Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 15: Nàng lo lắng cho ta?
Bạch Phù trong lòng hoảng hốt, chẳng hiểu tại sao lại thấy cay mắt, ôm xiêm y bỏ chạy.
Tưởng Kình Phong ở đâu rồi? Để cho ta đi xem hắn! Ta....... Ta từng thu thập thi thể cho sư phụ, ta biết nên làm như thế nào!
Tần Nghị thấy cô nương chạy xuống, hoảng sợ: “Cô nương muốn xuống làm gì?”
Bạch Phù ôm quần áo chỉ vào hướng sơn cốc a a nửa ngày, Tần Nghị nghĩ nàng muốn tự mình đem quần áo cho Tưởng Kình Phong, vội vàng ngăn trở: “Thuộc hạ cho người khác đem đi là được, cô nương cứ ở trong xe ngồi một lát, tướng quân lập tức sẽ trở lại.”

Bây giờ trong rừng đâu đâu cũng là vết máu cùng thi thể, ngộ nhỡ giống lần trước không cẩn thận để cô nương nhìn thấy, thân thể không khỏe, tướng quân còn không làm thịt hắn? Hắn cũng không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bạch Phù thấy thần sắc bình tĩnh của hắn, còn nói Tưởng Kình Phong lập tức sẽ trở lại, liền giật mình hồi phục tinh thần, cảm thấy chính mình có thể suy nghĩ nhiều rồi, bèn đem xiêm ý đưa cho hắn, bản thân thì quay lại xe ngựa.
Khoảng chừng hai khắc sau, Tưởng Kình Phong rốt cục cũng cưỡi ngựa từ trong sơn cốc đi ra, không chỉ xiêm y đã được đổi, mặt hình như cũng được rửa qua, ngay cả tóc cũng đã chỉnh sửa lại, cả người nhìn qua tinh thần phơi phới, bộ dạng không giống như vừa mới giết giặc, bảo hắn đi luận võ về cũng có người tin.
Bạch Phù thấy người bước vào xe ngựa vô cùng chỉnh tề sạch sẽ, trong lòng hồi hộp.
Hắn có phải bị trọng thương không muốn để nàng biết, cho nên mới cố ý đổi xiêm y?
Bạch Phù đem Tưởng Kình Phong kéo đến, nhấc tay áo hắn lên cẩn thận xem xét, cũng không nhìn ra thương thế gì.
Vậy thì bị thương trên người?

Nàng lại duỗi tay cởi xiêm y của hắn.
Tưởng Kình Phong sửng sốt, theo bản năng đưa tay ngăn cản: “A Phù, nàng làm gì vậy?”
Bạch Phù nhíu mày, càng khẳng định hắn bị thương, nếu không làm gì phải ngăn nàng lại? Hắn ngày thường ước nàng chủ động cởi xiêm y hắn còn không được!
Vì thế nàng giật tay hắn ra, cố chấp muốn tiếp tục cởi xiêm y của hắn.
Tưởng Kình Phong không hiểu chuyện gì, chính mình rời đi hơn nửa ngày, vừa trở về A Phù như thế nào lại nhiệt tình như vậy?
Nhưng mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn đều vô cùng vui vẻ khi thấy cảnh tượng này, nhưng bên trong xe ngựa trừ hai người hắn ra còn có một người nữa, hắn cũng không muốn thời điểm hắn cùng Bạch Phù thân thiết lại có người khác bên cạnh.
“Lục Liễu, Lục Liễu!”
Hắn gọi hai tiếng, đem Lục Liễu đánh thức.

Lục Liễu mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy Tưởng Kình Phong đứng bên cạnh Bạch Phù, một tay nắm lấy cổ tay nàng, một tay ôm lấy hông nàng: “Tướng quân, cô nương, các người......”
“Đi xuống!”
Tưởng Kình Phong trực tiếp ngắt lời.
Lục Liễu a một tiếng, không rõ chuyện gì đi xuống ngựa, bởi vì ngồi trên xe ngựa lâu mà hai chân run rẩy.
Bạch Phù cảm thấy Tưởng Kình Phong có chút kỳ lạ, nàng bất quá chỉ muốn nhìn thương thế của hắn mà thôi, hắn sao lại đem Lục Liễu đuổi xuống, một đại nam nhân như hắn chẳng lẽ còn thẹn thùng hay sao?
Nhưng nàng hiện tại cũng không nghĩ nhiều như vậy, thấy Lục Liễu bị Tưởng Kình Phong đuổi xuống cũng không ngăn lại, sau đó vươn tay đem xiêm y của hắn dứt khoát cởi bỏ.
Trên người Tưởng Kình Phong có hơn chục vết thương to nhỏ, đan chéo lên nhau, nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng đều là những vết thương cũ nàng từng thấy qua, cũng không có vết thương mới.
Bạch Phù kinh ngạc, nhìn thấy Tưởng Kình Phong không biết khi nào đã cởi bỏ thắt lưng của hắn, khom người cởi quần xuống, trần truồng lõa lồ đứng trước mặt nàng.
Động tác bất thình lình này khiến tiểu cô nương mười lăm tuổi hoảng sợ, càng đáng sợ hơn là khi Tưởng Kình Phong cởi xong lại ôm hông nàng đem nàng bế lên, muốn đặt nàng lên đùi hắn.
Một cỗ khí nóng xông thẳng đến đỉnh đầu, Bạch Phù hồi phục tinh thần thét lên một tiếng chói tai, đỏ mặt té xuống xe ngựa.
Tưởng Kình Phong đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi Bạch Phù cuối cùng cũng nguyện ý thân mật với hắn, lại thấy người hắn muốn ôm vào trong lòng hoảng sợ chạy trốn ra ngoài.
Hắn nhấc chân muốn đuổi theo, lại nhớ ra quần đã bị cởi xuống đến lòng bàn chân, không thể bước ra, nửa thân thể lộ ra bên ngoài, một cánh tay còn duy trì tư thế muốn kéo Bạch Phù lại.
Mấy thuộc hạ đứng ngoài xe nghe được động tĩnh liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa người của tướng quân nhà mình nằm trong xe, nửa người thì lộ ra bên ngoài, một cánh tay duỗi thẳng tắp, mà theo hướng của cánh tay chính là cô nương tên A Phù đang bụm mặt chạy đi.
Mọi người lặng lẽ nhìn, rồi vội vàng nhao nhao quay đầu lại, từng người hỏi han nhau.

