Ở trên xe, Vũ Hàn Nguyệt hậm hực chẳng thèm để ý tới Long Tiêu Dạ, anh cũng đành chuyên tâm lái xe, nhưng được nửa thì cô nằng nặc đòi về Long gia, tiếc thay anh đã lường trước mà khóa cửa xe lại nên chẳng cách nào xuống được xe.
Đợi lúc về tới nhà của anh thì lại một tay xách cổ áo cô lôi vào trong, trông như một con mèo dữ dằn vậy.
Anh không ngần lại ném thẳng cô lên giường, ép dưới thân liền không thoát ra được.
Vung tay vung chân khiến anh ta nổi đoá, giữ chặt hai tay lại trách:" Nguyệt Nguyệt à em có biết là vừa rồi đánh anh rất đau hay không hả!?".
- Liên quan gì tới tôi, ai kêu anh vác tôi đi làm chi!!
-Hừ, em có thể bình tĩnh chút không, chẳng phải anh đã nói là tại tiểu Thiên nhất quyết không chịu vô nhà à!
- Anh lại đùn đẩy trách nhiệm cho một đứa trẻ.
Thằng bé thế nào cũng phải đưa vô chứ, không khuyên được thì cưỡng ép là xong!!!
- Em có phải là mẹ tiểu Thiên không vậy?
-...
Vũ Hàn Nguyệt lại giãy giụa chẳng để anh ôm, nhưng so về sức lực thì dù thế nào cô là con gái cũng không thể đấu lại được, cứ như thế nửa tiếng trôi qua vẫn chưa thôi.
Anh chàng bật dậy để cô nằm trên đùi ngơ ngác chưa kịp hiểu đã "chát", vậy mà nhẫn tâm đánh vào mông quả đào hồng kia.
Quá đáng hơn là không chỉ một cái mà miệng trên thì nói nhưng tay vẫn hoạt động chưa ngưng:" Em có ngoan ngoãn hay không hả??".
Nàng ta đưa tay xoa xoa bờ mông mình, mắt rưng rung mếu máo:" Oaaaa...!Anh lại dám đánh em.
Ôi sao thân tôi lại khổ thế này chứ hic hic!!!"
Nam nhân nghe vậy có chút đau xót rồi, dừng tay rồi.
Đỡ cô ngồi dậy, nhìn gương mặt nhỏ bé đáng thể này mà mềm lòng, gạt nước mắt ôm chặt cô vào vòng tay rộng lớn.
Vỗ về dỗ dành, không cách nào ra tay tiếp:" Được rồi em đưng khóc.
Biết đau thì ban đầu đừng có ngỗ nghịch như thế".
Đang ngồi trên chân Long Tiêu Dạ, hai chân cô vòng quanh eo anh đưa tay đẩy anh ra, ngước lên hỏi:" Em ngỗ nghịch bao giờ hả? Rõ ràng là người Long gia các anh sai mà!!".
- Được được là anh sai, anh sai rồi có được không! Đêm qua vì tiểu Thiên mà chưa ngủ rồi, chợp mắt tý đi!
Rất nhanh chóng Vũ Hàn Nguyệt đã nhắm mắt lại rồi, hắn ta sờ nắn ngắm nhìn cái dung nhan này, từ đầu tới cuối vẫn chưa từng chạm vào mái tóc cô.
Nhỏ giọng than trách:" Mèo hoang nhỏ a~ Anh phải làm sao với em đây?! Em chính là một cái động hút người mà, bước vào rồi lại càng muốn vô sâu khám phá, chẳng thể nào thoát ra khỏi...".
Đột ngột cô mở mắt ra, hai con ngươi to màu đỏ rực nhìn chằm chằm anh:" Anh nói gì đó! Em nghe thấy đấy nha.
Muốn thoát ra cần treo thêm biển hướng dẫn không, em nhiều lắm!?".
"....!"
Anh kéo gục đầu nữ nhân này vào lồng ngực, lời nói của cô nàng thật là phá hỏng bầu không khí mà:" Im lặng ngủ đi".
Nhưng cô vẫn ngoáy đầu rúc ra, đôi môi hồng hào quyến rũ kia như dụ hoặc mời gọi con sói tới ăn lấy nó.
Hắt xì một tiếng phá vỡ bầu không khí, dùng giọng điệu kì thị mà nói:" Nè, anh mau bỏ em ra!!".
Chưa nói thì thôi càng nói anh càng giữ lại thật chặt.
Còn gác thêm cái chân lên người cô cho chắc, nhắm nghiền kêu ca:" Không muốn".
" Ây da nóng quá đi mau buông ra.
Anh đúng là phiền chết đi được mà.
Em không chết bệnh cũng chẳng chết lão thì chính là bị anh ép ngạt thở mà chết đấy!!".
" Chết trong vòng tay anh hạnh phúc thế còn gì.
Thả ra mất công em lại đi cắn người"
" Này em không phải chó đâu nha!!!"
Cư nhiên bị anh ta dùng cái thân xác vừa to lớn vừa nặng nề chặn lại, muốn thoát ra cũng khó khăn.
Vũ Hàn Nguyệt đành bất lực nằm đó thở dài một tiếng, chẳng thèm đụng đậy gì nữa.
Im lặng một hồi lâu mới than vãn:" Rốt cuộc đến đây làm gì vậy chứ!? Mệt ghê á!!".
