Không ngoài dự đoán của Thẩm Lãng, sau khi Thẩm Lãng và Đường Mộ ăn xong cơm chiều, Trương Phong Nghi, Lý Đặc, Đường Ngạo đều đã tập trung ở dưới sân chờ người.
"Mẹ, con hơi đau đầu, con đi ngủ một tí đây!"
Nhìn đội hình càng ngày càng lớn mạnh, Đường Mộ trực tiếp phủi mông chạy lấy người! Thật ngại quá, hắn không có thời gian và tinh thần để điên cùng bọn họ! Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thôi!
"Khó chịu lắm sao? Thẩm Lãng, mau đỡ Tiểu Mộ lên phòng nghỉ ngơi đi!"
"Vâng."
Thẩm Lãng chỉ biết đứng trừng mắt nhìn tiểu tổ tông không hề có một chút tình nghĩa chồng chồng già nào, nhìn xem, hắn vừa nói cái gì vậy???
Vừa lâm trận đã ném y qua một bên! Cho dù y biết hôm nay giày vò hắn thảm như thế, hắn nhất định sẽ trở mặt. Thế nhưng cái cảm giác bị vứt bỏ thật sự là không dễ chịu một chút nào!
"Thẩm Lãng! Thất thần cái gì đó? Mau bế Tiểu Mộ lên phòng ngủ đi!"
"Vâng!"
Đúng thật là tự mình làm bậy không thể sống mà!!!
"Tiểu tổ tông! Em đừng như vậy mà! Em nỡ lòng nào ném anh vào một đám người không có nhân tình ấy ư?"
Ôm Đường Mộ lên lầu, Thẩm Lãng lập tức liền bắt đầu ai oán.
"Thế lúc anh lăn giường sao không nghĩ tới tối nay đi? Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt à?"
Rõ ràng y biết tối nay y sẽ đối mặt với cái gì, còn dám đi đắc tội với đồng minh duy nhất của mình. Đúng là tự đào mộ chôn mình! Đường Mộ nhún nhún vai, không có chút áy náy nào vứt bỏ Thẩm thiếu tướng! Đây gọi là cười người hôm trước, hôm sau người cười!
"Rõ ràng là do em bắt đầu mà! Nếu lúc sáng em không nói anh già, còn so sánh anh với một ông già sáu mươi tuổi thì anh sẽ đụng vào em sao?"
"Em đã nhận sai rồi còn gì? Bây giờ anh cứ từ từ mà đối phó đi! Em không ra mặt giúp anh đâu!"
"Chúng ta thương lượng một chút nhé! Tiểu tổ tông, em đừng ngủ, thực ra em chỉ cần ngồi một bên trợ giúp anh là được rồi!"
"Em đau đầu!!!"
Đường Mộ lắc đầu, rất là kiên quyết từ chối đề nghị của Thẩm thiếu tướng.
"Tiểu tổ tông, ngồi với anh một tí thôi mà! Hôm nay chiều anh một này thôi mà, tiểu tổ tông..."
Thẩm thiếu tướng hết bài, chỉ còn nước đi năn nỉ Đường tiểu tổ tông.
Đường Mộ nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, đột nhiên hơi hơi mỉm cười: "Anh mơ đi!"
Thẩm Lãng nhất thời không biết nói gì nữa. Y còn tưởng cái mỉm cười vừa rồi là đã thành công rồi chứ! Xem ra tiểu tổ tông đã mang thù ai thì cũng sẽ không có ngoại lệ, cho dù y có là người bên gối thì cũng không được.
"Anh còn muốn cọ bao lâu nữa?"
Nhìn chân người nào đó đang cọ cọ vào người mình, Đường Mộ nhướng mày. Làm nũng cũng vô dụng!
Thẩm Lãng hít sâu một hơi, muốn chết thì chết đi! Dù sao thì hôm nay y cũng không chạy thoát được! Còn không phải là chỉ nhiều thêm vài người thôi sao? Y còn không tin đêm nay y không vượt qua được!