“Thời tiết hôm nay không tồi.”
“Đúng vậy, trời như thế này giống như sắp đổ mưa vậy.”
“Buổi tối chúng ta ăn cái gì?”
“Lương khô lần này so với lần trước ngon hơn nhiều.”
Tưởng Kình Phong: “......... Tần Nghị! Còn không dẫn người đi bảo hộ A Phù!”
“Vâng!”
Tần Nghị dựng thẳng sống lưng, mang theo hai người nhấc chân rời đi.
……………………………………………
Bạch Phù một mạch chạy ra rất xa, đến khi Tần Nghị ở phía sau gọi nàng, bảo nàng nếu còn tiếp tục chạy sẽ gặp nguy hiểm, nàng mới vội vàng dừng lại.
Vừa nãy nhìn thấy một màn như vậy, nàng nhắm mắt lại lắc lắc đầu nhiều lần cũng không thể đem hình ảnh đó xóa bỏ.
Thật ra nàng trước kia cũng không phải chưa từng xem qua, lúc trước Tưởng Kình Phong bị thương trôi theo dòng nước tới, hoàn toàn không có ý thức, nàng là tự mình tắm rửa thay xiêm y cho hắn, mà ngay cả hắn mấy ngày nằm trên giường không thể đi vệ sinh, cũng đều là nàng đỏ mặt kiên trì chiếu cố.
Nhưng khi đó Tưởng Kình Phong là một người bệnh, với cương vị là thầy thuốc nàng không thể không làm.
Nhưng hôm nay, vừa nãy........ hắn rõ ràng không có bị thương, lại ở trước mặt nàng cởi quần!
A a a, cái đồ lưu manh này! Xú hỗn đản! Tên háo sắc!
Bạch Phù bụm mặt dậm chân vừa tức vừa giận, chợt nhớ tới bản thân mới là người cởi xiêm y hắn trước.
Nhưng mà....... Nhưng mà đó là bởi vì nàng lo lắng hắn bị thương!

Còn có! Nếu không bị thương thì hắn việc gì phải thay áo quần? Hắn có bệnh chắc?!
Bạch Phù tức giận đá loạn mấy cục đá trên mặt đất, có một  viên lăn tới chân của người nào đó liền dừng lại.
Theo hướng chân nhìn lên, lại thấy một thân ảnh cao to, bình tĩnh đứng trước mặt nàng.
Vệt đỏ ửng trên mặt Bạch Phù vẫn chưa biến mất giờ lại nặng thêm vài phần, lần nữa xoay người muốn chạy, lại bị người từ phía sau một phen giữ chặt, ôm vào trong lồng ngực.
Tưởng Kình Phong cọ cằm lên đỉnh đầu nàng thấp giọng cười khẽ: “Là ta hiểu lầm, ta cho rằng......... nàng nguyện ý để ta ngủ với nàng.”
Ngủ........ Ngủ cái đầu ngươi!
Bạch Phù giãy giụa thân mình.
Tiếng cười của Tưởng Kình Phong vẫn không dứt, ngược lại càng vui vẻ hơn, vững vàng quấn lấy nàng, thanh âm trầm thấp: “Nàng thấy ta đổi xiêm y, cho là ta bị thương, sợ ta giấu giếm nàng, phải không?”
Bạch Phù sợ hắn hiểu lầm mình có tâm tư gì với hắn, vội vàng gật đầu: Đúng đúng! Ta cố ý cởi quần áo ngươi vì muốn xem xem mà thôi!
Động tác của nàng như gà con mổ thóc lấy lòng Tưởng Kình Phong, hai cánh tay như kìm sắt càng ngày càng siết chặt, môi dán bên tai nàng, hô hấp nóng bỏng phun lên gáy nàng: “Cho nên........... Nàng đang lo lắng cho ta?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận