Trò chuyện thêm đôi câu nữa thì Từ Khiêm nhìn khắp một lượt rồi lên tiếng:
" Cũng đã đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu cuộc chơi được rồi"
Mặc Kỳ Hàn cũng gật đầu thay lời đáp lại.
" Đội chơi của mỗi bên nhanh chóng đi thay trang phục và lấy vũ khí" Người giám sát tiến lên nói to.
" Tử Kỳ... chắc cô không tham gia nhỉ?" Ân Nhã khoanh tay trước ngực, nhìn cô cười hỏi.
"......." Tử Kỳ bị nụ cười xinh đẹp của cô ta làm cho ngơ ngẩn vài giây. Cô ta quả thật rất đẹp, đến cô là nữ mà còn không cưỡng lại được.
Từ Lão đại đã lên tiếng xen vào:
" Cô Diệp, không sao, ta lên khán đài trên cao là có thể nhìn rõ cảnh mọi người chơi."
" Tôi..."
" Cô ấy là người chơi" Mặc Kỳ Hàn lên tiếng thay cho cô.
Hai cha con Từ Khiêm nhất thời kinh ngạc. Đây không phải là cuộc chơi bình thường mà còn là cuộc so tài ngầm giữa hai nhà. Những người tham gia đều là trợ thủ đắc lực của hai bên.
Tử Kỳ này tham gia... hẳn không phải là người đơn giản. Từ Khiêm thầm nghĩ trong lòng.
Lúc ông nghe Mặc Kỳ Hàn hỏi đến sân bắn trận giả này, đã vô cùng ngạc nhiên nhưng anh chỉ trả lời ngắn gọn là " Tử Kỳ cô ấy thích". Ông vốn tưởng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, sẽ ngồi ngoài xem.... ai ngờ được...
Hai cha con Từ gia tính nhân dịp này Ân Nhã có thể tiếp cận Mặc lão đại nhằm kiếm lợi ích cho mối quan hệ hợp tác của họ.... nhưng xem ra... hơi khó khăn đây.
Mười người bên đội của Mặc gia gồm có Tử Kỳ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ và năm người nữa.
Bên đội Từ gia gồm có Từ Ân Nhã, Từ Thiếu Thiên ( con trai út của Từ Khiêm), cùng tám người có năng lực khá nhất của Từ gia.
" Lão đại.... anh không tham gia sao?"
Tử Kỳ đột nhiên thắc mắc và nhanh chóng nhận ra mình đã hỏi một câu vô cùng dư thừa. Hậu quả là cô đã nhận được một ánh mắt hờ hững vô vị của anh.
Mọi người nhanh chóng thay những bộ trang phục quân đội, lấy súng và những trang bị cần thiết. Sau đó, tập trung trước cửa vào khu bắn trận.
" Mọi người đã nắm vững luật chơi?" Người giám sát chờ mọi người đọc xong quy tắc trò chơi liền lên tiếng hỏi.
" Đã rõ..."
" Ngoài những phát chí mạng thì trúng hai phát là bị loại... Mặc gia màu đỏ còn Từ gia màu xanh... sau thời gian quy định là một tiếng đội đỏ giật được cờ của đội xanh thì chiến thắng... Hai đội có hai phút thảo luận chiến lược"
Khu bắn trận không rộng lắm nhưng là một khu đất khá gập gềnh, cây cối um tùm và đầy chướng ngại vật như là tường đất, gò đất, mỏm đá, nhà hoang,...
Khán đài ở trên cao và có tầm nhìn rất tốt nên có thể nhìn thấu mọi hành động của người chơi.
Đội xanh Từ gia là đội giữ cờ, ngọn cờ được đặt trên sân thượng của ngôi nhà hoang hai tầng cũ kĩ. Từ Ân Nhã Từ Thiếu Thiên và hai người nữa của đội xanh nhận nhiệm vụ trấn giữ cờ. Từ Thiếu Thiên là đội trưởng đội Từ gia.
Đội xanh vào sân trước và bắt đầu ẩn nấp ở các nơi theo sự phân công của Từ Thiếu Thiên.
Thanh Long là đội trưởng bên đội đỏ, họ chia làm ba nhóm, Tử Kỳ cùng Thanh Long ở chung nhóm.
Người giám sát ra lệnh bắt đầu, đội đỏ liền tiến vào sân bắn trận. Họ chia làm ba hướng, nhóm của Tử Kỳ theo hướng trung tâm, ba người kia chia nhau hai hướng vòng cung bên trái bên phải.
Tử Kỳ đi song song Thanh Long, mắt tập trung quan sát xung quanh. Hai người chung nhóm bọn họ thì đi ngay phía sau.
" Thật không ngờ... tôi lại có ngày hợp tác với X8... dù chỉ trong trò chơi" Thanh Long cười cười.
" Tôi cũng không ngờ đâu.... " Tử Kỳ quay sang nhìn Thanh Long. Chợt cô la lên:
" Bên kia... hai người"
Ba người cả kinh nhưng cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần và với tốc độ cực nhanh, đều quay người nấp sau gốc các thân cây gần đó và nhìn theo hướng Tử Kỳ nói.
" Cậu chú ý sau lưng" Thanh Long lạnh lùng ra lệnh cho anh chàng đi chung.
" Vâng.." Anh chàng vội vàng theo dõi tình hình ở hướng ngược lại với ba người kia.
Một loạt tiếng súng vang lên đồng thời.
Pằng pằng....
Một người đội xanh ở hướng chín giờ so với bọn họ đang nấp sau một bức tường và âm thầm quan sát, anh ta cười lạnh một cái rồi đưa súng lên ngắm. Bỗng... anh ta nhíu mày... nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Cô ta đâu rồi? Mới còn nhìn thấy?
Đang suy nghĩ thì bên thái dương của anh ta có vật gì lạnh lạnh áp vào. Ngẩng đầu nhìn lên, anh ta phát run trong lòng.
Cô ta... sao có thể??? Lại gần mà anh ta không hề hay biết... thời gian ngắn như vậy.... cô ta làm sao được?
Anh ta liều mạng đưa tay hất họng súng AK của cô ra... nhưng....
Cạch....
Một thanh súng ngắn đã chỉa thẳng vào trán anh ta....
Không thể nào?????? Anh ta thầm kêu trong lòng.... Quá nhanh... Rõ ràng hai tay cô ta đang cầm súng AK mà... cô ấy lấy đâu ra súng lục???
Tốc độ của Tử Kỳ là thứ không thể đùa được...
" Tạm biệt" Cô nở nụ cười lạnh. Một tiếng súng vang lên hòa lẫn với tiếng súng của mọi người. Cô đã bắn vào tim anh ta.
Rất nhanh chóng, nhóm của cô đã tiêu diệt được ba người.
Từ lão đại như không tin những gì mình vừa thấy từ hành động của cô gái tên Diệp Tử Kỳ.... Mặc lão đại vẻ mặt vô cùng bình thản, miệng vẽ nên nụ cười như có như không.
Trong đây, tiếng súng vang lên khiến cho hai đội đều có chút lo lắng... không biết đội mình có thiệt hại hay không.
Rất nhanh gọn,nhóm Bạch Hổ, Chu Tước và nhóm Huyền Vũ cũng đã tiêu diệt thêm ba người người nữa nhưng bọn họ cũng thiệt hại bốn người . Hiện tại đã hơn nửa tiếng trôi qua, bên Từ gia còn lại bốn người, bên Mặc gia còn sáu người.
Giải lao mười phút, Thanh Long thổi còi triệu tập, bọn họ nhanh chóng tập hợp lại.
" Bốn người còn lại chắc chắn đang chờ ta ở ngôi nhà hoang cách đây một trăm mét... chúng ta sẽ cùng nhau đến đó, Từ Thiếu Thiên và Từ Ân Vũ đều còn sống"
" Tôi sẽ giải quyết Từ Ân Nhã" Tử Kỳ buộc miệng nói lớn.
"......." Mọi người đồng loạt nhìn cô, sau đó là một loạt nụ cười gian xảo nhìn cô.
Mùi ghen tuông đâu đây nhaaaa....