Nhanh chóng ôm Đường Mộ về phòng, đặt người lên giường, đắp chăn cẩn thận cho Đường Mộ rồi Thẩm thiếu tướng mới tự tin cười, y không tin là đám nhãi con này còn có bản lĩnh tới chỉnh mình!
"Vậy em ngủ đi, sáng mai em còn phải làm trị liệu nữa! Để anh cho em xem nam nhân của em thu thập đám người dưới kia như thế nào! Hừ hừ! Muốn chỉnh anh? Dễ như vậy à?"
Thẩm thiếu tướng vừa điều chỉnh nhiệt độ trong phòng vừa chuẩn bị tốt tâm lý, vô cùng tự tin bước xuống lầu.
Đường Mộ vừa được thả vào ổ chăn thì lập tức nhắm mắt ngủ. Cực kỳ vô lương tâm mặc kệ người đàn ông của mình trải qua sóng gió bi thảm như thế nào ở dưới kia. Đáng đời!!!
"Đại tẩu đâu?" Thấy Thẩm Lãng một mình đi xuống, Diệp Chiểu lập tức hỏi.
"Đau đầu! Ngủ rồi!"
"Thiếu đại tẩu thiếu vui rồi!" Kế hoạch là cho hai người lận mà!
"Tiểu tử, nếu anh là em thì tuyệt đối anh sẽ không phun hai từ đại tẩu đó ra đâu! Nếu bị Mộ nghe thấy thì anh sẽ không nói giúp cho em đâu!"
Thẩm Lãng nhún nhún vai, hơi hơi cảnh cáo hai đứa em họ mới về.
"Mọi người đã nói cho tụi em biết rồi! Bày vẽ ra làm gì, không phải anh ấy nói thích gọi gì thì gọi sao?"
Đúng thật là các anh chị em trong nhà đã nói cho anh em bọn hắn biết rồi, nhưng mà bọn họ cũng gọi là đại tẩu mà nhỉ?!?
Người Thẩm gia cạn lời nhìn tên ngốc trước mặt, hắn xác định là vị trên lầu kia đã đi ngủ rồi sao?
"Vậy được rồi! Hai đứa muốn gọi thế thì gọi đi!"
Thẩm Lãng lười giải thích, cứ chờ hai tên nhãi tụi bây bị xử lý thì đừng có bảo anh đây không nhắc nhở trước!
"Lão đại! Không thể gọi như vậy được sao?"
Thẩm Lãng không nói lời nào, nhún nhún vai, có trời mới biết tiểu tổ tông đã ngủ chưa! Nhưng mà y dám y chắc là nếu bọn họ dám làm ồn ào đến tiểu tổ tông thì cả nhà cứ thế mà chờ bị xử lý đi!
"Có thể ngừng nói chuyện phiếm được chưa? Chúng ta bắt đầu đi! Mọi người định chơi tới sáng sao?
"Mọi người định chơi thế nào đấy?"
Đường Ngạo là do Lý Đặc đích thân hộ tống tới. Bọn họ "thông đồng" với nhau từ khi nào thì tạm thời không truy cứu, nhưng mà đây là lần đầu tiên Đường tam thiếu tham gia đại hội chỉnh người nên có chút tò mò...
"Không biết! Là kế hoạch của tụi nó, bọn tôi cũng mới tới thôi! Nếu lúc nãy không phải tôi vừa vặn gặp được đám nhóc này ở ngoài cửa thì cũng không biết bọn họ muốn mở party đâu! Ây da! Thẩm Ngôn, mấy đứa tính như nào đấy?"
Ôn Bạc Quân cũng không biết tập đoàn quân Thẩm gia muốn chỉnh người như thế nào, nhưng vừa vào đại viện thì thấy mấy rương rượu, còn mấy thùng không biết là đựng gì trong đó, không biết là sắp có trò vui gì.
"Ha hả! Chờ một chút, bắt đầu ngay đây, luật chơi tí nữa lão nhị sẽ nói sau!" Thẩm Ngôn thần bí hề hề cười nói.
"Đó là cái gì?"
Đường Ngạo chỉ chỉ một cái rương được ngụy trang bằng võng quân dụng cách đó không xa, hơi hơi khó hiểu hỏi.