Long Tiêu Dạ dùng tay che mắt cô lại, ngọt ngào chậm rãi đáp lại cô:" Đến làm vợ anh á hehe.
Mệt rồi thì mau ngủ đi, đừng nói gì hết!".
- Ai là vợ anh chứ, tự biên tự diễn.
- Được rồi lão bà của tôi ơi mau ngủ đi, anh thật sự muốn nghỉ ngơi rồi!
Cứ thế là anh ta duy trì đúng một tư thế này mà chìm vào giấc ngủ, chỉ còn cô là đang tỉnh, trông bộ dáng của anh bấy giờ thân thể bất giác không theo đại não mà sờ mái tóc của anh, kéo lại gần vai mình rồi tựa đầu lên.
Lại chọc chọc cái má chúm chím dễ thương kia, khiến cho Long Tiêu Dạ chau mày nắm lấy tay cô hôn nhẹ.
Nam nhân này thật biết đùa trêu chọc con nhà người ta đi~
Khuân mặt thanh tú* sớm đã có chút đỏ bừng, vội che miệng quay đi chỗ khác, tay vẫn để anh cầm mà quay sang hướng khác, nhỏ giọng thì thầm:" Đúng là đồ đáng ghét mà!".
*ý chỉ vẻ mặt thanh nhã và đẹp đẽ
...----------------...
Hai canh giờ* sau thì Long Tiêu Dạ tỉnh dậy, phát hiện Vũ Hàn Nguyệt vẫn còn nằm bên cạnh, trong lòng dường như nở hoa, con nai nhỏ cũng nhảy múa tưng bừng.
Vui vẻ nhìn về phía cô hỏi:" Thật tốt...!em vẫn còn ở đây!".
* Hai canh giờ bằng bốn tiếng đồng hồ nha mọi người.
Cô đánh một phát vào tay anh, đẩy ra mắng:
" Anh đè em cả một buổi thì làm sao mà đi được chứ!! Hừ".
Không nhanh không chậm ngay thời khắc cô định xuống giường liềm giữ eo cô lại nhận lỗi bằng cái thái độ nghe ra không mấy tốt đẹp cho lắm:" Vậy anh quỳ xuống xin lỗi em có được hay không?".
- Được, mau quỳ xuống!
Chẳng qua cái chiêu trò này sớm đã bị cô nhìn thấu, chưa kịp lần nữa đè xuống đã bị một bạt tay, đều phát ra tiếng nghe rõ mồn một.
Sau đó lạnh lùng cô phủi tay đi ra ngoài cửa phòng, nhìn lại giễu cợt:" Muốn chiếm tiện nghi của em? Không có cửa đâu nha!".
Long Tiêu Dạ còn đang tổn thương ngồi trên mép giường cúi đầu ủ rũ, cái nữ nhân vô tình này liền lớn tiếng:" Còn dỗi cái gì, mau đứng dậy nhanh cái chân đi xuống đây!!!".
- Ồ.
Dưới lầu.
Cứ ngỡ cô sẽ chẳng làm gì, ai dè bắt anh đứng một bên, còn bản thân lại ở bàn ăn dùng bữa.
Không những vậy còn gọi tới người giúp việc gần đó, thì thầm to nhỏ.
Hậu chỉ thấy nữ hạ nhân đó liếc sang anh rồi trả lời:" Chuyện này...!không nên đâu ạ".
-Nhanh lên, ta nói phải nghe.
Sau đó cô ta đi lên lầu, chỉ một lát sau khi trở lại trên tay cầm cái bàn phím.
Chậm chạp đưa cho Vũ Hàn Nguyệt.
"Bạch"
Cô thẳng thừng vứt xuống gần đó, phản ứng của Long Tiêu Dạ chính xác là sửng sốt ngay tại chỗ.
Cứng nhắc gượng gạo hướng sang phía cô hỏi:" E...em lấy...!lấy ca...cái này để làm gì chứ?!"
- Anh đoán xem?!
Anh nhìn vào nó dường như hiểu được cô muốn làm gì liền mang chút sợ hãi run rẩy: "Chẳng...chẳng nhẽ em muốn...!anh xuống đây sao?"
- Bingo! Chẳng phải anh định quỳ tạ lỗi à?! Đó, quỳ đi, quỳ đến khi em hết giận thì thôi!!
Long Tiêu Dạ đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, ân hận khóc không ra tiếng vì những lời nói đó của mình.
Lòng ngậm ngùi mà cắn răng quỳ lên chiếc bàn phím máy tính kia, đều đau hết cả đầu gối.
Long Tiêu Dạ a Long Tiêu Dạ mày đúng thật là ngu dốt mà, đúng là tự làm tự chịu...
Đúng lúc này đám Thiết Nan, Trần Bình, Lý Tiêm Kỳ cùng Vũ Minh Đạo tới mở cửa phi thẳng vô.
Ngơ ngác và đứng hình khi chứng kiến khung cảnh này, Vũ Hàn Nguyệt cùng anh ta nhìn tới hướng của họ, trên tay cô còn đang cầm chén cháo nóng hổi.
Nhà người ta đang xử lí chuyện gia đình mà bất ngờ xông vào nên có chút không biết làm sao, trên đầu đám người này chính là ba dấu chấm to lớn từng cái từng cái một hiện lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...