" Cười gì... tôi... tôi... không lẽ để đàn ông các anh đối đầu với phụ nữ?" Tử Kỳ vội vàng giải thích.
" Tôi là đàn ông sao?" Chu Tước bày ra vẻ mặt bị tổn thương. Mọi người lại được dịp cười to hơn.
" Không... không phải....." Tử Kỳ xua tay liên tục với Chu Tước.
" Vậy để Chu Tước đi cũng được mà.."
Huyền Vũ bình thản nhìn Tử Kỳ, buông nhẹ một câu.
Tử Kỳ bỗng thấy tình huống này vô cùng vô cùng khó xử ... giá như có cái lỗ nào đó cô tình nguyện chui xuống cho đỡ xấu hổ.
" Thôi... đừng đùa cô ấy..." Bạch Hổ chợt lên tiếng. Tử Kỳ nghe anh ta nói lập tức giương ánh mắt chờ mong với anh ta. Nhưng khi thấy ánh mắt cùng nụ cười không chút tốt đẹp của anh ta, Tử Kỳ cảm thấy mình cần đào gấp cái hố sâu hơn nữa.
Và Bạch Hổ đại nhân của chúng ta đã không phụ suy nghĩ của Tử Kỳ, anh ta từ tốn nói:
" Mọi người đều biết Tử Kỳ là ai... X8 chứ ai... cô tự đề cử mình đấu với Từ tiểu thư là vì sao.... vì sao?" Anh ta ngừng một lát, nhìn khắp mọi người. Mọi người đều nhịn cười, chờ anh ta nói tiếp.
Còn Tử Kỳ? Cô chỉ hận không thể một cước đạp cho Bạch Hổ kia cắm đầu xuống đất.
Anh ta ho nhẹ một cái rồi tiếp tục:
" Vì.... vì.... mọi người tự điền vào chỗ trống đi..."
" Uầy..... chuyện gì thế?" Mọi người bị anh ta làm cho mất hứng.
Có người còn định nói gì đó thì đã bị cắt ngang bởi tiếng còi hiệu lệnh.
Cuộc chơi được tiếp tục...
Sáu người bọn họ cẩn thận tiếp cận ngôi nhà hoang và đang nấp sau những thân cây cách ngôi nhà khoảng mười mét.
Pằng pằng pằng pằng....
Pằng....
Tiếng súng đột nhiên vang lên phía sau lưng bọn họ, rất nhanh tất cả đều quay lại, chỉ thấy một người bên đội kia nhún vai với bọn họ, sau đó làm động tác gục ngã.
Bốn tiếng súng đầu do anh ta bắn, và xui xẻo... Chu Tước và một người khác đã bị loại. Tiếng súng sau là do Thanh Long bắn vào anh ta.... anh ta cũng bị loại.
" Lúc nãy anh giả chết?" Chu Tước nhíu mày, chỉ vào anh ta chấp vấn.
" Đúng....Tôi chỉ trúng một phát... các người không kiểm tra và cũng không có quy định cấm giả chết..." Anh ta lại nhún vai, cười cười giải thích.
Theo dõi bọn họ lâu như vậy mà không bị phát hiện... coi như anh ta có bản lĩnh.
Không muốn tốn thời gian so đo với người " chết", bốn người còn "sống" tiếp tục chiến đấu...
Bọn họ cẩn thận tiếp cận ngôi nhà hoang...
" Bốn chọi bốn đấu tay không... thế nào?"
Tiếng của một người nào đó chợt vang lên, nhóm người Mặc gia nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy Từ Thiếu Thiên, Từ Ân Nhã và hai người nữa đang đứng trên sân thượng ngôi nhà hoang.
" Sao??? Có dám không???" Từ Thiếu Thiên tiếp tục ngạo mạn khiêu chiến.
"Tên này thật không dễ thương như gương mặt hắn tí nào" Tử Kỳ lẩm bẩm, Bạch Hổ và Huyền Vũ nghe được liền phì cười. Thanh Long thì thản nhiên giả điếc.
" Không dám?" Từ Thiếu Thiên không hề kiêng nể.
" Tai nào của cậu nghe được chúng tôi không dám hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...