"Tí nữa sẽ biết! Bây giờ vẫn chưa nói được!"
"Đến đây đi! Lão đại, bọn em sẽ nói luật chơi! Cũng không phải là bọn em cố ý muốn chỉnh anh đâu, mà do Mộ đột nhiên không chơi nữa nên anh chịu trận đi!"
"Trọng điểm!"
Thẩm Ly nghiêng mặt, tiểu tử này lấy đâu ra mấy lời dài dòng này thế? Mau chóng bắt đầu đi!
"Chúng ta chơi đối kháng!"
Thẩm Mặc kéo mấy cái võng quân dụng ngụy trang ra, Đường Ngạo vừa thấy vật bên trong thì lắc đầu. Lúc nãy hắn còn đoán là súng, bây giờ trước mặt là một loạt súng W85. (*)
"Là một mình anh đối kháng với toàn bộ mấy đứa?" Thẩm Lãng rất là tự giác hỏi lại.
"Anh có thể tìm một người quan sát! Phạm vi là sân chính của đại viện!"
Bọn họ vẫn rất là dễ nói chuyện có phải không? Bọn họ không có ỷ đông hiếp ít nha!
"Nhưng mà bây giờ là buổi tối mà?" Văn Địch hỏi lại.
"Bọn anh đã chuẩn bị ống giảm thanh rồi. Điểm chú ý duy nhất là không được gây tiếng động quá lớn, làm kinh động đến cảnh vệ viên canh gác! Chúng ta vẫn là nói trước với đám cảnh vệ một tiếng. Còn đây là miếng dán huỳnh quang, của đại ca màu đỏ, của chúng ta màu xanh lam. Bọn họ (cảnh vệ) nhìn thấy miếng dán huỳnh quang này sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng ta. Đạn cũng là đạn huỳnh quang, một khi đã bị bắn trúng thì phải lập tức trở về đây! Ai vi phạm quy tắc trò chơi thì cứ chuẩn bị tinh thần uống mấy rương rượu phía bên kia đi!"
Đường Ngạo lắc đầu, đúng thật là gia đình quân nhân...
Nhưng mà tổ chức trò chơi đối kháng ở trong đại viện như thế thì cảnh vệ viên sao có thể đồng ý được chứ? Bây giờ lại là buổi tối nữa, bọn họ không sợ lỡ như xảy ra chuyện gì, mọi người ở đây cũng là nòng cốt số một, số hai của quân đội đó! Chơi vậy cũng được sao?
"Mọi người thường xuyên chơi thế này lắm à?"
Chọc chọc Lý Đặc, Đường tam thiếu cực kỳ nghi ngờ hỏi. Thế này thì lá gan của bọn họ cũng quá lớn rồi!
"Lúc nhỏ bọn tôi thường xuyên chơi như vậy đó, nhưng mà cũng đã rất nhiều năm không chơi lại rồi! Bây giờ mấy đứa nhỏ trong đại viện vẫn chơi trò này mà, nhỉ!"
"Mấy người đều dùng súng ngắm để chơi?"
"Từ nhỏ bọn tôi đều ra ra vào vào quân khu, nên cũng khá quen với súng!"
"Mấy thứ này đối với cậu không thành vấn đề đi?"
Mấy thứ súng ống đạn dược này Đường tam thiếu chắc cũng không phải tay mơ có đúng không?
"Ở nhà còn có một xưởng sản xuất vũ khí."
Trẻ con Đường gia bọn họ cũng là lăn lộn trong xưởng vũ khí mà lớn lên đó!
"Được, lão đại, bây giờ anh chọn người đi!"
Bọn Thẩm Mặc nói xong quy tắc liền bắt đầu chia đội.
"Anh còn một câu hỏi nữa, đội thua sẽ bị phạt như thế nào?"
_____
(*) tui hong biết tên súng là gì đâu, mà trên qt ghi là 85 thư, tui lên gg tra thì chỉ có loại W85 này là hợp yêu cầu nên tui để đại vào đó~~
Tui nghỉ 1 tuần chạy deadline nhaaaaaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...