng.
Tưởng Kình Phong vui sướng không kiềm chế được hỏi: “Nàng........ Nàng bằng lòng?”
“Có cái gì mà không bằng lòng? Ta chính là sư phụ nhặt được, hắn cũng xem ta như nữ nhi thân sinh mà nuôi lớn đó thôi.”
Thấy nàng nói lời này với vẻ mặt tự nhiên, không có nửa điểm miễn cưỡng, Tưởng Kình Phong rốt cuộc cũng nở nụ cười.
“A Phù, A Phù tốt của ta! Nàng đúng là....... tâm can của ta!”
Tưởng Kình Phong ở trên mặt nàng cắn loạn, bàn tay to không thành thật chuyển động qua lại, Bạch Phù lại có chuyện muốn hỏi, giãy giụa đẩy hắn ra.
“Ngươi vừa mới nói, nương ngươi là vào thời điểm người Hồ bắt đi bị kích thích mới phát điên?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Vậy........ Nàng vốn là bình thường, nổi điên cũng là do bị dọa, loại bệnh này......... làm sao lại truyền cho ngươi được? Ngươi cũng không bị dọa mà.”
Tưởng Kình Phong dừng động tác trên tay một chút, thấp giọng trả lời: “Ta trước kia cũng nghĩ qua vấn đề này, còn hỏi qua một vài đại phu.”
“Mấy đại phu đó cũng không nói rõ ràng, chỉ nói có thể là mẹ ta vốn đã có bệnh điên, đến bây giờ mới vì kích thích mà phát tác.”
Bạch Phù chậm rãi gật đầu, lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói rõ được không đúng chỗ nào.
Tưởng Kình Phong trước kia không thường nhắc tới mẫu thân mình, một là vì không có ấn tượng gì lắm, hai là vì sợ nhớ tới khó tránh khỏi có chút thương tâm.
Hắn tuy rằng không nhớ rõ chuyện đó, nhưng từ nhỏ nghe Nhị thúc Nhị thẩm nói, liền giống như tận mắt nhìn thấy.
“Nhị thẩm nói nương ta lớn lên rất đẹp, là tiểu mỹ nhân nổi danh khắp mười dặm quanh thôn, người cũng hiền lành, nam nhân tới cầu hôn có thể xếp từ đầu thôn này đến đầu thôn kia.”
“Nhưng người không nhìn ai thuận mắt, chỉ coi trọng cha ta, lúc đó cha ta còn đang là vô danh tiểu tốt, người cũng nguyện ý đi theo.”
“Về sau......... Về sau người phát điên, cả ngày kêu loạn gọi bậy, nói đến mức cổ họng phát không ra tiếng, người đi theo bên cạnh hầu hạ không nghe thấy động tĩnh gì, nhất thời lơ là, bà liền tự mình chạy lên núi giả, từ trên cao nhảy xuống.”
“Nghe nói thời điểm nhảy xuống bị rơi xuống một tảng đá, nửa bên mặt nát vụn, chảy rất nhiều máu..........”
Vẻ mặt Tưởng Kình Phong có chút suy sụp, thanh âm rầu rĩ nói.
Bạch Phù rất muốn khuyên hắn đừng thương tâm khổ sở, nhưng mà........
“Tưởng Kình Phong, thời điểm ngươi nói đến chuyện nặng nề như thế, tay ngươi......... có thể đừng động được không?”
Xú gia hỏa này một bên nói một bên chiếm tiện nghi của nàng, tay đặt trước người nàng một khắc cũng không nhàn rỗi.
Tưởng Kình Phong ngẩn người, lấy lại tinh thần bật cười ra tiếng: “Ta không phải cố ý, chỉ là thuận tay mà thôi, A Phù, nàng....... rất mềm.”
Sờ vô cùng thoải mái.
Hắn nói xong xoay người đặt nàng xuống dưới thân, thứ mềm mại trước ngực nàng kề sát người hắn, khiến hắn phát ra một tiếng thỏa mãn.
“Về sau đừng bao giờ nói muốn rời đi nữa đợi không?”
Hắn vừa hôn nàng vừa thấp giọng thì thào.
“Tức giận thì đánh ta mắng ta là được, chính là đừng nói muốn rời xa ta, bằng không......... ta sẽ sợ hãi.”
Nam nhân trên chiến trường chưa từng sợ ai, nhưng thời điểm nàng nói muốn rời đi, lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bởi vì hắn biết, A Phù của hắn sẽ quyết tuyệt như vậy, nói đi liền đi tuyệt không ở lại, giống như lần trước vậy.........
Bạch Phù vỗ về hai gò má hắn, ngửa đầu đáp lại: “Sẽ không, trừ phi ngươi....... không cần ta nữa.”
Tưởng Kình Phong nhíu mày, môi lại tăng thêm lực đạo: “Đừng nói bậy, ta sẽ khiến nàng ngày mai không rời giường được đấy!”
Nói xong liền xốc chăn lên, đem đầu chôn vào trong, miệng lưỡi chạy loạn khắp người nàng.
