Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà




"Hình như là dạo gần đây em không còn gặp cô ta nữa thì phải..."
Đường Mộ mồ hôi đầy đầu vừa nắm tay vào dụng cụ trợ giúp đi, mỗi bước đi làm hắn đau đến phát điên! Chân trái vô lực, đùi phải đau đớn, hai chân đều mỏi, cái cảm giác này cmn thật muốn mắng người!!!
Thẩm Lãng cầm khăn lông không ngừng lau mồ hôi cho Đường tiểu tổ tông, vừa nghe Đường Mộ nói xong, sắc mặt Thẩm Lãng lập tức trở nên khó coi.
"Cô ta thì có cái gì đẹp? Cái loại người như cô ta em nhìn làm gì? Tốt nhất là đừng nên nhìn, nhìn thấy cô ta sẽ ảnh hưởng tới tình trạng phục hồi của em đó!"
Vừa nhắc tới bà điên kia, Thẩm Lãng liền muốn phát hỏa!
"Được rồi! Nghe anh nói thì anh rất không muốn em nhìn thấy cô ta chứ gì!"
"Tiểu tổ tông, cô ta chính là một bà điên! Anh không muốn cho em thấy mặt cô ta là do sợ em cảm thấy ngột ngạt!"
Thẩm Lãng thầm cảm thấy may mắn vì trước đây y thật sự không có quan hệ gì với bà điên này! Nếu như năm đó lỡ dính vào bà điên này một phát thì bọn họ cũng sẽ nháo đến long trời lở đất luôn đó!!!
"Hình như Thẩm gia không ai biết cô ta phải không?"
"Chỉ có Thẩm Nhất và Thẩm Mặc biết thôi! Cẩn thận một chút! Từ từ nhấc chân lên! Đừng vội!"
Đối với những việc như thế này thì Thẩm Lãng từ trước tới nay đều là hỏi gì trả lời nấy, có cái gì thì nói cái gì, thẳng thắn luôn được khoan hồng!!!
"Vì sao chỉ có Thẩm Nhất và Thẩm Mặc biết?"
Đường Mộ đau đến mức gân xanh trên tay đều nổi hết lên, muốn nói chuyện phiếm với Thẩm Lãng để phân tán lực chú ý của bản thân.
Thẩm Lãng đi theo bên cạnh cẩn thận lau mồ hôi cho Đường Mộ, y cũng biết là tiểu tổ tông nhà mình đang muốn phân tán lực chú ý nên mới hỏi mấy vấn đề này.
"Lúc ấy Thẩm Mặc học cùng trường với anh, còn Thẩm Nhất thì do nó tình cờ tới tìm anh nên mới gặp được cô ta!"
"Anh lúc đó ở trường... Có phải là luôn trưng ra bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt hay không hả?"

Đường Mộ vừa đẩy cái giá lên phía trước một chút, vừa cắn răng xoay người lại.
"Nghỉ một lát! Nghỉ một lát! Tiểu tổ tông! Một chút nữa chúng ta lại đi tiếp được không?"
Nhìn Đường Mộ còn muốn đi tiếp, Thẩm Lãng nhanh chóng kêu dừng lại! Mộ đã tập đi được một tiếng đồng hồ rồi, nếu bây giờ không nghỉ ngơi thì sợ là chân vừa mới khỏi lại phải vô bệnh viện truyền nước mất!
Vị nữ bác sĩ hỗ trợ phục hồi chức năng từ đầu đến cuối đều là trơ mắt đứng nhìn. Vị thủ trưởng đại nhân này cũng quá trâu bò rồi đi! Cái gì anh ta cũng biết cả, căn bản là không cần cô phải hướng dẫn hay nói gì! Thật ra quá trình phục hồi như thế này không cần cô phải túc trực ở đây, nhưng mà viện trưởng nói, việc phục hồi của người trước mặt không thể để xảy ra một chút sai sót nào! Bởi vì đây là một vị tôn đại thần!
Khi vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ cô còn không biết, cô chỉ là rất tò mò vì sao vị thủ trưởng đại nhân này lại thân cận với bệnh nhân quá mức như vậy, cho đến khi viện trưởng nói bệnh nhân chính là người yêu hợp pháp của thủ trưởng, cô mới giật mình, thì ra bọn họ là hôn nhân đống tính!!! 
Bởi vì tò mò cuộc sống của những cuộc hôn nhân đồng tính nó như thế nào, cô mới cố gắng chạy tới làm bóng đèn, thẳng đến khi nhìn thấy hai người ở chung ra làm sao, cô đúng thật là mở rộng tầm mắt! Đây chính là vị thủ trưởng đầu tiên ở trước mặt người mình yêu đặt cái dáng vẻ thủ trưởng xuống!
Thẩm Lãng trực tiếp túm cái ghế cách đó không xa lại, đỡ Đường tiểu tổ tông ngồi xuống, cẩn thận lau mồ hôi rồi lấy nước cho Đường Mộ uống cho đỡ mệt.
Đường Mộ cũng không thèm để ý là còn có người ngoài ở đây, xụi lơ dựa vào ghế, chậm rãi uống nước mà Thẩm Lãng đưa tới.
"Thẩm Lãng! Lão tử thật sự rất muốn đánh cho anh một trận! Cho anh tới thử xem cái cảm giác của lão tử bây giờ!!!"
"Được, được, được! Chờ em khỏe lại rồi anh cho em em đánh! Bây giờ cứ tạm tha cho anh đi nha!!"
Thẩm Lãng ngồi xổm trước mặt xoa chân cho Đường Mộ, vừa nghe thấy Đường tiểu tổ tông vô cớ gây chuyện, cũng không để tâm lắm, lập tức dỗ người!
Vị nữ bác sĩ đứng một bên nghe được những lời Thẩm Lãng vừa nói xong, lắc đầu! Đây không phải là quá sủng rồi sao? Vô lý gây sự như thế mà thủ trưởng cũng có thể phụ họa theo???
"Kể về lúc anh còn đi học đi! Lúc ấy anh thuộc dạng học sinh như thế nào?"
Đột nhiên Đường Mộ rất muốn biết trước khi người này vào bộ đội thì sẽ có bộ dáng như thế nào. Không biết đây có phải là bệnh chung của những người đang yêu hay không, một khi đã toàn tâm toàn ý yêu một người thì có phải là họ đều muốn biết từng chút từng chút về quá khứ của đối phương hay không?!! Quá khứ mà mình không thể tham dự!
"Anh á hả? Thì anh chính là cái loại học sinh chăm ngoan, tích cực ấy!!!"
Thẩm Lãng vừa nghe tiểu tổ tông hỏi thăm chuyện lúc trước của mình thì trên mặt đều là ý cười.
"Ai là học sinh chăm ngoan tích cực???"
"Anh chứ còn ai vào đây nữa!"
"..."

