Nếu Thái Thần ở trong trạng thái toàn thịnh nhất thì sẽ không để Hắc Liên thoát đi nhẹ nhàng như vậy. Nhưng trước là căn nguyên sinh mệnh của hắn từ cuộc chiến ba ngàn năm trước còn chưa hồi phục hoàn toàn, sau là thương thế từ lần cưỡng chế phá vỡ giới hạn của quá trình lịch kiếp, mặc dù hắn không có biểu hiện gì nhưng quả thật là kém quá xa thời kỳ toàn thịnh rất nhiều, cứ như thế để Hắc Liên chạy mất.
Có điều Hắc Liên đem bản mệnh tinh hoa cho nổ, hắn không chết cũng bị trọng thương, không có vạn năm chưa chắc đã hồi phục, có khi cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, không đáng lo ngại.
Mà cho dù hắn có thể khỏi hẳn thì sao? Lúc đó Thần giới cũng đã trở lại thời đại cường thịnh, mà Tinh Dụ Mê Vực… Thái Thần đưa mắt nhìn khu rừng sau trận chiến vừa rồi lại càng thêm rõ ràng, vụ khí gần như không thấy, chỉ còn số ít vương vẩn trên những cành cây ngọn cỏ. Rất rõ ràng, vì tâm tư được ăn cả ngả về không, Hắc Liên đã dồn hết vốn luyến đang có để đánh một trận này. Đợi thương thế hắn lành, Tinh Dụ Mê Vực đã sớm biến mất.
Quả thật giống y như Thái Thần đã nghĩ. Ngàn năm sau trận đánh bất ngờ không ai biết này, vụ khí ở Tinh Dụ Mê Vực đã biến mất triệt để. Lại thêm ngàn năm, hai ngàn năm, khu rừng bên trong Mê Vực dần ẩn ẩn trở lại hình thức ban đầu, vạn vật sinh sôi. Thời gian vô tình đem tất cả những dấu tích dù là khó phai mờ nhất xóa bỏ đi không chút lưu tình. Còn Hắc Liên sớm đã không thấy.
Thiên đạo chính là vô tình như vậy.
Nhưng đó cũng là chuyện của mấy ngàn năm sau.
Sau khi kiểm tra qua tình trạng của trận pháp mình đặt ra vạn năm trước, trong lòng có chút hiểu rõ vì sao Hắc Liên lại nôn nóng như vậy, Thái Thần cũng không có chút đồng tình nào với hắn mà bình thản ôm con cá vàng của mình trở lại Thần giới.
Đối với sự hiện hữu của tiểu cá vàng, trong thâm tâm Thái Thần luôn cho rằng đó là chuyện của hắn, chẳng liên quan chút gì đến Thần giới.
Hắn vốn còn đang nghĩ sắp tới không còn việc của hắn, dự định mang theo tiểu cá vàng đi tìm thiên tài địa bảo, để cho nó đạt đến cảnh giới có thể sống thêm ngàn vạn năm, thậm chí là cùng sống cùng chết với mình Thái Thần không ngờ vừa về tới Thần giới đã nghe thấy những chuyện không vui.
“Ngươi nói người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh thần quân thật sự có mưu đồ bất chính ư?”
“Cái này ta cũng không rõ. Nhưng mà theo lời của Lịch Tuyệt tiên quân thì lần lịch kiếp này của thần quân có biểu hiện rất kỳ lạ. Đặc biệt là sau đó ngài lại bỗng nhiên ra ngoài, lúc về thì bên người đã có một tiểu ngư tinh…”
“Nếu không thì để cho Thư Mệnh tinh quân đi nhìn quá trình lịch kiếp của thần quân thử xem? Nhưng nói gì thì nói, ai có thể có lai lịch lớn như vậy nhúng tay vào quá trình lịch kiếp của thần quân? Đối phương nhất định không mang ý đồ tốt.”
“Y vừa xuất hiện thì bên Mê Vực liền có biến, cũng khó mà khiến cho người ta không nghĩ nhiều.”
“Các ngươi đang nói cái gì?”
“A!”
Một đám người đang bàn luận rôn rả bất thình lình bị âm thanh thanh lãnh ẩn ẩn mang theo nguy hiểm này dọa cho nhảy dựng. Lúc nhìn thấy người đến sắc mặt không khỏi bối rối, đồng loạt cúi đầu hô: “Thần quân.”
Thái Thần mặt không chút cảm xúc nhìn một lượt đám tiên nhân của Thần giới xong cũng không có nói thêm gì mà lạnh lùng mang theo con cá của mình lướt qua bọn họ, hướng về phía thần điện trong mây.
“Hù chết ta rồi, thần quân về lúc nào thế?”
“Ta nào có biết!”
“Chết, thần quân có nghe được những lời kia không thế?”
Một đám người sợ hãi không đợi Thái Thần đi xa đã tái mặt chụm đầu luống cuống hỏi nhau. Bỗng nhiên họ cảm thấy có tầm mắt đặt ở trên người mình.
Gần như phản xạ có điều kiện, đám người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Lúc đối diện với một đôi mắt trong sáng thánh thiện không chút tạp chất đang tò mò nhìn bọn họ, ai nấy không khỏi giật mình.
Họ không nhịn được đồng loại nghĩ, người có đôi mắt như vậy thật sự là lòng mang ý xấu sao?
Tiểu cá vàng không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, thấy họ nhìn mình nó còn rảnh rỗi phẩy phẩy tay đối với họ.
Đối với tiểu cá vàng đến ác ý của người khác cũng không cảm nhận được Thái Thần không hề cảm thấy phiền muộn. Dù sao đã có hắn chống đỡ.
Nhưng chuyện nên làm rõ hắn vẫn sẽ làm cho rõ.
Có điều chưa đợi hắn làm gì Thư Mệnh nghe tin hắn về đã tự động chạy tới.
“Thần quân, ngài về khi nào?”
Người còn chưa thấy âm thanh đã tới trước, Thư Mệnh như một luồng ánh sáng tiến vào trong phòng: “Bên Tinh Dụ Mê Vực thế nào rồi ạ?”
“Thần vừa nhận được tin vụ khí trong Mê Vực đã không còn tản ra ngoài nữa mà trông có vẻ còn loãng hơn.”
Hắn cứ bốp bốp nói liên tuồng, đợi nhìn thấy con cá nào đó đang ngốc nghếch ngồi gặm hoa quả bên cạnh Thái Thần mới khựng lại.
Thái Thần không để ý tới hắn, vừa chăm sóc cho con cá vừa lãnh đạm hỏi: “Không cần phái người vào Mê Vực, cũng giới nghiêm nơi đó cẩn thận, tránh gián tiếp trợ giúp cho vụ khí sinh sôi.”
“Ta biết rõ, thần quân yên tâm.”
Ngọn nguồn của vụ khí nói thẳng ra chính là sinh mệnh mà chúng nó cướp đoạt từ sinh linh xuất hiện bên trong khu rừng Mê Vực. Vạn năm trước vụ khí làm sao xuất hiện chẳng ai biết, nhưng thời điểm lúc đó khu rừng kia vô cùng phồn vinh, mới dẫn đến vụ khí chỉ trong một thời gian ngắn đã bành trướng đến mức trở thành bá chủ của khu rừng, biến nó thành thiên đường của vụ khí. Ban đầu họ không hề biết, cũng vì không nghĩ ra biện pháp giải quyết nên vô tình đã cống hiến cho nó thật nhiều sinh mệnh lực. Mãi đến sau này khi thần quân đặt ra trận pháp, đồng thời đem nơi đó phong ấn, nghiêm cấm người khác ra vào mọi chuyện mới xem như tốt đẹp.
“Mê Vực đã không còn là mối nguy hại.”
Thái Thần lời ít mà ý nhiều nói cho hắn biết tình huống bên phía Mê Vực.
Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt quái lạ của Thư Mệnh hướng về phía tiểu cá vàng của hắn, Thái Thần không tiếng động ngẩng đầu nhìn hắn.
Thư Mệnh bị ánh mắt kia dọa cho đổ mồ hôi, chỉ biết cười trừ đồng thời thu hồi tầm mắt.
Nhưng Thái Thần không có buông tha cho hắn.
“Lời đồn từ đâu ra?”
Thư Mệnh giật cả mình, đương nhiên cũng cảm nhận được vị đạo nguy hiểm trong lời nói của Thái Thần mà sợ run cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...