Từ sau khi có thể hóa hình tiểu cá liền lấy hình dạng con người mà trải qua. Mặc dù thời gian chỉ có mấy ngày nhưng cũng đủ cho tiểu cá làm quen với đôi chân của mình, chỉ là bóng dáng nhỏ bé kia rất hay không cẩn thận làm mình té ngã. Kể từ đó nếu không phải là ôm đi thì Thái Thần sẽ luôn nắm lấy bàn tay nhỏ của nó dắt đi, dần dần liền như một điều hiển nhiên.
“Có.”
Thái Thần nhàn nhạt đáp, đặc biệt kiệm lời.
Có điều tiểu cá lại không có cảm thấy hắn lạnh lùng, tiếp tục cố gắng hỏi: “Ở đâu vậy?”
Tiểu cá vừa hỏi vừa đưa đầu nhìn khắp nơi. Dáng vẻ ngây ngô kia thật sự là ngốc nghếch.
Thái Thần thật nhỏ nhíu mày, không nói không rằng đem nó nâng lên, để nó ngồi trên cánh tay mình, tiếp tục hướng về phía trước vừa đáp: “Ở nơi này chỉ có một loại sinh vật, gọi là vụ thú.”
“Nói vụ thú sinh ra từ vụ khí cũng không hề sai. Nó chính là những linh hồn sau khi mất đi thân thể nhiễm lên vụ khí mà hình thành. Chúng không có thực thể, nhìn như từ vụ khí động lại thành hình hài. Đến một thời điểm nào đó, vụ thú cũng có trí tuệ, sẽ biết ngụy trang lừa gạt hãm hại những sinh linh bước chân vào trong vụ khí.”
“Như vậy…”
Tiểu cá vàng bỗng nhiên được hưởng thụ cảm giác tầm mắt cao lớn hơn, không chút câu nệ ngồi trên tay nam nhân, con mắt láo liêng nhìn khắp nơi còn không quên đưa ra đánh giá: “Chúng nó trốn hết rồi à?”
Mặc dù chỉ là một câu nói hờ hợt nhưng lại chạm thẳng đến chân tướng.
Thái Thần lạnh lùng đưa mắt nhìn khu rừng tràn ngập trong sương tím lại im ắng đến dị thường, không giống như đang trả lời tiểu cá mà nói một câu: “Trốn rồi cũng tốt.”
Đỡ phải động tay động chân.
Mang theo ý nghĩ này, hai người dần dần tiến sâu vào bên trong Mê Vực.
Có một chuyện Thái Thần không nói, chính là bất cứ sinh linh nào ở lâu trong vụ khí sẽ dần dần bị chúng nó ăn mòn tâm trí và thân thể, cho đến khi chết, linh hồn thoát ra, nhiễm lên vụ khí trở thành một thành viên của chúng.
Cũng chỉ có bản thân Thái Thần mới có thể ung dung đi lại trong vụ khí như thế này.
So với ba ngàn năm trước… Không, thậm chí là vạn năm trước, vụ khí trong Tinh Dụ Mê Vực đã loãng đi rất nhiều, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong vụ khí. Rất rõ ràng tình huống này cho thấy Tinh Dụ Mê Vực không còn là mối nguy nữa. Bởi vì chúng nó không thể lật nổi sóng gió gì lớn lao. Theo thời gian dần trôi qua, đến một lúc nào đó, trận pháp sẽ đem vụ khí triệt để xóa sạch.
Vậy vì sao lại có vụ khí tản ra bên ngoài?
Thái Thần không tiếng động nheo lại đôi mắt sắc bén, bước chân vẫn vững vàng đạp bước tiến vào vị trí mắt trận của trận pháp.
Càng vào sâu bên trong vụ khí có vẻ dày đặc hơn bên ngoài, cũng không vì mắt trận nằm ở đây mà nơi này thanh tịnh nhất.
Trên lý luận mà nói trận pháp sẽ không ngừng hấp thu vụ khí về một chỗ để dễ dàng thanh tẩy, cho nên vụ khí ở nơi này là nhiều nhất.
Nếu có kẻ muốn giở trò, vậy đây chính là nơi tốt nhất…
Thái Thần vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy vụ khí xung quanh bỗng chốc trở nên cuồng loạn, xoay tròn bạo động lên.
Hí hí ha ha…
Vụ khí giống như cơn lốc, mang theo những hình thù kỳ dị cùng những âm thanh ma mị khiến người rợn tóc gáy.