Động tác qua lại phập phồng, Bạch Phù nắm chặt hai tay lên tấm đệm, cắn môi không để mình phát ra thanh âm kỳ quái.
Nhưng mà hô hấp của nam nhân lại quá nóng, đầu lưỡi nóng bỏng chạm tới khắp nơi trên thân thể nàng.
Bạch Phù cơ hồ muốn khóc lên, ngoài cửa lúc này vang lên một trận ho nhẹ, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Chu Văn Đào sư thúc nàng.
Nam nhân chôn trong chăn hiển nhiên cũng nghe thấy, động tác dừng một chút, ngay sau đó liền tiếp tục, hiển nhiên không để ý đến người phía ngoài.
Nhưng mà hắn không để ý, Bạch Phù cũng không thể không để ý được, cho nên vội vươn tay đẩy hắn ra.
Tưởng Kình Phong không muốn dậy, vẫn tiếp tục động.
Bạch Phù xốc chăn lên, vỗ vài cái lên vai hắn.
“Ngươi........ Ngươi đi về trước đi, chờ sư thúc đi rồi, chúng ta lại......”
Nữ nhân dù sao da mặt cũng mỏng, nói không ra lời.
Tưởng Kình Phong ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng: “Lại cái gì?”
Hắn khi nói chuyện vẫn ghé vào trên người nàng, cằm đặt lên nơi mềm mại trước ngực nàng, trên đỉnh còn lưu lại một ít nước bọt, là do hắn vừa mới dây lên.
Bạch Phù mặt đỏ ửng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhắm chặt hai mắt không dám nhìn.
Tưởng Kình Phong nhìn toàn bộ thân thể đầy vết đỏ của nàng, cười cười, đi lên hôn lên môi nàng một cái.
“Được rồi, vậy ta đi trước đây, chờ sư thúc nàng đi rồi, chúng ta lại........”
Hắn cũng như vậy không nói hết câu, bàn tay to xoa nhẹ vài cái trên người nàng, hôn môi nàng một lúc lâu, ám chỉ ý tứ hàm xúc mà rõ ràng.
Chu Văn Đào cố chấp muốn hắn thành thân với A Phù, trước khi chưa thành thân nhất định không muốn nhìn thấy hắn cùng A Phù thực sự phát sinh chuyện gì, cho nên hắn hiện tại nếu không ra, lão đầu tử này có thể sẽ tiến vào giết hắn.
Hắn trái lại không sao cả, chỉ sợ A Phù xấu hổ mà thôi.
Dù sao ngày mai đến núi Bạch Mao, lão đầu tử bái tế cho sư huynh hắn xong sẽ rời đi, sẽ không tiếp tục lưu lại bên người Bạch Phù nữa.
Nếu đã như vậy, hắn có thể chờ, chỉ một ngày mà thôi, không vội.
Tưởng Kình Phong nghĩ, đem chăn đắp lên người Bạch Phù, cuối cùng lại hôn nàng một cái, mặc lại xiêm y rồi đi ra ngoài.
Chu Văn Đào nhìn thấy hắn, vốn muốn mắng vài câu, nhưng thấy trên mặt hắn lộ ra một dấu tay đỏ ửng, những lời chuẩn bị mắng chửi liền nuốt xuống.
Rất tốt rất tốt, tuy rằng Tưởng Kình Phong là người không biết xấu hổ, nhưng A Phù nhà bọn ta lại vô cùng hiểu biết, đánh đẹp lắm!
Hắn vừa lòng gật gật đầu, xoay người về phòng mình.
……………………………………………
Hôm sau, đoàn người đến núi Bạch Mao.
Chu Văn Đào nhiều năm không gặp sư huynh hắn, liền đi trước một mình bái tế, cùng hắn nói chuyện rất lâu, quỳ gối trước phần mộ thật lâu cũng không chịu đứng lên.
Bạch Phù ở xa nhìn bóng dáng run rẩy của hắn, biết hắn nhất định là đang xin lỗi.
Lúc tuổi còn trẻ không cẩn thận phạm lỗi, bây giờ cũng không có cơ hội bù đắp lại, sư thúc nhất định rất buồn.
Lúc này nàng, một vãn bối ở bên cạnh hắn quả thật không thích hợp, nàng liền yên lặng lôi kéo tay Tưởng Kình Phong, quay đầu qua dựa vào trong lồng ngực hắn.
Hồi lâu sau Chu Văn Đào mới đỏ mắt trở lại, ý bảo Bạch Phù có thể đi bái tế sư phụ nàng.
Bạch Phù gật đầu, đem khăn tay của mình cho Chu Văn Đào, để hắn lau mặt.
Chu Văn Đào nhận lấy, đợi sau khi nàng đi thì bị Tưởng Kình Phong đoạt lại.
“Dùng của chính ngươi đi!”
“Ngươi........”
Hai người bên này thấp giọng ta một câu ngươi một câu, Bạch Phù bên kia đã đi tới trước phần mộ, quỳ xuống cung kính vái đầu, rồi thắp mấy nén hương.