Trong lúc Thẩm Lãng và Đường Mộ đang trò chuyện về thời đi học của Thẩm Lãng thì Đường Ngạo đẩy cửa đi vào. Đường Ngạo vừa mới bước vào đã nhìn thấy hai người nói chuyện lập tức bĩu môi khẽ lắc đầu! Tiểu tử thối nhà hắn sao lại gặp được tên tiểu tử Thẩm Lãng này vậy? Không biết là chuyện này hắn đã cảm thán biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy hai tên này thì y như rằng là hắn lại nhịn không được mà cảm thán!
Vị nữ bác sĩ nhìn thấy Đường Ngạo, lập tức tiến lại:
"Đồng chí, nơi này không thể vào được!"
Viện trưởng đã dặn là không cho phép ai vào quấy rầy người yêu của thủ trưởng làm phục hồi chức năng cả!
"Không có việc gì, tôi không làm cái gì cả, tôi tìm bọn họ!" 
Bệnh viện quân khu và bệnh viện tư nhân thật sự không giống nhau, tuy rằng Đường Ngạo cũng thường xuyên giao tiếp với bên quân đội, nhưng là rất ít khi nghe thấy có người gọi hắn là đồng chí này, đồng chí nọ như thế!
"Ngài là...?"
"Tôi là anh trai của phu nhân thủ trưởng nhà mấy người!"
Đường Ngạo cười cười, đi về phía Thẩm Lãng và Đường Mộ.
"Hai đứa thật sự là tìm được chỗ tốt rồi nha!"
"Tam ca? Sao anh lại tới đây?" 
Đường Mộ nhìn Đường Ngạo, hơi hơi sửng sốt.
"Đến xem em chơi trò mất tích!" 
Đường Ngạo cởi bỏ tây trang, tùy tiện kéo một cái ghế dựa lại ngồi xuống.
"Cảm giác thế nào? Hiện tại hai đứa đã trở thành người nổi tiếng rồi nha~"
"Anh muốn biết thì tự đi trải nghiệm một chút đi!"
Đường Mộ liếc gia hỏa xem náo nhiệt trước mặt mình một cái.
"Anh không nháo ra chuyện lớn thế này như em được! Đành chịu thôi!"

