Chứng hoảng hốt trước khi kết hôn? Nhìn thế nào, tổ tông này cũng không giống loại người có thể lo lắng đến mức độ này a!!!
“Con không biết, chỉ là…”
Đường Mộ không biết nên nói loại cảm giác trong lòng kia như thế nào.
“Có phiền não gì nói với bá mẫu, nói không chừng bá mẫu có thể giúp đỡ con.”
Diệp Mạt vỗ vỗ vai cháu trai, khích lệ hắn nói ra, không nên cái gì cũng giấu ở trong lòng. Đây có thể là chuyện bứt rứt của cháu trai, bây giờ sắp kết hôn, tâm tình lại kém như vậy, nhất định là trong lòng có chuyện.
Đường Mộ lắc lắc đầu, hắn cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Diệp Mạt còn muốn nói gì nữa, điện thoại của Đường Mộ vang lên, Đường Mộ cũng không có nhìn là ai gọi tới, thuận tay nhấn nút trả lời: “Uy, tôi là Đường Mộ.”
“Đường Mộ, cái tiểu tử hư hỏng không đạo đức này! Tiểu tử không có lương tâm! Tiểu hỗn đản không có máu và nước mắt! Hỗn tiểu đản không có đạo nghĩa! Con bê vương bát ích kỷ lại tự tư tự lợi! Con bê vương vát không có nhân tính! Con mẹ nó, đồ quỷ ích kỷ! Cậu chạy trốn không rên một tiếng không nói đi, về nước không kêu một tiếng thì thôi đi, sắp kết hôn cũng không biết động tay tôn quý của cậu gọi điện thoại một chút sao? Cậu cho là anh em chúng tôi chết rồi hả?!” Điện thoại vừa nối máy, bên kia chính là lốp bốp một trận sói tru!
Đường Mộ không nói tiếng nào nghe, nghe người nọ đổ ập xuống một trận chửi mắng.
“Chết chưa? Chưa chết thì chít một tiếng!” Người đầu bên kia chửi xong, cơn tức hơi hơi giảm một chút.
“Xong rồi?” Đường Mộ miễn cưỡng dựa vào sofa, dáng vẻ kia tựa như một tên hỗn tạp thiếu ăn chờ chết.
“Chưa xong! Như thế đã nghĩ xong rồi? Nằm mơ đi! Bốn giờ chiều Bá Tước phòng số 888, cậu nếu như dám vắng mặt, ngày kết hôn của cậu cứ chờ hộc máu đi!”
Cảnh Trác hầm hừ tức giận quăng ra lời hung ác. Không đến cũng phải đến! Nếu không cứ chờ chết đi, kết hôn ngày đó chính là ngày chết, sang năm chính là ngày giỗ!
“Tôi không uống rượu, cảm mạo chưa khỏe!” Đi nhất định uống tới chết.
“Mặc kệ cậu đi tìm chết! Quên nói cho cậu biết, Nặc đã trở về.”
Lời của Cảnh Trác không có dọa được một ít người, ít nhất trước khi hắn nói lời này. Nhưng hắn bổ sung thêm câu kia suýt chút nữa đã quên, trực tiếp đem Đường Mộ từ trên ghế sofa ầm ầm đứng dậy.
“Lúc nào?” Lần này là thật sự cũng bị uống tới chết.
“Ba tiếng trước vừa xuống máy bay.” Đường Mộ rõ ràng nghe được giọng của Cảnh Trác giương lên tám độ, đó là vui vẻ. Cười trên nỗi đau khổ của người khác để vui vẻ.
“Các người coi như tôi chết rồi đi!” Đường Mộ quả quyết đưa cho một kết luận.
“Coi như cậu chết rồi? Hừ hừ, coi như chết rồi cũng phải lôi ra ngoài chết lại một lần nữa.”
Cái này gọi là sau khi chết lấy roi đánh thi thể! Tỏa cốt dương hôi! (ép xương thành tro bụi)
“Cảnh Trác, chuyện không đạo đức làm nhiều sẽ gặp báo ứng.” Hắn chính là tài liệu sống.
“Cậu sẽ trước tôi.”
“Cậu sẽ suốt đời độc thân tới già.” Nguyền rủa cậu, ở độc thân!
“Vậy lão tử cũng học cậu tìm một nam nhân kết hôn, lão tử cũng không tin tà ma.”
Đường Mộ ngậm miệng, con đường hố này hai bánh xe không đi lên được, chết thì chết đi! Ngang dọc đều là đường chết!
Đường Mộ vừa cúp điện thoại, Thẩm Lãng đã đi xuống lầu: “Tổ tông, anh tối nay cũng bị rót tới chết.”