Gió lạnh của núi rừng thổi đến, Tưởng Kình Phong đã cho người đem phần mộ tu chỉnh trước, cỏ dại xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, tro bụi cũng được dọn cẩn thận, nhìn qua vô cùng sạch sẽ, không giống như một phần mộ hoang phế không người bái tế.
Bạch Phù quỳ gối, nhìn bia mộ của sư phụ cười cười, nhẹ giọng mở miệng: “Sư phụ, con có thể nói chuyện rồi, Phù nhi có thể nói chuyện rồi.”
Sau một câu, nước mắt lại lã chã rơi xuống, trên mặt rõ ràng lộ vẻ tươi cười, nhưng nước mắt không hiểu sao không ngừng được.
Bạch Phù khóc một hồi, mới lau nước mắt đi, sắp xếp lại tâm tình, lại lần nữa mở miệng.
“Sư phụ, Phù nhi không trách người, Phù nhi biết người khó xử, nếu đổi lại là Phù nhi, nhất định cũng không biết nên làm gì mới tốt.”
“Sư thúc hiện tại đã giúp Phù nhi giải độc, Phù nhi chuẩn bị lên kinh thành nhận thân.”
Nói xong câu này nàng liền dừng lại, tay nắm chặt ở đầu gối lại buông ra.
“Phù nhi biết như vậy có thể sẽ làm sư huynh lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng dù vậy, Phù nhi vẫn phải đi.”
“Đó là người nhà của Phù nhi, Phù nhi không muốn vĩnh viễn mất liên lạc với bọn họ, cũng không muốn để cho bọn họ tiếp tục bị lừa, sư phụ, người có thể hiểu cho Phù nhi phải không?”
“Như lời người nói, thư người lưu lại nếu bị Phù nhi phát hiện, thì đó chính là ý trời. Nếu ông trời đã cho con biết người nhà mình ở đâu, vậy con nhất định phải đi tìm bọn họ.”
“Nhưng mà người yên tâm, chờ Phù nhi tìm được người nhà, sẽ bảo bọn họ không cần gây khó dễ cho sư huynh.”
Bạch Phù mím chặt môi, hít hít mũi.
“Mặc dù Phù nhi rất tức giận, rất muốn đánh sư huynh một trận, thậm chí muốn.......... muốn giết hắn, nhưng hắn là huyết mạch của người, là đứa nhỏ duy nhất của người, bất luận thế nào đi nữa, Phù nhi cũng sẽ không trơ mắt nhìn người tuyệt hậu, không có truyền thừa.”
“Cho nên tuy rằng Phù nhi rất hận, nhưng Phù nhi sẽ thả hắn đi, người ở dưới cửu tuyền cũng không phải lo lắng, Phù nhi nói được làm được, tuyệt không gây khó dễ cho hắn.”
Nói xong, Bạch Phù lại hướng mộ bia vái đầu, lúc này mới đứng lên, kêu Tưởng Kình Phong lại.
Tưởng Kình Phong không thích sư phụ của Bạch Phù, nhưng thời điểm nàng ngoắc tới cũng đi lại bên người nàng.
Bạch Phù lôi hắn lại, nhìn bia mộ cười ngọt ngào.
“Sư phụ, đây là Tưởng Kình Phong, là........ là nam nhân của ta......”
Vài chữ cuối nói ra với thanh âm nhỏ nhất, nhưng Tưởng Kình Phong vẫn nghe thấy được, vui sướng nhìn nàng, vươn tay đem nàng ôm vào lồng ngực.
Bạch Phù liếc hắn một cái, một tay đẩy hắn ra, tiếp tục nói: “Sư phụ, người yên tâm đi, hắn đối với con rất tốt, một đường này có hắn che chở, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tưởng Kình Phong ôm nàng, mặt mày tràn đầy ngạo nghễ: “Đương nhiên rồi, cho dù ta gặp chuyện không may cũng sẽ không để A Phù xảy ra chuyện!”
Bạch Phù mắt hạnh trừng trừng, trên mặt có chút tức giận: “Nói hươu nói vượn gì đấy!”
Tưởng Kình Phong biết tiểu cô nương là đang lo lắng cho mình, vội cười nhận lỗi: “Là ta nói hươu nói vượn, chúng ta ai cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Bạch Phù lúc này mới quay đầu đi, nói lời từ biệt với Lư Kiến Nam.
“Sư phụ, Phù nhi đi đây, chờ Phù nhi đem mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, sẽ còn trở về thăm người.”
Tưởng Kình Phong âm thầm bĩu môi, mang theo Bạch Phù rời đi.
Hai người xuyên qua đường mòn, thời điểm sắp không nhìn thấy kia mộ nữa, Bạch Phù bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại.
“Làm sao vậy?”
Tưởng Kình Phong hỏi, thuận tay khép lại vạt áo khoác trên người nàng.
Bạch Phù lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Không biết là do nàng ảo giác hay không, trận gió vừa này thổi qua người, giống như bàn tay ôn nhu vỗ về đầu vai nàng, đẩy đẩy nàng lên phía trước.
Bên tai tựa hồ truyền đến thanh âm ôn hòa của sư phụ: Đi đi, đứa nhỏ, đi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...