Đến Lữ Đông Miên còn cảm thấy hồ đồ với thái độ của nàng mà mém không phân biệt được địch ta. Mặc dù Thái Thần đã nói y không cần diễn kịch nhưng y tự có ý thức cảnh giác với Tiết Mạch Nhi cũng dần dần buông bỏ. Ngốc vẫn hoàn ngốc.
Thái Tuyên lấy thân phận quản gia đứng bên cạnh hầu hạ mà âm thầm quan sát Tiết Mạch Nhi, sau đó lại âm thầm lắc đầu than đáng tiếc.
Nếu không nói đến sự ngạo mạn cố hữu trên đầu lông mày của nàng ta, Tiết Mạch Nhi làm người thông minh thức thời Thái Tuyên sẽ vui lòng nhìn nàng ta gã cho Hầu gia. Dù sao Hầu gia vốn không phải là con ma bệnh, ông vô cùng tự tin vào sự ưu tú của Hầu gia nhà họ. Hầu gia không kém so với đám thế gia trong kinh chút nào chứ đừng nói là hơn hẳn. Ông không tin Tiết Mạch Nhi sẽ mãi không động lòng với hắn. Nhưng bởi vì một hoàng đế, mối quan hệ của họ đã sớm có một khe hở không thể bù đắp được.
Đã sớm xác định là đứng ở phía đối lập.
Bữa cơm hôm đó Tiết Mạch Nhi không làm ra chút sai sót nào, vô cùng đúng mực, càng không làm trò khuấy cho bữa cơm ăn không an ổn.
Nhưng sau đó Tiết Mạch Nhi bắt đầu dùng một hình thức nước chảy bốn phương xuất hiện trong Hầu phủ của họ một cách tự nhiên, len lỏi khắp nơi, nhẹ nhàng thẩm thấu.
Người Hầu phủ rốt cuộc có ý thức Tiết Mạch Nhi không dễ chơi.
"Hầu gia, như vậy được sao?"
Đông Tử đầy mặt lo âu nhìn Lữ Đông Miên đang cùng Tiết Mạch Nhi ở chung "hài hòa" trong đình viện cách đó không xa mà bất an hỏi Hầu gia nhà mình bên cạnh. Đam Mỹ Hài
Thái Thần không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào thân ảnh của Lữ Đông Miên, thần sắc đăm chiêu.
Tiết Mạch Nhi có mục đích gì đây?
"Tiểu thư, người muốn làm gì vậy?"
Đến cả Tiêm Nhi, thiếp thân nha hoàn của Tiết Mạch Nhi còn không hiểu chứ nói chi là ai.
Rõ ràng trước đó Tiết Mạch Nhi còn rất bực tức, thậm trí thái độ hơi bốc đồng, bỗng nhiên đùng một cái trở nên thông minh lý trí, ai không biết còn tưởng nàng đã nghĩ thông suốt, muốn bình an làm một bình thê.
Nhưng Tiết Mạch Nhi từ đầu chí cuối đều không chịu nói ý định của mình, làm việc vẫn cứ thỏa đáng như vậy.
"Chẳng lẽ hoàng đế thao túng Tiết Mạch Nhi rồi? Để cho nàng ta diễn kịch, muốn khiến chúng ta mất cảnh giác, sau đó lợi dụng sơ hở..."
Đông Tử nói tới đây thì tầm mắt không khỏi lia đến trên người Lữ Đông Miên đang ngồi gấp hoa vải bên cạnh.
Lữ Đông Miên mấy hôm nay theo Tiết Mạch Nhi học được làm cái này, y vô cùng có hứng thú, cũng chuyên chú học. Đêm đến nếu không phải Thái Thần không nói hai lời nhấc người ném lên giường thì y còn tận tụy đến sáng, không biết cố gắng như thế để làm gì.
Mặc dù Đông Tử không nói hết nhưng từ ánh mắt của hắn, ai cũng hiểu sơ hở ở đây là gì.
Cả Hầu phủ như tường đồng vách sắt này, cho dù Tiết Mạch Nhi giả trang thế nào vẫn luôn được đặt trong diện được đề phòng tối cao thì Lữ Đông Miên lại chính là điểm yếu duy nhất khó lòng trông coi của họ.
Lữ bạch ngọt không biết bọn họ đang nói tới mình. Mà dạo gần đây y đã nghe quá nhiều, chỉ là không thấy có gì mới mẻ, cũng không có chuyện gì xảy ra, quan trọng nhất là Thái Thần vì không cần phải diễn trò cho nên không có hộc máu nữa, y dần dần chỉ nghe chứ không để tâm.
Trước mặt y đang có mấy đóa hoa bằng lụa, dưới bàn tay khéo léo cũng có chút năng khiếu của y được tạo dáng rất đẹp. Hiện tại Lữ Đông Miên đang hợp nó lại thành một bó hoa.
"Thành công rồi!"
Y reo lên như một đứa trẻ vừa đạt được thành tựu mà phấn khích.
Âm thanh của y gián đoạn mạch suy nghĩ của đám người, khiến họ đồng loạt đưa mắt nhìn tới y.
Thời điểm đó Lữ Đông Miên lại không để ý, y cầm bó hoa màu đỏ diễm lệ trong tay, chạy đến bên giường, nhào vào lòng Hầu gia nhà mình, đưa ra hớn hở nói: "Tặng cho ngươi!"
"..."
Biểu tình của Thái Thần khựng lại, ở dưới đáy lòng lại có cái gì đó khẽ nứt ra một cái khe.
Sau đó... Có lẽ là khá lâu, họ nhìn thấy hắn dịu dàng đỡ lấy bó hoa kia từ trong tay Lữ Đông Liên, nhẹ giọng nói: "Ngươi vất vả mấy hôm nay là vì muốn tặng cho ta?"
Mấy người Đông Tử nhìn nhau, sau đó lấy Thái Tuyên đi đầu im lặng nối đuôi rời khỏi phòng.
"Đúng đó!"
Tiểu ngốc tử Lữ Đông Miên trong mắt chỉ có Hầu đại nhân, giòn tan đáp. Mi mắt cũng cong cong.
"Thời điểm ta ở trong rừng đã thấy không ít loài hoa, có lẽ chúng là tạo vật làm rạng rỡ khu rừng này. Nhưng mà đối với ta, ngươi chính là hiện thân của chúng. Lúc ta nhìn thấy ngươi cảm giác như được nhìn thấy cảnh vật đẹp đẽ nhất trong đời vậy!"
Tiểu ngốc tử không chút cố kỵ bộc lộ cái nhìn của mình với người ta, mà giống như đang tỏ tình vậy.
Khiến cho trái tim người ta nhộn nhạo không chịu nổi.
Thái Thần nhìn vào đôi mắt đang tỏa sáng kia, cái khe trong lòng càng rộng.
"Thích ta đến vậy sao?"
Thái Thần không nhận ra âm thanh bây giờ của mình đặc biệt trầm khàn, ẩn ẩn mang theo dục vọng thiêu đốt.
...
P/s: Chậc, Hầu gia sắp không giữ nổi mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...