Một câu nói của y khiến Đường Mộ thiếu chút nữa nghẹn chết, có ý gì? Sẽ không đúng lúc như thế chứ? Chuyện này cũng có thể trùng hợp?
“Tôi cũng gần như vậy.”
Đường Mộ vô lực phất tay một cái, bọn hắn chính là một đôi phu thê khổ nạn! Chuyện như thế cũng có thể trùng hợp! Con mẹ nó! Hôn này kết được thật sự là đủ bất thường!
“Anh chưa kịp nói cho bọn hắn biết, hôm nay thiệp mời vừa phát ra, đã bị người đá tới cửa nhà.”
Đường Mộ lần này là vô thần nằm sấp trên sofa. Trùng hợp như vậy?
“Cũng thế.”
Thật là giống nhau! Chưa kịp nói, thiệp mời vừa phát ra, đã bị người đá tới cửa nhà. Giống nhau!
“Tôi bốn giờ chiều ở Bá Tước.”
“Cũng vậy.” Thẩm Lãng đẩy phu nhân nhà mình ngồi xuống, chỉ thiếu đấm ngực. Lại giống nhau!
“Bọn họ hẹn nhau đi!”
“Bọn họ hẹn nhau đi!”
Hai người nan phu nan phu, than vãn với nhau nhìn một cái, ngay sau đó đứng dậy:
“Bằng không, tổ chức cùng nhau?” Có một chỗ dựa bao giờ cũng tốt!
Thẩm Lãng gật đầu tán thành, cho dù chết cũng phải cùng phu nhân dựa vào chết cùng một chỗ. Hôn là hai vợ chồng kết, hai người cùng nhau gánh thôi!
Lúc xế chiều, hai người ở trong nhà nào là canh giải rượu, thuốc giải rượu, lung tung vơ vét một bụng, trong lòng rầu rĩ ra cửa.
“Tổ tông, một hồi có thể ngăn cản thì ngăn cản, có thể từ chối thì từ chối, không được ngốc hề hề uống, thực sự uống không được thì chơi xấu. Nếu không thì giao cho anh, trên người em còn chưa hoàn toàn khỏe, không thể uống nhiều.”
Thẩm Lãng không yên tâm dặn dò bảo bối khó chịu nhà mình không được uống nhiều.
Đường Mộ gật gật đầu, hắn lại không ngốc, đương nhiên biết không thể gắng gượng chịu đựng. Trò vui kia không phải là thứ gì tốt, hắn đối với nó cũng không chung tình, biết uống nhiều rồi không có lợi cho hắn.
Thời tiết thật tốt, nhưng mà gió lạnh vù vù, khi Đường Mộ và Thẩm Lãng lái xe vừa đúng ba giờ năm mươi, xuống xe thì có người tới bắt chuyện:
“Đường tiên sinh, bạn của ngài đã đến rồi.”
Đường Mộ kéo kéo khăn quàng trên cổ, không có chút hình tượng liếc mắt. Mẹ nó! Khẩn cấp như vậy!
Thẩm Lãng cầm chìa khóa xe trong tay giao cho phục vụ bãi đỗ xe, hít sâu một hơi, dắt tay phu nhân nhà mình: “Đi thôi!”
Phục vụ áp chế kinh ngạc, hai đại soái ca này là...
Đường Mộ thuận theo đưa lên tay tự do của mình:
“Thẩm Lãng, nếu như tôi hôm nay bị rót nằm bò, anh cõng tôi về nhà.”
Đều do y làm hại! Nếu không phải y nói kết hôn, lấy đâu ra chuyện ngày hôm nay?
“Được, anh cõng.” Điều kiện tiên quyết là y sẽ không để cho hắn bị rót nằm bò!
“Con mẹ nó! Lão tử ngẫm lại sau lưng liền phát lạnh.”
Đường Mộ lớn như vậy cho đến giờ, đây là lần đầu tiên cảm giác mình giống như đợi làm thịt. Trước kia đều là hắn làm thịt người khác!
“Phu nhân, vi phu gánh cho em, đừng sợ!”
“Tên khốn họ Thẩm! Anh có gan nói lại lần nữa!”
Sắc mặt Đường Mộ hơi hơi đỏ lên, hắn bây giờ vừa nghe đến từ này liền muốn trở mặt với hỗn đản này.
Thẩm Lãng cười trấn an bà xã đại nhân nổi giận. Lời này phải phân trường hợp!
“Anh không có gan! Không nói! Không nói nữa! Đi thôi, chúng ta đi vào bị làm thịt!”