Đường Ngạo lắc đầu, chuyện này trừ phi hắn cũng tìm một người yêu đồng giới thì mới có khả năng nháo ra chuyện lớn như này!
"Đường tam thiếu nhà chúng ta biết khiêm tốn từ khi nào thế?"
"Anh từ trước đến nay đều rất là khiêm tốn có được không hả?!!"
Thẩm Lãng ngồi bên cạnh xem hai anh em Đường gia vừa thấy mặt liền lao vào đấu võ mồm với nhau, không có phản ứng gì.
"Anh hôm nay rảnh nên đến xem tên tiểu tử này phục hồi như thế nào rồi! Thuận tiện hỏi một chút về chuyện này hai đứa xử lý như thế nào?"
Đường Ngạo nhún nhún vai.
"Chuyện này Thẩm Tiêu sẽ xử lý, đúng rồi, Đường thị lúc này có bị ảnh hưởng gì không?" 
Thẩm Lãng có gọi điện thoại cho mẹ vợ hỏi qua, nhưng mà mẹ vợ nói là không có gì, không cần y lo lắng, nhưng trong lòng y thật sự không yên tâm! Nếu như Đường thị bị rối tung rối mù lên vì chuyện này thì y thật sự không biết nhìn mặt ông nội Đường gia như thế nào nữa!
Đường Ngạo vẫy vẫy tay: 
"Không có việc gì! Việc này đối với Đường thị căn bản là không có ảnh hưởng gì lớn! Cho dù có ảnh hưởng thì cũng sẽ có người xử lý, đừng nghĩ tới việc lông gà vỏ tỏi này nữa! Hiện tại video đã được gỡ xuống rồi, hai đứa có tính toán gì không?"
Thực sự mà nói thì chuyện này đúng là như lông gà vỏ tỏi, người Đường gia đều là thành phần hiếu chiến, những ngày quá thuận lợi thì cũng không thú vị, có một chút kích thích mới đã!
Đường Mộ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi chống cái giá đi đứng lên tiếp tục đi.
Thẩm Lãng chạy nhanh tới đỡ Đường Mộ: "Chuyện này Thẩm Tiêu xử lý!"
"Hai đứa để cho Thẩm Tiêu xử lý?" Đường Ngạo mở to mắt hỏi lại.
"Đúng vậy! Để Thẩm Tiêu xử lý chuyện này không được sao?"
Đường Mộ liếc nhìn Đường Ngạo hỏi lại.
Đường Ngạo lắc đầu: 
"Không phải không được, chỉ là nghĩ tới mấy người đó đúng là xui xẻo đến tột đỉnh rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người khóc chết nha!"
Thẩm Tiêu là ai nha? Là "Thiết miệng lưu manh" của Thẩm gia đó! Cái miệng của Thẩm Tiêu Đường gia bọn họ đã chân chính lĩnh giáo qua rồi! Thật đáng thương cho ai gặp tên tiểu tử Thẩm Tiêu kia!
"Việc này còn cần anh nhọc lòng sao?"
Thật sự là nhìn không ra nha! Tên gian thương này từ khi nào mà cảm tính như vậy? Còn có thể vì người khác bất bình, hiện tượng trăm khó gặp a!
"Anh cũng không có rảnh rỗi như vậy có được không? Anh chỉ là đang nghĩ về sau có thể đào Thẩm Tiêu về tập đoàn chúng ta!"

Người cường hãn như Thẩm Tiêu mà không đào về dùng thì đúng thật là lãng phí!
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh như thế nào rồi! À đúng rồi, anh an bài Thẩm Tiêu vào đoàn luật sư ngự dụng của hoàng gia Anh quốc đi!"
"Chính hắn nói?"
"Anh nghĩ em 'gà mẹ' như vậy à?" 
Chuyện này hắn chẳng lẽ còn sẽ chủ động đi tìm Thẩm Tiêu thảo luận à?
"Được rồi, vừa lúc có thể thừa cơ đục nước thả câu một chút!"
Thẩm Lãng vừa nghe liền biết ngày hôm qua Đường Mộ và Thẩm Tiêu hẳn là nói tới chuyện này đi, nhưng mà tiểu tử này thật đúng là sẽ buôn bán a, giúp người trong nhà cũng không quên tìm chỗ tốt cho bản thân!
"Tam ca, chuyện làm ăn của anh thế nào?" 
Có tâm tư thừa nước đục thả câu vì tập đoàn mà khai quật nhân tài như vậy, vậy thì mấy chuyện này hẳn là tam ca của hắn đã làm rất tốt rồi có đúng không?
Đường Mộ vừa nhắc đến đề tài này lại làm cho Đường Ngạo đen mặt:
"Em có thể đừng có lúc nào cũng nhớ thương anh có được hay không?"
"Vì sao không được nhớ thương anh? Em còn đang chờ anh tới tiếp quản Đường thị đây, không nhớ thương anh làm sao mà được?"
"Em cứ từ từ mà chịu ngược đi! Anh có việc gấp, phải đi trước đây!"
Đường Ngạo cảm thấy mình chính là cái loại người tự dưng lại tìm phiền toái cho mình. Đang tốt đẹp tự dưng lại tới đây làm gì không biết nữa!!!
"Tam ca, anh còn bảy tháng nữa thôi nhé! Đường gia sẽ chờ anh đến giải phóng!"
"Em đừng có mơ!!!"
Đường Ngạo nhanh chóng túm lấy tây trang lúc nãy vừa cởi ra, bước nhanh ra khỏi phòng.
Thẩm Lãng nhìn tiểu tổ tông nhà mình, chỉ có thể vì Đường Ngạo mà bi ai! Ai bảo lúc trước anh gan to đi chọc tiểu tổ tông làm gì? Hậu quả này anh phải tự mình gánh lấy thôi!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui