Phu Nhân Thiên Định Vô Thường

Thái Thần cầm kiếm, ánh mắt tĩnh mịch không chút gợn sóng nhìn chằm chằm vụ khí đang ùm ùm kéo tới theo hình lốc xoáy. Chỉ nhìn dáng vẻ cũng đủ để hiểu hắn vốn không để những thứ này vào mắt.

Đây quả thật là khiêu khích trần trụi.

Nhưng ở thời điểm mắt thấy đôi bên sắp va vào nhau thì mục tiêu của đám vụ khí kia bỗng nhiên thay đổi, dồn dập hướng về tiểu cá vàng được bảo vệ bên trong màn chắn.

Bởi vì không để cho nó bị liên lụy nên ban đầu Thái Thần đã đẩy nó sang một bên. Tiểu cá vàng ngốc nghếch đương nhiên không thể làm ra hành động phản kháng gì, chỉ biết giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Thái Thần bên ngoài màn chắn, giống như sợ hắn biến mất vậy. Nói ra thì kể từ lúc họ gặp được nhau tiểu cá vàng chưa từng rời khỏi người Thái Thần quá lâu. Nói là ỷ lại, vậy mà vẫn còn chưa đủ diễn tả sự thân mật giữa họ.

Mắt thấy vụ khí ùm ùm kéo tới chỗ mình, khí thế như muốn đem mình xoắn nát tiểu cá vàng cũng không có sợ chút nào. Ánh mắt tràn ngập tín nhiệm cùng chấp nhất hướng về phía nam nhân đang phừng phừng tức giận kia.

Đúng vậy, Thái Thần vô cùng giận dữ.

“Hắc Liên, ngươi đáng chết!”

Vị thần quân cho dù sét đánh cũng không nháy mắt lấy một cái lúc này hai mắt như muốn nứt ra, âm thanh giận dữ nổ tung cả vụ trạch.

Bất kể là lần nào trong hai lần lịch kiếp kia đều đã chứng minh tiểu cá vàng là nghịch lân của hắn. Cứ xem như Hắc Liên không biết đi, cho nên mới dám dùng cách này.


Thời điểm này Hắc Liên mang bản thể to lớn lay động trong không trung bên trên vụ trạch do vụ khí hình thành nhìn thấy Thái Thần tức giận như vậy trong lòng càng thêm nắm chắc. Đúng thế, như vậy mới tốt. Đi cứu nó đi. Đợi ngươi đi cứu nó, đó sẽ là lúc…

Mắt thấy lốc xoáy hình thành từ vụ khí sắp sửa va chạm với màn chắn, nụ cười chiến thắng đã muốn hiện hữu trên môi Hắc Liên.

Chính lúc này, đột biến xảy ra.

Xẹt!

Nương theo biểu tình giống như ảo giác của Hắc Liên, một đường kiếm quang dữ dằn lướt qua mặt hắn, đồng thời cũng mang đi gần nửa số cánh hoa bên trên bản thể to lớn của hắn.

Thật ra nếu không phải bản năng đứng trước nguy hiểm của Hắc Liên mạnh mẽ thì hắn đã bị chém thành hai nửa rồi.

Hắn làm sao có thể ngờ được người vốn nên đi cứu tiểu cá vàng kia ngay ở thời điểm tiểu cá sắp bị xoắn nát lại không hề đi cứu mà xoay người cho hắn một kiếm.

Theo cánh hoa bay tứ tán, Hắc Liên bị trọng thương không tránh khỏi giữ không được bản mạng của mình mà hóa thân thành người. Nhưng một cánh tay của hắn đã bị chém lìa tận gốc, ở nơi bị dứt dòng máu màu xanh tím không ngừng chảy ra. Sắc mặt của hắn lại trắng bệnh vặn vẹo.

Mà tiểu cá vàng vốn nên chết đến không thể chết hơn vẫn nguyên vẹn ở đó. Chỉ có điều xung quanh nó đều có vụ khí bồi hồi không tán.

Rất rõ ràng, vụ khí không thể công phá được màn chắn bảo vệ xung quanh tiếu cá vàng.