Đáng tiếc chính là hai cái kẻ ở trung tâm kia một là tâm tư đã sâu như biển, chẳng có thứ gì có thể dọa dẫm nổi, hai là đơn thuần như một tờ giấy trắng, không biết đâu mà sợ hãi.
Bởi người ta nói chẳng sai, chỉ có biết mới sợ, không biết thì sao mà sợ cho được. Này chính là đang nói tiểu cá vàng ngốc manh đang giương đôi mắt tròn vo húng thú nhìn vụ khí cuồng bạo còn không quên hỏi: “Đó là vụ thú à?”
“Ừm.”
Thái Thần nhàn nhạt đáp.
Hai kẻ “khí định thần nhàn” đứng giữa trung tâm vụ khí đang nhe ranh múa vuốt, dáng vẻ bình tĩnh kia thật sự là khiến người tức chết.
Cho nên vụ thú nổi điên rồi, từ trong vụ khí lao ra tấn công họ.
Thái Thần không chút cảm xúc chập chùng mang theo con cá vàng đang mở to hai mắt xuyên qua xuyên lại, nhẹ nhàng né tránh công kích của vụ thú, nhàn nhã cứ như đang dạo chơi.
Mỗi lần va chạm liền có một vụ thú hình hài quái dị không rõ thực hư tan biến. Nhưng chúng lại tan ra, trở thành vụ khí. Rồi từ trong vụ khí, vụ thú lại hình thành, cứ như một vòng tuần hoàn chết không có cái kết.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Tinh Dụ Mê Vực.
Chỉ cần một ngày còn vụ khí thì vụ thú cứ như giết mãi không hết, khiến người ta vô cùng phiền muộn.
Có lẽ cảm thấy tiểu cá vàng trên tay Thái Thần là quả hồng mềm dễ nắn, cho nên một lúc sau đám vụ thú liền nhắm vào nó mà giương nanh múa vuốt.
Thế nhưng mãi đến khi mặt trời bên ngoài Tinh Dụ Mê Vực hạ xuống, hai người nọ vẫn không chút hao tổn nào đứng ở đó.
Trong lúc họ đánh nhau vụ khí bao xung quanh vẫn chưa từng có dấu hiệu tan biến, ngược lại càng xoay càng mãnh liệt, càng dầy đặc đến mức không thể nhìn thấy gì, cũng như cảm nhận đến xung quanh.
Vụ khí cứ như muốn dùng cách này để ép chết họ vậy.
Nhưng có thể sao?
Có lẽ là cảm thấy như vậy cũng không thể vây giết được họ, cho nên ở lúc Thái Thần gần như hết kiên nhẫn chơi đùa định ra cao chiêu muốn dứt điểm lần ám toán này thì giữa màn vụ khí tím thẫm xuất hiện một bóng đen cực đại.
“Hắc Liên!?”
Đợi bóng đen dần dần rõ ràng, tiểu cá vàng là người đầu tiên phản ứng trước tiên. Nó trợn to mắt hô lên. Âm thanh thanh thúy như tiếng nước chảy róc rách vô cùng dễ nghe, cho dù có đang ở trong hoàn cảnh chẳng hề đẹp đẽ.
Bên trong giọng nói của nó cũng không có những cảm xúc tiêu cực, đơn thuần chỉ là kinh ngạc, ẩn ẩn còn mang theo chút cảm xúc hoan hỉ như bạn cũ lâu rồi không gặp.
Bởi vì nó mà bóng đen kia, không sai, chính là Hắc Liên đang định nói gì không khỏi im lặng một chút. Giống như đợi cho cảm xúc bình lặng xuống hắn mới cất tiếng: “Thần quân, thật không ngờ nhiều năm như vậy vẫn còn có cơ hội hạnh ngộ.”
Hắn giống như không nhìn thấy tiểu cá vàng mà chỉ đối với Thái Thần tỏ vẻ.
Tiểu cá vàng ngơ ngác một chút, tổng cảm thấy Hắc Liên bây giờ thật xa lạ, không còn là Liên ca ca ngày trước nữa mà tâm tình có chút không vui. Nó bĩu bĩu môi hờn giỡn hừ một tiếng sau đó chôn đầu vào trong hõm cổ của Thái Thần, không thèm nhìn Hắc Liên nữa.
“…”
Không khí âm trầm giống như bị ảnh hưởng mà trở nên hài hước thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...