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, cũng không thể xảy ra chuyện gì! Bằng không, hôn này y thật sự có thể là tự một mình kết. Không thể leo cột, không thể không mặt mũi đùa giỡn. Sau này có cả đống cơ hội, trước tiên đem quan hệ hợp pháp của bọn hắn chứng thực mới là chuyện quan trọng.
Đường Mộ bỏ tay Thẩm Lãng ra, bản thân dẫn đầu đi vào cửa chính.
“Đường tiên sinh, bạn của ngài ở phòng 888, mời đi bên này!”
Phục vụ vừa thấy Đường Mộ liền mỉm cười dẫn hắn đi phòng đã đặt.
Đường Mộ gật đầu, đi theo phục vụ đi về phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn người phía sau.
Thẩm Lãng sờ mũi một cái, đuổi theo! Tổ tông da mặt mỏng này!
Phục vụ của câu lạc bộ không nén được tò mò, cái người hơi thấp một chút không phải là tứ thiếu gia Đường gia sao? Từ trước tới giờ không có nghe nói hắn là đồng chí a, sao lại...
Đây chính là tin tức đặc biệt! Tứ thiếu gia của Đường thị là một đồng tính luyến ái! Đầu đề này có thể trị giá bao nhiêu tiền? Nhìn hai người đàn ông dắt tay nhau mà đi, phục vụ ở cửa chính thở dài, ngẫm lại mà thôi. Đầu đề này hắn dù cho có thêm hai trăm lá gan cũng không dám đi tìm tiền! Cũng không phải không biết thế lực và thủ đoạn của Đường gia, người làm công như hắn cũng không dám đi chọc con cá sấu lớn kia!
“Cậu nhìn cái gì vậy?” Người phục vụ bãi đỗ xe trở lại vị trí công tác, thấy đồng sự trông mòn con mắt nhìn vào bên trong.
“Không có gì.”
Họa từ miệng mà ra. Hắn biết! Ở trong câu lạc bộ cao cấp này tốt nhất chính là có tai, có mắt, không có miệng. Khách ở đây tùy tiện một người cũng có thể xử hắn một tiểu nhân vật, còn không để lại dấu vết.
“Đứng ngay ngắn, đừng lại bị trưởng ca thấy, nếu không lại phải bị mắng.”
“Cậu nói, gần đây trưởng ca phát điên cái gì vậy nhỉ, một vẻ mặt băng sơn, giống như người khác thiếu hắn một khoản tiền lớn chưa trả vậy.”
“Cậu không biết?”
“Biết cái gì?”
“Trưởng ca bị bạn trai phú hào của hắn bỏ rơi…”
“Hai người bọn họ không phải rất tốt…”
“Hừ, người kia coi trọng một MB, không muốn cùng hắn chơi đùa…”
“…”
Khi phục vụ đẩy cửa ra, mí mắt của Đường Mộ liền không khống chế được nhảy một cái. Thẩm Lãng đứng ở phía sau Đường Mộ, biểu tình cũng giống vậy.
Trong phòng, những nam nhân ngồi trên một dãy sofa dựa vào tường, mỗi người ngồi vững như núi. Trên bàn bày một hàng dài rượu và ly rượu, những nam nhân đó tiếu tự phi tiếu nhìn hai người bọn hắn.
“Lấy giúp tôi một chút đồ ăn, cái gì cũng được.” Thẩm Lãng bắt lại phục vụ vừa muốn rời khỏi.
“Được, chờ một chút.”
“Để làm gì? Sợ bị trút say.” Một nam nhân cường tráng ngồi bên phải cười lạnh nói ra.
“Các người bày ra chiến trận lớn như vậy, tôi có thể không sợ?”
Thẩm Lãng đón lấy khăn quàng cổ và áo khoác của Đường Mộ treo lên giá áo, rất là thẳng thắn trả lời.
“Đã ở chỗ nào, hai người cứ ngồi chỗ đó.”
Cảnh Trác chỉ chỉ nửa băng ghế dài bên cạnh Đường Mộ, nói cho hắn biết khỏi phải đi, chỗ đó là chuẩn bị cho hai người. Đường Mộ và Thẩm Lãng liếc mắt nhìn nhau. Những người này sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ hai người bọn hắn tới.
Thẩm Lãng cũng chẳng chịu thua, tới cũng đã tới rồi, dù sao cũng chạy không thoát. Là nam nhân thì thoải mái một chút, tự nhiên kéo Đường Mộ ngồi xuống, băng ghế kia không có tấm dựa, hai người ngồi xuống vừa khít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...