Đến lúc này Hắc Liên không thể không nghĩ rằng lúc nãy Thái Thần đã lừa hắn.

Nhưng Thái Thần lừa hắn thật ư?

Không, hắn thật sự tức giận đến suýt thì hắc hóa.

Nhưng vì sao hắn phải nói cho Hắc Liên biết.


Thái Thần mặt mày lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Hắc Liên, không nói không rằng lần thứ hai phát động công kích.

Hắc Liên ôm cánh tay bị chém dứt tận gốc không ngừng đỡ trái đỡ phải, trên mặt hiện lên nụ cười khổ. Hắn đã đánh mất cơ hội giết chết Thái Thần rồi. Sau đó phải đối mặt với kết quả thế nào hắn đều đã đoán được.

Tiểu cá vàng ở bên trong màn chắn bị vụ khí che kín hoàn toàn không thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài trừ một vài vệt sáng cứ lâu lâu lại lóe lên, bất chấp của hiệu quả che mắt của vụ khí. Nhưng nó cũng không có lo lắng, chỉ im lặng ở bên trong màn chắn, chờ đợi.

Đối với việc Hắc Liên làm, tiểu cá vàng thật ra không có cảm xúc gì tựa như phẫn nộ. Có thể là do nội tâm nó quá trong sáng, không có những màu sắc hắc ám ấy. Hay tất cả cảm xúc của nó đều dành cho người nam nhân mà từ khi nhìn thấy hắn nó đã không thể dời được mắt, san sẻ tâm cho ai khác.

Thay vì lo lắng cho hắn, nó lại tín nhiệm. Hắn sẽ không sao. Mình cũng không sao. Cho nên không cần lo lắng nga.

Sự tín nhiệm không có lý do này quả thật hơi quá đáng. Nếu Hắc Liên biết so với mấy ngàn năm sinh sống cùng nhau lại không bằng được Thái Thần không biết có tức hộc máu hay không. Cho dù ban đầu hắn chỉ muốn lợi dụng nó, cũng không chút áy náy nào, nhưng chung quy ra sinh linh trên đời này chính là tham lam như vậy, cái gì cũng muốn hơn thua.

So với mấy ngàn năm sống chung, tiểu cá vàng mặt dù tình cảm có chút ngốc nghếch trì độn không hiểu sự đời nhưng thâm tâm nó vẫn cảm giác được ai tốt với nó. Cho dù nó chẳng hề nhớ gì về những ký ức lúc lịch kiếp, nhưng một người bảo bộc nó không lý do, một lại luôn mang tâm tư không tốt với nó, tốt hay xấu không phải càng dễ phân định hay sao.

Đối với tiểu cá vàng từ khi tân sinh đến bây giờ vẫn như một tờ giấy trắng mà nói, như thế là đủ lắm rồi.

Ầm ầm ầm!

Âm thanh động trời giống như muốn đem toàn bộ Tinh Dụ Mê Vực cho nổ tung bỗng nhiên nổ ra khiến tiểu cá vàng bên trong màn chắn đều giật nãy mình.

Khi nó hoàn hồn lại thì lớp vụ khí bên ngoài màn chắn đã bắt đầu tan rã.


Thân ảnh của nam nhân nó nhớ mong cũng xuất hiện trước mặt nó.

Tiểu cá vàng vô thức giang hai tay ra, hướng về hắn nhào tới.

Màn chắn lúc này bỗng trở nên thật mỏng manh, dễ dàng cho nó xuyên qua, nhào mạnh vào lòng nam nhân, sau đó bị hắn ôm gọn.

“Xong rồi ư?”

Tiểu cá vàng ngốc nghếch dụi mặt vào tóc hắn đã đời rồi sau đó ngẩng lên hỏi.

“Ừm.”

Trong một thoáng ánh mắt Thái Thần hiện lên chút thâm trầm, nhưng hắn vẫn thản nhiên đáp. Dù sao thì cho dù tên kia chạy rồi cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

Thì ra trận nổ kia là do Hắc Liên tự nổ bản mạng của mình để tẩu thoát tạo thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui